Thám Hoa - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-10-10 05:47:39
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Nhìn xa nơi chân trời, cờ xí phấp phới, chiến mã hí vang. Đoàn quân dài lao nhanh về kinh đô tựa như một dòng thác sắt đen.

Trần Kim Chiêu hồn cơn kinh hãi long trời lở đất, vội vàng phân phó tả hữu: “Mau thông tri văn võ bá quan triều đình, Vương Sư chiến thắng trở về, tốc tốc đến đây đón chào!”

Không kịp nghĩ nhiều vì Vương Sư trở về đột ngột như , hề sai báo tin về kinh, nàng vội vội vàng vàng xuống tường thành, cùng Thẩm Nghiên chỉ huy tướng sĩ thủ vệ mở cửa thành, xếp hàng nghênh đón Vương Sư.

Cánh cửa cung sơn son từ từ mở rộng.

Nắng thu nghiêng chiếu, cùng với tiếng trống trận chiến thắng trở về, vạn con thiết kỵ sải bước rầm rộ đường ngự đạo lát đá xanh. Giáp sắt vàng rực, tựa như nước lũ, mang theo khí lạnh sắt m.á.u tan hết của chiến trường, dũng mãnh xông cửa thành.

Văn võ quần thần vẫn còn đang đường tới, lúc ở đây chỉ Trần Kim Chiêu và Thẩm Nghiên chức quan lớn nhất. Thấy Vương giá thành, hai liền đồng thời tiến lên một bước.

Vì mặc áo giáp, hai ôm quyền quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh Vương Sư chiến thắng trở về! Ngô Vương thiên tuế!”

Tướng sĩ thủ thành xếp hàng hai bên theo đó dùng kích chạm đất, cất tiếng hô vang: “Ngô Vương thiên tuế!!”

Nhiếp Chính Vương phi ngựa thành, tay trái ghì cương, tay khẽ ấn lên thanh bội đao bên hông. Chung quanh kiêu binh hãn tướng cưỡi ngựa vây quanh tả hữu, giáp trụ dính máu, mắt lộ ánh hàn quang. Mão giáp vẫn còn ngưng đọng vết m.á.u đỏ sậm.

Ánh mắt Cơ Dần Lễ gần như ngay lập tức liền khóa chặt một .

Giờ phút , đó đang quỳ một gối bên ngự đạo, mặc áo giáp màu chàm, đó dính những vết m.á.u nông sâu đồng nhất. Lưng thẳng tắp ôm quyền, khẽ khép mi mím môi, hiện vài phần trang nghiêm.

Giữa vẻ nho nhã lộ vài phần khí khái oai hùng, là bộ dáng từng gặp.

Ánh mắt kìm lưu luyến đối phương, từ sợi tóc buộc chặt mũ quan đen, đến khuôn mặt trắng ngần m.á.u nhuốm đỏ, đến cái cổ rũ, bàn tay trắng nõn, dáng mảnh khảnh…

Cuối cùng, cũng thấy Thẩm Nghiên quỳ sóng vai bên cạnh.

Hai thanh xuân niên thiếu, giờ phút kề cận một chỗ, một trắng ngọc tì vết, một thanh quý đoan chính. Nhìn xuyên qua lớp giáp, thế mà vô cớ cảm giác hai xứng đôi.

“Hoàng thành sinh biến, may nhờ các khanh ngăn chặn cơn sóng dữ, khiến xã tắc chuyển nguy thành an.” Cơ Dần Lễ cao lưng ngựa, nâng tay kêu họ dậy: “Lòng Cô an ủi! Công lao của các khanh xứng đáng trọng thưởng. Mau mau dậy, cùng Cô cung.”

Hai đồng thanh cảm tạ.

Trần Kim Chiêu liền cùng Thẩm Nghiên cưỡi ngựa theo ở phía .

Trên đường hồi cung , lòng nàng vẫn luôn yên. Ánh mắt chằm chằm nàng từ lưng ngựa lúc đón chào cửa thành, nàng thể cảm nhận .

Sự xâm lược trong ánh mắt đó quả thực nàng . Ánh mắt nặng nề âm trầm đó dường như còn trộn lẫn ý vị khó thành lời, khiến nàng yên.

 

Văn võ bá quan lẽ là đầu tiên mong ngóng Nhiếp Chính Vương trở về đến .

Nhiếp Chính Vương tuy thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng dù việc g.i.ế.c cũng nguyên do để y theo, nhưng những kẻ điên do thế gia nuôi dưỡng thì khác. Chúng chính là vô duyên vô cớ tóm họ liền g.i.ế.c!

