Hơn nữa hồi Tô Đại Trân còn ở nhà, ngay cả vào bữa cơm tất niên, cô ta cũng chỉ dám đợi cho đến khi đàn ông trong nhà ăn no mới dám với tay lấy đũa, gắp rau chấm ít nước thịt ăn cho no, còn việc tự mình gắp một miếng thịt cho vào bát thì không thể nào.
Thế là Tô Đại Trân cảm động đến rơi nước mắt, ôm bát súp, mắt đẫm lệ nhìn về phía Tô Dĩnh, ánh mắt chan chứa cảm xúc, trong lòng thầm quyết tâm sau này nhất định sẽ đền đáp gia đình chú ba của cô ta!
Phải nói rằng...
Đây là một sự hiểu lầm đẹp.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong món súp gấu nấu nhân sâm rừng, vì cả người nóng bừng, mọi người lại dắt theo bốn con ch.ó kéo nhau lên ngọn núi sau nhà ngâm mình trong suối nước nóng.
Mãi đến khi đã ngâm mình đến khi cả người sảng khoái, mọi người mới đỏ mặt quay về nhà.
Sáng hôm sau, Lưu Lan Hương và Tô nhị đại nương lại lập đội, dẫn theo nhóm phụ nữ đi bộ đến công xã để mua sắm, hoàn thành nhiệm vụ còn dang dở lần trước.
Sau khi bước vào tháng 12, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ khoảng -15 độ C, con la không chịu nổi nên không có xe la, mọi người chỉ có thể đi bộ. Nhưng họ phải đảm bảo đi về trong ngày nên không đủ thời gian đi xe buýt lên huyện, đành tạm hài lòng với việc đi dạo quanh công xã.
May mắn là lúc này chuyện cưới xin rất đơn giản. Phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu đã nộp toàn bộ của cải từ năm ngoái, năm nay còn bổ sung thêm hai món quan trọng là đồng hồ và máy may. Dù chưa đủ bộ 'ba món quay, một món kêu' thì cũng chỉ vì anh ấy chưa đủ tiền mua xe đạp và đài, hứa rằng sẽ mua bù sau khi cưới.
Còn nhà ở sau khi cưới, Tô Hương Tú và Đại Hắc Ngưu có thể xin ở khu gia đình của đoàn đội. Vì vậy nhà Tô nhị bá chỉ cần lo của hồi môn là một số bàn ghế và chăn ga gối đệm.
Bàn ghế và giường đôi, Tô nhị bá đã đặt thợ mộc làng bên làm, họ hứa là sang năm sẽ giao hàng nên mục tiêu hôm nay của nhóm chỉ là mua thêm bông và vải mới cùng vài thứ lặt vặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-521.html.]
Đúng lúc hôm nay ở Cung Tiêu Xã của công xã có một lô Đại Hữu Nghị vừa về, Tô Dĩnh bèn rủ rê Lưu Lan Hương mua thêm hai lọ.
Trước đây mấy lọ đã mua từ năm ngoái, mọi người trong nhà lớn nhỏ đều sử dụng nhưng dạo gần đây đã dùng hết sạch.
Ban đầu Lưu Lan Hương còn cảm thấy xót tiền, vì một lọ Đại Hữu Nghị thực sự không rẻ. Nhưng sau khi Tô Dĩnh nhắc nhở, Lưu Lan Hương nhìn vào gương ở Cung Tiêu Xã và phát hiện làn da trên mặt mình thậm chí còn mịn màng hơn cả năm ngoái...
Hơn nữa trong hai mùa đông qua, lũ trẻ trong nhà không còn bị nứt nẻ trên mặt hay bị cước tay, đỡ khổ rất nhiều, thế nên Lưu Lan Hương nghiến răng, quyết định mua thêm hai lọ lớn nữa.
Giờ đây sau khi Tô đại nương bị liệt, ngay cả hàng xóm của nhà Tô đại bá cũng cảm thấy thanh tịnh hơn rất nhiều. Chuyến đi đến công xã của mọi người hôm nay cũng thuận lợi hoàn thành.
Sau đó những ngày trú đông ở nhà trôi qua vèo vèo, thoáng cái đã đến lúc đội săn mùa đông trở về.
Năm nay trời lạnh, vì vậy đội săn mùa đông về sớm hơn vài ngày so với mọi năm nhưng may mắn là thu hoạch vẫn rất dồi dào.
Ngày đó vừa khéo là ngày Đông Chí, nhà nào cũng cố gắng tìm cách ăn vài cái bánh bao.
Nhà Tô Dĩnh năm nay đặc biệt làm vài cái bánh bao nhân thịt trắng tinh, không hề trộn bột ngô vào khiến Lưu Lan Hương vừa gói vừa xuýt xoa tiếc rẻ.
Đến tối, mỗi người được chia hai, ba cái bánh bao, trong đó chỉ có hai cái nhân thịt gấu, một cái nhân cá, thêm vào một chút tóp mỡ thơm ngậy.
Lần này khi ăn những chiếc bánh bao nhân thịt hoàn toàn, không chỉ riêng Tô Đại Trân – người lâu ngày không được ăn thịt mà ngay cả Tô Dĩnh cũng ăn một cách chậm rãi, từ tốn.
Vì chúng quá thơm và quá quý giá, là hương vị đặc biệt chỉ có trong những ngày cuối năm.