Nhìn Tô Đại Trân hớn hở chạy ra sân trước, Ninh Quyên nghĩ ngợi rồi lục túi tìm thêm hai đôi giày cũ không dùng đến.
Tô Đại Trân ra sân trước để xin lỗi Lưu Lan Hương.
Trước đó cô ta đã hứa với Tô Dĩnh sẽ xin lỗi cả nhà, mà giờ chỉ còn thiếu Lưu Lan Hương.
Tuy nhiên Lưu Lan Hương không biết chuyện Tô đại bá đã mưu tính g.i.ế.c Tô lão tam nên chỉ coi Tô Đại Trân là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Hơn nữa Tô Đại Trân bây giờ đã cắt đứt quan hệ với nhà Tô lão đại và còn nợ 700 đồng tiền dưỡng già chưa trả. Lưu Lan Hương vốn là người mềm lòng nên bà cũng không làm khó Tô Đại Trân nhiều, chỉ dặn cô ta từ nay phải sống tốt và chân thành, sau này tìm một gia đình tốt mà gả vào.
Tô Dĩnh ngồi trên giường ấm ở phòng khách, nhìn mẹ mình ngày càng sống thoải mái hơn, cuộc đời càng có hi vọng hơn mà cảm thấy thật vui mừng.
Những hận thù gì đó cứ để cô gánh hết. Còn mẹ và các em trai của cô chỉ cần sống vui vẻ, hạnh phúc thôi.
Hơn nữa không giống các em trai, mẹ Tô Dĩnh, bà Lưu Lan Hương là người cô sẽ chăm sóc cả đời nên bà không cần phải trở nên quá phức tạp. Chỉ cần biết đề phòng một chút nhưng trong lòng vẫn giữ được sự ngây thơ của mình là đủ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, sắp đến lúc kết thúc việc học Đại Trại rồi.
Năm nay cũng giống năm ngoái, từ ngày 1 tháng 12, mọi người bắt đầu được nghỉ ngơi. Đất đai đã bị đóng băng cứng ngắc, có học Đại Trại thêm cũng chẳng học được gì nữa nên ban quản lý thôn quyết định cho nghỉ hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-512.html.]
Dù dạo này không có tuyết rơi nhiều nhưng mùa đông năm nay rất lạnh. Vừa ra khỏi cửa là cơn gió bắc thổi ù ù, nếu không che mặt lại thì mũi to sẽ bị đóng băng mất.
Trước đó Tô Dĩnh đã nhờ Lưu Đại Xuyên giúp mua sắm gần đủ những thứ cần dùng cho Tết để phòng trường hợp tuyết lớn phong tỏa đường không ra khỏi thôn được. Vài ngày trước, cô cũng hái sạch trái kiwi của năm ngoái. Hiện tại cũng không còn việc gì gấp gáp phải làm.
Năm nay phim được chiếu vào ngày mùng 4, đội săn mùa đông sẽ xuất phát vào ngày mùng 6 nên sau khi nghỉ ngơi một ngày vào mùng 1, đến ngày mùng 2, Lưu Lan Hương đã hẹn với Tô nhị đại nương, tranh thủ lúc thôn vẫn còn xe la, đưa Tô Hương Tú, Lưu Phương cùng Tô Dĩnh và Ninh Quyên lên Cung Tiêu Xã của huyện đi dạo một vòng, thư giãn một chút.
Hơn nữa sau vụ cày cấy mùa xuân năm sau, Tô Hương Tú sẽ kết hôn với phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu và sẽ chuyển đến sống tại khu gia đình của binh đoàn. Những vật dụng cho lễ cưới, giờ cũng phải chuẩn bị dần rồi.
Đi cùng còn có Tô Đại Trân, vì cô ta chưa bao giờ lên huyện nên muốn đi theo để mở mang tầm mắt. Hơn nữa cô ta tự trả tiền xe la và xe buýt nên Tô nhị đại nương cũng không phiền lòng gì dù cô ta chỉ là một người cháu trong gia đình đã tách ra.
Còn về mấy người đàn ông như Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ, Lư Đản và Tô nhị bá... thì xin lỗi, ở nhà trông con đi nhé. Các chị em phụ nữ đã làm việc cả năm, giờ là lúc đi chơi thôi!
Ban đầu sáng sớm hôm nay mọi chuyện đều rất êm đẹp, nhưng khi mọi người đã lên xe la thì tình hình lại thay đổi...
Hồ lão lục thấy giờ cũng đã muộn, nghĩ rằng nếu đợi thêm cũng chẳng có ai tới nữa, bắt đầu quất roi cho con la Đại Thanh bắt đầu đi.
Nhưng mới đi được hai bước, phía sau xe bỗng vang lên tiếng kêu của hai người: "Đợi đã! Đợi một chút!"
Hồ lão lục nhìn lại, hóa ra là Tô đại nương và Tô Đại Điền, mẹ con nhà họ.
Chuyện là như thế này, vốn dĩ mọi việc lặt vặt vào dịp Tết của nhà Tô đại bá đều do Tô Đại Trân lo liệu, còn tiền bạc thì nằm trong tay Tô đại nương. Nhưng những gì cần mua cho gia đình đều do Tô Đại Trân thống kê.