Thư Sách

Khoảng thời gian , họ chỉ cần bước chân khỏi phủ, liền bắt đầu nơm nớp lo sợ, sợ hãi xung quanh, e rằng tử sĩ đột nhiên lao từ nơi nào đó. Cái cuộc sống ngay cả cửa đường cũng hồn xiêu phách lạc chịu đựng khủng hoảng , họ thật sự quá đủ .

Cơ Dần Lễ trấn an quần thần đang kinh hãi, ngay đó triệu đến thống lĩnh cấm vệ quân, Đề đốc Cửu Môn, Chỉ huy sứ Trấn Phủ Tư nam bắc, v.v., ban hành một loạt mệnh lệnh, ngay lập tức rà soát khắp kinh đô và vùng lân cận. Hồ sơ hộ tịch rà soát kỹ lưỡng, từng nhà từng hộ nghiêm ngặt tra hỏi. Phàm kẻ khả nghi đều bắt giữ thẩm vấn, yêu cầu quét sạch mật thám, để tai họa ngầm!

Đồng thời, nhằm thế gia gây rối, cũng tại chỗ ban chiếu thiên hạ, truy nã những kẻ vi phạm.

Nhìn các võ tướng lĩnh mệnh, dẫn dắt quân sĩ ngăn nắp rời khắp các nơi kinh đô và vùng lân cận, tâm trạng kinh hãi của triều thần thời gian gần đây dần dần yên , một cảm giác an tâm khó tả.

Cơ Dần Lễ thấy tinh thần họ uể oải khuôn mặt xanh xao, liền thông cảm cho phép họ hồi phủ nghỉ ngơi chỉnh đốn, đợi ba ngày tiến cung tham gia khánh công yến.

Các triều thần đều cảm động đến rơi nước mắt.

 

Sau khi văn võ quần thần nghỉ ngơi ở thư phòng tản , Trần Kim Chiêu cùng Thẩm Nghiên nộp hổ phù.

Sau đó Thẩm Nghiên liền xin cáo lui, bởi vì lúc đến Trần Kim Chiêu đề cập với , một lát , thử cầu xin cho Lộc Hành Ngọc tù sớm một chút lập công chuộc tội.

khi vẫn yên tâm nàng một cái, hy vọng nàng sự việc thành chớ cưỡng cầu, để tránh chọc giận vị Điện hạ .

Cơ Dần Lễ Thẩm Nghiên hoa mắt rời , một nữa bao phủ ánh mắt lên mặt.

“Chuyện gì?”

Giọng khàn đặc, ánh mắt ám trầm, sáo ngọc giấu ở n.g.ự.c lạc lồng n.g.ự.c .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-126.html.]

Trần Kim Chiêu gần như ánh mắt khiếp đó dọa sợ, vội cúi đầu: “Điện hạ thần võ ngút trời, vương uy chấn động khắp nơi. Lần mặc giáp hồi cung, Vương giá chinh, thế gia chờ phản nghịch chi đảng trông thấy cờ xí mà vỡ mật. Họ như kiến càng hám thụ, cách nào lay chuyển thần uy của Điện hạ! Trận chiến thành công, Cửu Châu cùng khánh, tứ hải…”

“Nói thẳng, trọng điểm.”

Trần Kim Chiêu nghẹn giọng. Lát , chắp tay nhỏ: “Thần mạnh dạn hỏi Điện hạ, khi nào thể ân chuẩn Lộc Hành Ngọc trong ngục lập công chuộc tội?”

“Không kém gì một hai ngày .”

Lời ít ý nhiều, nhưng nàng thể vài phần ý đặc xá rõ ràng từ lời .

Nàng an tâm về chuyện , nhưng ngay đó vì chính căng thẳng tâm trí.

Vừa văn võ triều thần mặt, nàng vài nhận thấy ánh mắt cao định nàng, giống áp lực mờ mịt ngày xưa, mà tựa mang ý vị phóng túng như cầm đuốc cầm gậy chiếu rọi, thực sự khiến nàng run rẩy như cầy sấy.

Lúc đó nàng quả thực thấp thỏm lo âu, sợ đối phương bất ngờ, đột nhiên tuyên cáo chuyện hai họ cho quần thần.

Không thể kéo dài nữa! Các đốt ngón tay niết trong tay áo trở nên trắng bệch.

Nhân dịp đại thắng trở về, tâm trạng lúc , nàng cần thiết kịp thời sự thật bộ. Sớm muộn gì cũng thể giấu , thể kéo dài hơn nữa!

Nàng đột nhiên quỳ xuống mặt , hai tay giao rạp mặt đất.

