Thám Hoa - Chương 121:chương 121
Cập nhật lúc: 2025-10-09 07:46:51
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trận chiến vốn dĩ khiến nén giận. Hắn cố gắng đ.á.n.h giá thấp đám ô hợp , ngờ đầu đối mặt vẫn đ.á.n.h giá quá cao chúng. Không bằng một phần năm chiến lực của Di! Vậy mà còn cố ý điều động năm vạn tinh binh từ Tây Bắc đến, khiến cảm thấy thất bại như g.i.ế.c gà dùng d.a.o mổ trâu. Trận chiến dù thắng vẫn thấy mệt mỏi.
Điều càng khiến nghẹn họng là, thứ ch.ó má còn chính thức giao chiến bỏ trốn!
Cái đồ hèn nhát , ngay cả đối diện với cũng dám, một nữa rụt mai rùa của . Cái đồ hèn nhát quả thực giống con cháu Cơ gia.
Giơ tay chỉ tường thành, Cơ Dần Lễ gầm lên: “Ngươi cút xuống đây cho !”
Tường thành im lặng mấy giây, nhanh vang lên tiếng thét vang trời đất.
“Hoàng thúc sai , sai ! Ngài giơ tay tha cho cháu ! Chỉ thôi! Cháu đảm bảo đều lời ngài! Ngài bảo Đông, cháu tuyệt đối dám hướng Tây!”
Cơ Dần Lễ gân xanh trán giật hai cái, bảo binh lính truyền lời: “Nói với , cho nửa khắc (15 phút) thời gian, xuống, thì vĩnh viễn đừng xuống.”
Binh lính truyền lời hô lớn bằng loa đồng. Tương Vương tường thành sợ đến mức cuối cùng cũng xuất hiện.
Hắn bắt một binh lính che , run rẩy lóc về phía ngoài thành: “Hoàng thúc, cháu quỳ lạy ngài! Là cháu hiểu chuyện, xúi giục, mạo phạm ngài. Là của cháu! Xin ngài nể tình phụ vương cháu, nể tình huyết thống của chúng , chớ tuyệt đường sống của cháu!”
Cơ Dần Lễ thể nhịn nữa, trực tiếp giật lấy loa đồng của binh lính truyền lời.
“Ta hỏi ngươi nữa, xuống xuống!”
Tương Vương mười vạn hùng binh giáp sắt ngoài thành, sợ hãi vội kêu: “Cháu xuống, cháu xuống!” Lại nhịn đưa điều kiện: “Hoàng thúc, chỉ cần ngài chịu thề độc g.i.ế.c cháu, cháu lập tức xuống! Ngài cần lấy danh nghĩa Thái Hoàng Thái Hậu thề!”
Cơ Dần Lễ thở sâu, giơ tay chỉ : “Ta thề g.i.ế.c ngươi, ngươi đừng voi đòi tiên nữa. Nói cuối cùng, lập tức lăn xuống đây gặp ! Nếu , ngươi cũng cần xuống. Đợi san bằng Hoài Châu phủ của ngươi, nhất định sẽ đích lột da ngươi, nhồi rơm, để ngươi thấy tận mắt thấy nghề gia truyền nhà Cơ !”
Tương Vương hề nghi ngờ tính chân thật của lời , lập tức lăn lộn bò xuống khỏi tường thành. Hỏa tốc bảo mở cửa thành, chạy như chuột lang về phía ngoài thành, đến ngựa Hoàng thúc liền thịch một tiếng quỳ xuống, vươn tay định ôm chân đối phương kêu oan xin tha.
“Hoàng thúc, Hoàng thúc cháu thật phản bội ngài! Là những thế gia lầm cháu, họ đe dọa dụ dỗ đẩy cháu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-121chuong-121.html.]
Cháu lựa chọn nào khác! Ngài xem, cháu tỉnh ngộ , cháu…”
Lời hết, đối phương nhấc chân đạp mạnh n.g.ự.c đá bay.
