Hai chú chó xuất hiện, dĩ nhiên Tô Đại Trân dám kéo Tô Dĩnh nữa, chỉ thể trơ mắt Tô Dĩnh dắt hai con ch.ó nhà.
Sau đó "rầm" một tiếng, cánh cửa mặt Tô Đại Trân đóng sầm .
Tô Đại Trân: "..."
Tô Đại Trân tức giận dậm chân tại chỗ mấy cái.
khi bình tĩnh , cô tự cổ vũ bản : "Cố lên Tô Đại Trân, mày mà, nhất định thể học cách sống vui vẻ, sống hơn khiến cho mấy coi trọng mày trong nhà ghen tỵ c.h.ế.t !"
Sau khi chạy bộ tại chỗ vài vòng, Tô Đại Trân bỗng nghĩ một cách chạy một mạch về phía núi.
Trong sân, Lưu Lan Hương cũng mặc xong quần áo, chuẩn rửa mặt.
Lưu Lan Hương hỏi Tô Dĩnh: "Đại Nha, lúc nãy ngoài cửa chuyện gì ?"
Tô Dĩnh đang chất củi lò sưởi trong phòng tắm: "Tô Đại Trân, chị chỗ ở, đến ở nhà ."
Lưu Lan Hương đang đổ nước nóng thì tay dừng , một lát , bà hít một định gì đó.
Tô Dĩnh nhanh hơn: "Mẹ, con nhé, dù chị chia nhà với Tô đại bá , dù chị tội nghiệp nhưng con đồng ý! Hỏi lý do ? Là con tin chị !"
Lưu Lan Hương: "..."
Cô nhóc miệng lưỡi sắc bén như , giống ai nữa...
Thôi , con hết thì bà quản nữa, ?
Lưu Lan Hương đành thở dài tiếp tục rửa mặt.
Lát đúng như dự đoán, Ngọa Long Diêu Tam Giang đến giúp Tô Dĩnh lấy nước. Kiếp là một đàn ông cứng rắn, giờ đây kiếp chuyên công việc vặt vãnh như lấy nước cho nhà Tô Dĩnh... Diêu Tam Giang cũng vui vẻ vì những việc khác luôn thua kém Ninh Quyên, dù cũng ở gần nguồn nước nên việc nào việc nấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-490.html.]
Như lúc , Ninh Quyên cầm cái chổi lớn cửa quét tuyết và nhanh chóng thành công việc mà Tô Dĩnh kịp .
Khi gặp Tôn đại nương hàng xóm đổ bô, Ninh Quyên còn cách : "Ui! Chị Tôn ngoài ! Thời tiết dạo lạnh quá nhỉ, để em quét giúp tuyết cửa nhà chị luôn, tiện tay thôi mà!"
Chà, cho Tôn đại nương thích chiếm lợi nhỏ vui mừng đến nỗi toe toét, khen ngợi Ninh Quyên ngớt lời, lời khen cứ tuôn ngừng!
Ninh Quyên giờ trở thành một phụ nữ khéo léo và hiểu chuyện.
Thực Ninh Quyên hề ngốc, cô thông minh, chỉ là gia đình bảo bọc quá kỹ nhưng khi trải qua những khó khăn của cuộc sống, cô học nhanh những gì cần học.
Sau khi thành việc giao tiếp buổi sáng với hàng xóm, Ninh Quyên sân nhà chuẩn rửa tay ăn sáng thì Tô Dĩnh hỏi bâng quơ: "Này, lúc nãy chị thấy ai ở ngoài cửa ?"
Ninh Quyên thắc mắc: "Ai cơ? Tôn đại nương ?"
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh: "Vậy thôi, ăn sáng , lát nữa còn ."
Ninh Quyên: "?"
Tô Dụ đang bên bàn ăn, lắc lư đôi chân ngắn của , liếc nhanh một cái về phía chị gái Tô Dĩnh như gì, giả vờ gì, dáng vẻ ngây thơ vô tội của -
Không , gì hết- la la la, chỉ là một bé ngây thơ, ngốc nghếch mà thôi-
Tô Đại Trân xuất hiện cho đến khi . Ban đầu Tô Dĩnh nghĩ rằng lẽ Tô Đại Trân từ bỏ nhưng buổi sáng, khi Tô Dĩnh định đến nhà Tô nhị bá thăm Tiểu Ngũ Nhất và Tiểu Lao Động, cô thấy Tô Đại Trân ở ngay cửa nhà .
Hơn nữa cô còn cải thiện môi trường, từ mang đến nhiều củi, dựng hẳn một bức tường chắn gió bằng củi cửa nhà ?
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh: "Chị định bám lấy nhà đấy ? Chị thử tìm đại đội trưởng xem, nếu thì tạm sắp xếp chị đến trạm thanh niên trí thức, nhà chắc chắn sẽ cho chị ở , nhất là từ bỏ ."
thậm chí Tô Đại Trân chút d.a.o động.