“Điện hạ, thần, thần tội…”

Nàng vẫn là cả lạnh toát, môi răng run rẩy, giọng thành tiếng.

Mỗi chữ, tựa đào tim nàng, nhưng nàng vẫn là buộc mở miệng.

“Thần, phạm tử tội, chuyện lừa dối Điện hạ…”

“Cô việc với khanh.” Cơ Dần Lễ lập tức ngắt lời nàng.

Hắn xuống từ cao, hình cởi giáp càng thêm hùng vĩ uy nghiêm. Bóng đen trùm xuống bao phủ nàng. Hắn xương sống đơn bạc khẽ run của nàng, mắt phượng mũ chiến sóng ngầm mãnh liệt, cuối cùng hóa thành sự trầm tĩnh sâu lường .

“Đến Chiêu Minh Điện chờ Cô.”

 

Đám hồn vía lên mây lui ngoài, thu hồi ánh mắt, gọi Lưu Thuận tiến .

Lần xuất chinh , Điện hạ vẫn dẫn cùng . Giờ Điện hạ đắc thắng về triều, vội vàng xử lý nhiều việc kinh đô và vùng lân cận, cũng kịp chuyện với Điện hạ. Lưu Thuận Điện hạ cuối cùng cũng gọi , vội vàng chạy chậm điện, liền quỳ rạp đất phục bái, hát vang chúc mừng—

“Nô tài hạ Điện hạ chiến thắng trở về! Điện hạ minh thần võ, công đức vượt xa xưa, nô tài…”

“Đến Chiêu Minh Điện bố trí bàn rượu và thức ăn.” Giọng từ ngự tọa đột nhiên truyền đến, Lưu Thuận vội ngăn giọng, dựng tai lắng . Nghe từng câu chữ ẩn chứa sự mãnh liệt, cùng với thở nặng nề trùng hợp một chỗ, mang theo cảm xúc kề cận giới hạn: “Làm Trần đại nhân dùng bữa. Khác thêm một chén canh bổ, nhất định chằm chằm uống xong, uống cạn.”

Lưu Thuận kiềm chế kinh hãi, khom lui .

Màn đêm mới buông, trong Chiêu Minh Điện đèn lưu ly lộng lẫy rực rỡ.

Món ngon bàn bát tiên đưa miệng tỏa hương, nhưng Trần Kim Chiêu thấy nhạt như nước ốc. Lúc nãy ở Thượng Thư Phòng nàng tinh thần hoảng hốt kịp nghĩ , giờ Chiêu Minh Điện mới chợt nhận , ý đồ đối phương bảo nàng đến tẩm điện rõ ràng cần cũng .

Không khỏi thầm hối hận, lẽ nàng nên kiên trì hết lời ở Thượng Thư Phòng.

Lưu Thuận ân cần gắp thức ăn bên cạnh, giờ gắp tôm xào Long Tĩnh đến bàn nàng.

“Ngài nếm thử món , tươi mới lắm.”

Trần Kim Chiêu cầm đũa gắp, nhai một cách máy móc trong miệng. Mắt thấy thái độ Lưu Thuận quyết tâm uy nàng ăn no , cho dù là phượng tủy long can (món ăn cực phẩm) nàng cũng nếm vị gì.

Cái cảm giác lưỡi d.a.o treo đầu sắp rơi mà rơi, thật sự khó chịu.

Thầm hít một đè nén, nàng buông đũa, về phía Lưu Thuận gượng : “Đại giam chớ bận rộn, ăn no . , Điện hạ khi nào tới?”

Lòng thầm nghĩ, đợi lát nữa tới, nàng thế nào cũng giành chuyện khi đối phương khởi hứng. Nếu thì đại sự !

“Điện hạ còn chút công vụ cần xử lý, thể sẽ về muộn.” Lưu Thuận hiền lành , quan tâm: “Khoảng thời gian ngài thực sự vất vả, nô tài ngài đều gầy . Sức khỏe quan trọng, ngài nếu dùng thêm chút nữa?”

“Không , Đại Giám, thật sự ăn nổi.”

Lưu Thuận bưng một chén canh bổ nguội đến: “Chén canh bổ dưỡng nhỏ bé , ngài nghỉ một lát uống hết . Thiện phòng hầm mấy canh giờ mới xong.”

Thấy đưa chén canh đến mặt nàng, Trần Kim Chiêu đành tiếp nhận.

Uống một ngụm, nàng khựng . Canh vị t.h.u.ố.c nhạt.

“Là d.ư.ợ.c thiện, dùng để bồi bổ cơ thể.” Lưu Thuận giải thích: “Cơ thể ngài quá gầy, bồi bổ tử tế mới .”

 

 

 

Loading...