“Cái đồ ch.ó má gì, trong tay 50 vạn đại quân, ngươi đ.á.n.h đầu bỏ chạy, cái đồ hèn nhát!” Cơ Dần Lễ chỉ tay mắng to, vẫn hết giận. Xoay xuống ngựa, bước tới đá mạnh thêm một cú: “ Cơ gia đẻ cái đồ ! Cái đồ hèn nhát rụt đầu, ngoài việc mai rùa, ngươi còn gì!”
Tương Vương cuộn tròn thể đất né tránh, đau đớn kêu xin tha mạng.
“Cháu thật dám đối nghịch với ngài! Xưa nay cháu chỉ an phận nhàn vương mà thôi! Phụ vương từng bảo cháu, an phận ở một góc là , cháu cũng lời! Đều là những thế gia , mê hoặc cháu, bức bách cháu… A!”
Cơ Dần Lễ đá thêm một cú cuối cùng, đối phương quỳ rạp đất lóc t.h.ả.m thiết, đau đến thẳng nổi eo, lúc mới hả giận đôi chút.
“Cái đồ ch.ó má gì, Lão đại mà đẻ cái thứ , dù suối vàng cũng lấy dây thừng treo cổ cho xong!” Hắn khinh bỉ đất. Dù vẻ ngoài , nhưng vì túng d.ụ.c quá độ, mắt sưng hai bọng mắt, tuổi trẻ mà chân tay rã rời. Giờ phút nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ rạp cầu xin, yếu đuối và đáng khinh, khiến thấy mà đá c.h.ế.t.
“Càng ngươi càng giống Lão Đại, cực kỳ giống Lão Tứ.”
Hắn mắng chút lưu tình. Tương Vương cảm thấy sỉ nhục, phản bác nhưng dám.
Lười đối phương thêm một , dứt khoát phẩy tay bảo kéo xuống.
“Hoàng thúc! Hoàng thúc ngài g.i.ế.c cháu!”
“Yên tâm, g.i.ế.c ngươi.” Cơ Dần Lễ xoay lên ngựa, ngước mắt thành Hoài Châu cao ngất, “Chỉ là tìm cho ngươi một nơi để đợi.”
Đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày ở Hoài Châu. Cơ Dần Lễ để một bộ phận ở Hoài Châu để tiếp quản thế lực Hoài Nam, đó dẫn vòng về Giang Nam.
Tháng Mười, phong cảnh Giang Nam như tranh vẽ, hương hoa quế thanh mát tràn ngập trong khí.
Hai bờ kênh ngói đen tường trắng tôn lên vẻ của , cây liễu văn nhân nhã sĩ thưởng ngâm thơ. Bất chợt thấy chiến thuyền chở quân vương đến, khỏi kêu lên, nhanh chóng gọi bạn bè đến bờ sông nhón chân , bàn tán xôn xao.
Dù cũng là đại quân chiến thắng trở về, nên suốt dọc đường đến Giang Nam, quân đội triều đình ai nấy đều vẻ mặt nhẹ nhõm. Cũng ít quan quân và binh sĩ thầm tính toán trong lòng, chuyến về kinh, thể bao nhiêu quân công, thể nhờ đó thăng lên mấy bậc.
Cơ Dần Lễ ở mũi thuyền ngắm sóng lúa cuộn trào từ xa, ngắm thuyền đ.á.n.h cá qua giữa sông nước. Hít sâu mùi hương hoa lúa từ đất lành, khỏi thở dài: “Giang Nam là một nơi .”
Công Tôn Hoàn cũng hướng mắt xa, cảm thán và tiếc nuối: “Nếu đám sâu mọt , thuế má Giang Nam đủ sức gánh vác một nửa quốc triều.”
“Chuyến qua , chúng thể như nguyện.”
“Điện hạ chí lý.” Công Tôn Hoàn vui vẻ : “May nhờ Điện hạ liệu sự như thần, sớm bố trí quân đội đồn trú phòng thủ ở các pháo đài lớn ở Giang Nam. Quả nhiên, đám sâu mọt tin triều đình đại thắng liền sợ đến hồn vía lên mây, ít kẻ bỏ trốn suốt đêm cùng gia đình.”
bây giờ chạy, quá muộn.
