Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Bạn Trai Cũ, Cô Bị Lộ Chuyện Nghén Ngay Trên Sóng Livetream - Chương 62: Lại đây, cùng nhau đi nhặt rác nào, Niko!

Cập nhật lúc: 2025-06-22 19:36:51
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đạo diễn nhìn đám khách mời mà mặt mũi không nói nên lời, đúng là một lũ chuyên giở trò hề.

Thế nhưng khi nhìn vào ống kính, ông lại thấy Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư cứ như đang hưởng tuần trăng mật, kể cả là đang ngồi giữa một đống rác đi nữa.

Cảnh Vọng Thư vai hơi đau, trước kia anh chưa từng than thở gì.

Lúc này lại hơi ấm ức:

“Thanh Thanh à, vai anh đau quá.”

“Đau hả?” Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp mấy cái: “Giờ còn đau không?”

“Còn… cổ tay cũng đau nữa.” Cảnh Vọng Thư đưa tay ra.

“Anh không thấy cái cảm giác này cũng ‘thơm’ lắm sao? Hai đứa mình nhặt rác mà còn có cả massage riêng nữa.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn là biết Cảnh Vọng Thư lại đang giở trò trêu chọc cô.

Cảnh Vọng Thư bật cười:

“Vậy Thanh thanh hát cho anh nghe một bài nhé? Cả bãi rác này cũng gần dọn xong rồi, coi như vì bữa đại tiệc đi.”

Vân Thiển Nguyệt túm má anh, khiến câu sau méo xệch:

“Hành Hoa”

“Hát gì mà hát? Anh cố tình muốn hại em chứ gì!”

Nhưng Cảnh Vọng Thư lại gật đầu nghiêm túc:

“Bài đó em hát hay nhất!”

“Không lệch tông đấy chứ?”

“Không lệch!” Anh cam đoan chắc nịch.

Rồi cất giọng hát trước:

“Chào mừng đến với hòn đảo Hoa Vừa Nở, Hãy Yêu Nhau.”

Vân Thiển Nguyệt cũng bật cười, nhớ lại những ngày xưa. Cô từng rất thích bài này, hát suốt ngày, đến mức Tô Tiếu Ngôn và Lê Tử Du nghe phát ngán, chỉ có Cảnh Vọng Thư là mỗi lần nghe xong đều khen một câu khác nhau, chưa bao giờ trùng.

Không những vậy, anh còn hay chủ động mời cô hát.

Chỉ là, đã năm năm không hát rồi, tông…

Thôi kệ, sửa lời luôn, hát lệch cũng không ai biết!

“Trên hòn đảo nhỏ, một góc vắng, vài khách mời, đốt lên đống lửa…”

“Ai cũng có, một giấc mộng giống nhau, cùng nhau nhặt rác, lấm lem đen thui…”

“Giai Phối thì luôn, muốn táng cho đồng đội một trận.”

“Trần Độ làm việc, còn thiếu kinh nghiệm nhiều.”

“Còn đôi kia, xa tận chân trời, là Tông Hành và Thanh Uyển.”

“Vọng Thư thì, hơi bị thắc mắc, hỏi đạo diễn: ‘Chúng ta còn phải, ở chốn này, đến bao giờ?’”

“Niko, Niko…”

Đạo diễn và nhà sản xuất vốn đang đứng bên này theo dõi.

Ban đầu còn tưởng đây là bài hát nguyên gốc nào đó, vì giọng Vân Thiển Nguyệt ngọt lịm, dễ nghe, dù tông hơi “khó nói” một chút, nhưng nghe vẫn hay.

Thế mà đến đoạn “Niko, Niko”, cả hai lập tức nhìn nhau.

Cái câu “Niko, Niko” này… sao lại rất đúng tông, nghe quen đến lạ.

Cảnh Vọng Thư nghe đến đó cũng nhớ lại quãng ngày xưa, hòa giọng hát theo:

“Thanh Thanh, anh ở đây chờ em, chờ em.”

“Cả sau này, mãi mãi bên nhau, Niko, Niko.”

Đạo diễn lập tức xúc động!

Cảnh Vọng Thư… hát rồi!

Giọng của anh vốn cực kỳ hay, là phúc lợi cho hội mê giọng, nhưng anh lại rất ít hát.

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh từng nói rồi, muốn đứng trên đỉnh cao, nổi tiếng toàn cầu, để dù ở quốc gia nào người ta cũng nhận ra được, hát hò chỉ làm tốn thời gian.

Thời đó nhiều ca sĩ muốn đập anh lắm.

Nhưng giờ, anh hát trên chương trình này!

Chỉ cần cắt riêng đoạn này ra thôi, chương trình auto hot!

Nhà sản xuất dù phấn khích vẫn cố kiềm chế:

“Tỉnh lại đi, chương trình mình vốn đã hot rồi.”

“Giờ thì càng hot hơn nữa!”

Nói xong, cầm bộ đàm gọi hậu cần:

“Bỏ bữa tối lãng mạn kiểu nhà hàng Michelin đi, làm thịt ướp, chuẩn bị tiệc BBQ ngoài bãi biển luôn!”

Ý tưởng này là nhờ vào lời hát của Vân Thiển Nguyệt đấy.

