Những vấn đề trong cuộc sống bao giờ giải quyết hết, câu "đời như ý đến mười phần thì tám chín", nghĩa là trong mười việc chỉ cần một hai việc như ý là , điều đó nghĩa như ý mới là bình thường, gặp vấn đề giải quyết là xong, cần sống khổ sở.
Tô Dĩnh nghĩ , nghĩa là trách Lưu Lan Hương sống, ai sinh hiểu hết những đạo lý lớn, đều là kinh nghiệm sống mà , huống chi Lưu Lan Hương mười sáu tuổi mất cha , còn thảm hơn chị em cô, ai dạy dỗ.
Thật hiếm khi hai con duyên hai kiếp, kiếp Tô Dĩnh sống thoải mái hơn.
Lưu Lan Hương khích lệ, cảm thấy hổ, bà thấy mặt nóng bừng.
Lưu Lan Hương ho khan một tiếng, nghĩ một lúc : "Cái chuyện Hồ lão ngũ bất ngờ đánh Trần Đại Cương chắc chắn là lý do, nên những gì Hồ lão ngũ là cái cớ. Sau khi , chỉ lời họ mà còn hành động của họ, như mới ít lừa gạt!"
Tô Dĩnh ngờ thể điều , thật sự là một bất ngờ lớn, cho thấy bình thường chỉ thích , thích tranh cãi nhưng thực trong lòng đều hiểu rõ.
Tô Dĩnh dẫn đầu vỗ tay: "Hay quá!"
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ cũng theo đó mà vỗ tay cho Lưu Lan Hương ngượng ngùng.
Lưu Lan Hương đưa tay ngăn Tô Dĩnh: "Haizz, con bé , chỉ giỏi loạn..."
thì thôi, con cái ủng hộ và công nhận thì bà nào vui, trong lòng Lưu Lan Hương vẫn hạnh phúc.
Thực Tô Dĩnh và Tô Dụ đều rõ sự thật, Tô Dĩnh ký ức kiếp , Tô Dụ thì huấn luyện trong cung đình, giỏi thấy dấu hiệu từ những điều nhỏ nhặt, phân tích các khả năng của sự việc, nhưng cả hai đều biểu hiện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-63.html.]
Tô Dĩnh em ba Tô Thành đang mơ màng cũng gì, đứa trẻ 5 tuổi hiểu những điều là bình thường.
Em hai Tô Mậu xong vẻ suy nghĩ, Tô Dĩnh hy vọng khi em gặp chuyện gì cũng thể suy nghĩ nhiều hơn, khác gì thì tin nấy chuyện ngộ nhận nguy hiểm như kiếp , lỡ tay đánh c.h.ế.t .
Còn về Tô Dụ đầy 4 tuổi, Tô Dĩnh để tâm, cho như truyện khi ngủ, những đạo lý cô sẽ nhắc nhắc .
Cuộc họp gia đình ngắn gọn kết thúc, cũng đến giờ trong nhà họ Tô ngủ.
Giờ ngủ sớm dậy sớm nhưng bây giờ chỉ mới 9 giờ tối mà thôi.
Tô Dĩnh từ giường dậy mang giày, ghé tai Lưu Lan Hương thầm: "Mẹ, con mang vải vụn và phiếu đến nhà Tô nhị bá một chuyến, tranh thủ trời tối ít , tránh để hàng xóm thấy phiền phức."
Trị an trong thôn vẫn khá , vì quá nghèo nên những tên trộm cướp tàn ác thường thèm đến thôn , vất vả cả nửa ngày kiếm nổi vài tờ tiền, đáng bỏ công sức, cùng lắm là ăn trộm vài bao gạo, mấy con gà, nhưng loại trộm nếu bắt quả tang thì , chạy là xong, đến nỗi nguy hiểm tính mạng, nguy hiểm lớn.
thì yên tâm, Lưu Lan Hương dậy : "Để cùng con."
Dù là góa phụ mới nhưng nếu ngoài cổng nhà Tô nhị bá , cũng gì.
Tô Dĩnh ngăn : "Không cần, con mang theo dao, chỉ mấy bước thôi, gì con hét lên vài tiếng, hàng xóm thấy hết. Mẹ cứ ở nhà trông cửa, trong hầm nhà còn nhiều lương thực, lớn , tranh thủ may rèm nhà bếp , lát con về là thể dùng."
Lưu Lan Hương nghĩ cũng đúng, : "Được, may ngay, con về nhanh nhé."