Cơ Dần Lễ nâng tay vươn vai, một tiếng: “Công việc quan trường Giang Nam chuyến , quyền giao cho Văn Hữu ngươi. , bảo Mẫn Hành (Giang Mạc) cũng ở bên quan sát, lưu Giang Nam tạm thời chức Tuần phủ Giang Nam, đợi thời cơ chín muồi, liền giao quyền sự vụ Giang Nam cho .”
Công Tôn Hoàn mừng sợ: “Điện hạ, Mẫn Hành gánh trọng trách , điều đó…”
“Năng lực tồi, thiếu chính là rèn luyện và tầm . Văn Hữu, cứ buông tay để , tin sẽ thất vọng.” Cơ Dần Lễ bờ sông ngày càng gần, mặt lộ vẻ thích thú: “Đợi công việc Giang Nam xong, chúng sẽ hồi kinh.”
“Hoàn xin Mẫn Hành cảm tạ ân triêm bồi của Điện hạ!”
Cơ Dần Lễ xua tay, định mắt bờ: “Nhìn xem, là Giang Mạc ? Xem sức khỏe tiểu tử .”
Công Tôn Hoàn tập trung , quả nhiên, dẫn đầu sừng sững bên bờ chờ đợi, Giang Mạc thì là ai.
Không khỏi vui mừng: “Quả nhiên là Hoa Thánh Thủ diệu thủ hồi xuân! Tiểu tử cũng phúc khí, lúc gặp Hoa Thánh Thủ đang ở Giang Nam. Điện hạ xem, Hoa Thánh Thủ cũng đến!”
Thư Sách
Cơ Dần Lễ sớm thấy lão giả tóc hạc mặt trẻ đang đón gió sông . Không khỏi lắc đầu .
Chiến thuyền cập bờ. Cơ Dần Lễ xuống thuyền, Giang Mạc liền vội vàng dẫn tiến lên bái kiến.
“Ngươi thương lành, cần đa lễ.” Cơ Dần Lễ đỡ một tay, đ.á.n.h giá một lượt. Người gầy nhưng trầm , thiếu vẻ ăn chơi trác táng, cà lơ phất phơ đây, thêm chút kiên nghị quả cảm khi trải qua sinh tử.
“Ngọc mài thành dụng cụ, Mẫn Hành ngươi khiến bằng con mắt khác.” Vỗ nhẹ cánh tay Giang Mạc, vô cùng hài lòng: “Ngươi lập đại công, luận công ban thưởng thể thiếu ngươi. Ta đặt kỳ vọng cao ngươi, ngươi theo lão thúc ngươi học hỏi kinh nghiệm, tranh thủ ngày trợ thủ đắc lực cho .”
Giang Mạc kích động chắp tay cúi đầu sâu: “Tạ ơn Điện hạ đề bạt, ân triêm bồi! Đó đều là điều thần nên , thần nhất định phụ kỳ vọng của Điện hạ!”
Cơ Dần Lễ động viên vài câu, về phía lão giả tóc hạc mặt trẻ bên cạnh.
“Hoa Thánh Thủ, lâu gặp.”
Hoa Thánh Thủ chào hỏi xong, vuốt râu nhanh chóng đ.á.n.h giá đối phương một lượt, trêu chọc: “Ta thấy Điện hạ vinh quang đầy mặt, xem là chuyện sắp đến.”
Nụ mặt Cơ Dần Lễ khựng , đ.ấ.m tay miệng ho nhẹ: “Chớ đùa. Lần Hoa Thánh Thủ cùng về kinh, một mạch tượng cần ngươi chẩn đoán.”
“Nghi nan tạp chứng (bệnh khó chữa)?”
“Cũng hẳn. Nói đến phức tạp, đợi chúng đến phủ nha nghỉ ngơi chỉnh đốn, đó sẽ chi tiết cho ngươi .”