Sau khi Cảnh Vọng Thư hát xong, Vân Thiển Nguyệt phối hợp giơ tay, năm ngón uốn cong, giả làm rồng thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-gia-show-hen-ho-cung-ban-trai-cu-co-bi-lo-chuyen-nghen-ngay-tren-song-livetream/chuong-62-lai-day-cung-nhau-di-nhat-rac-nao-niko.html.]

“Bọn ngươi, ba hoa chích chòe, loạn xà ngầu, nói lắm nói nhiều, Niko, Niko…”

“Chỉ để nhặt sạch rác, ha ha ha ha…”

“Tất cả đều bị ta nghe lén hết rồi, ha ha ha ha…”

Cảnh Vọng Thư phụ họa đủ kiểu:

“Lại đây, đừng chần chừ nữa, lại đây, bùng cháy chiến đấu, lại đây, khí thế bừng bừng.”

Vân Thiển Nguyệt lẩm nhẩm hát theo:

“Lại đây, cùng nhau nổi loạn nào…”

Hát xong lại thấy sai sai:

“Em có chạy tông không đó?”

Cảnh Vọng Thư nghiêm túc:

“Không có.”

“Thật không? Em cứ thấy câu tiếp theo phải là ‘dù sao cũng còn nhiều thời gian’. Nhưng rõ ràng bài này đâu có câu đó.”

Vân Thiển Nguyệt hơi hoang mang.

Cảnh Vọng Thư nén cười đến khổ:

“Thanh Thanh, cấm dễ thương.”

Vân Thiển Nguyệt càng vui vẻ hát tiếp:

“Em nhìn tên con rồng liền cạn lời, tên anh là Lửa Lửa Lửa hả?”

Cảnh Vọng Thư sững người, giờ anh thành rồng rồi à?

Nhưng vẫn rất phối hợp:

“Rồng bảo, tên của nó, dễ bị đọc nhầm, tách ra đọc, còn chưa từng thấy.”

Vân Thiển Nguyệt cười cong cả người, cười đến gập cả eo, rồi nằm bệt luôn ra cát, ngửa mặt nhìn trời đầy sao.

Khu vực này rác đã được dọn sạch.

Cảnh Vọng Thư cũng nằm xuống bên cạnh:

“Tối nay trăng đẹp thật.”

“Gió cũng thật dịu dàng.” Vân Thiển Nguyệt tiếp lời.

“Không, trăng đẹp sao bằng em.” Cảnh Vọng Thư nói.

Đây còn là Cảnh Vọng Thư thẳng như ruột ngựa hồi xưa nữa sao?

Cô nhớ rõ lắm, lần trước quay show, có người khen “Trăng đẹp quá”, anh ta còn lạnh lùng đáp: “Trời lạnh muốn chết, trùm kín áo vào.”

Thậm chí quay sang bảo nữ khách mời: “Nhìn cô nổi da gà đầy người, chẳng đẹp tẹo nào!”

Làm nữ minh tinh đó muốn lấy gạch đập anh luôn.

Vân Thiển Nguyệt thở dài, nhớ ra bài hát ban nãy còn chưa hát hết, bèn hát tiếp phần kết:

“Ai bảo khách mời phải nhặt rác, Niko, Niko, chi bằng làm bạn, cùng ca hát nhảy múa, gà rán bia lạnh, Niko, Niko…”

Đạo diễn vừa nghe xong liền cầm bộ đàm hét lớn:

“Gà rán bia lạnh, chuẩn bị ngay!”

Hậu cần bên kia sửng sốt. Họ vốn đã chuẩn bị bia rồi, nhưng không lẽ lại mang ly rượu vang và cốc thủy tinh ra bãi biển ăn đồ nướng?

Hai cặp đôi còn lại đến nơi thì thấy Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư đang nằm ngắm trăng, khung cảnh đúng là lãng mạn.

Chỉ là mệt đến mức không còn tâm trí để thưởng thức nữa.

Đặc biệt là Trần Độ, toàn thân đau nhức, rên rỉ nói:

“Cảnh ca ơi, hai người có thể đừng phát ‘cẩu lương’ nữa được không? Chúng tôi sắp đuối rồi, sao hai người làm nhanh vậy?”

Nhanh?

Cảnh Vọng Thư ngồi dậy, còn tiện tay đỡ Vân Thiển Nguyệt:

“Lúc nhặt rác có dùng gắp rác, khỏi cúi người nhiều nên đỡ mệt, cũng nhanh hơn.”

Trần Độ câm nín:

“Anh à, anh là anh ruột em đấy à? Sao giờ mới nói ra cái bí kíp trời giáng đó hả?”

“Ai mà biết đạo diễn lại không chủ động đưa cho tụi em?”

Đạo diễn tối sầm mặt, tự dưng bị đổ oan!

Trần Độ thở dài:

“Từ giờ em gọi anh là anh ruột, anh chịu khó báo tin sớm một chút được không…”

“Không được. Đối với cậu, tôi càng phải ‘vì nghĩa diệt thân’.”

Haha!

Buổi livestream 8 giờ tối, bắt đầu giữa tiếng cười vang trời của tất cả khách mời.

---- Giải phân cách nỗi lòng của Vịt----

Ngồi dịch lâu, đau lưng quá mí bà ưi. Nhưng mà đỡ lỡ quyết tâm up 10c bù tạm cho mí bà, nên 3h sáng vẫn cố ngồi chỉnh chỉnh sửa sửa.

Loading...