Thám Hoa - Chương 127:chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-10 05:47:40
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trần Kim Chiêu quen uống d.ư.ợ.c thiện, nhưng thấy Lưu Thuận chớp mắt chằm chằm bên cạnh, khỏi nhớ đến cảnh tượng ngày xưa ở Tây Phối Điện, đối phương chằm chằm ba họ dùng bữa uống canh bổ, liền canh uống là .

 

Thấy canh cạn, Lưu Thuận vẻ mặt tươi tiếp nhận chén , hiệu cung nhân đến dọn dẹp mặt bàn.

 

Trong điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ báo giờ tí tách trôi qua.

 

Trần Kim Chiêu bưng tách chờ bàn, thỉnh thoảng nôn nóng bên ngoài điện yên tĩnh .

 

Màn đêm dần dần dày đặc, tiếng côn trùng kêu kẽo kẹt ngoài cửa sổ lúc lúc .

 

Tách trong tay loạng choạng, nước mơ văng mu bàn tay. Trần Kim Chiêu dùng sức c.ắ.n đầu lưỡi, lấy cơn đau để xua cơn buồn ngủ đột ngột ập đến. Trên mặt phủ một vẻ kinh hãi giận dữ, hoảng hốt đặt chén xuống trong tay, chống ghế dậy.

 

“Ta còn việc, một bước.”

 

Vừa dứt lời, cũng mặc kệ Lưu Thuận phản ứng thế nào, vịn mép bàn liền chạy ngoài.

 

Lưu Thuận vội vàng tiến lên cản nàng: “Sao chứ? Điện hạ còn đang chờ ngài đó!”

 

Bước chân mềm nhũn của Trần Kim Chiêu khó khăn lắm tránh thoát, c.ắ.n răng thở dốc, tăng tốc lảo đảo chạy ngoài điện. cảnh vật mắt ngày càng rung lắc, ý chí ngày càng mơ hồ. Đèn lưu ly treo đỉnh tựa như đang xoay quanh nàng, ngay cả giọng nôn nóng của Lưu Thuận phía cũng tựa đang cách xa nàng.

 

 

 

Cơ Dần Lễ vươn tay ôm lấy đ.â.m lòng n.g.ự.c , cúi bế ngang lên.

 

“Tất cả lui ngoài.”

 

Lưu Thuận dẫn cung nhân trong điện lui . Ra khỏi hậu điện, nghĩ nghĩ, vẫn lén chuẩn đầy đủ tất cả thứ.

 

Cơ Dần Lễ ôm bước nhanh nội tẩm, ánh mắt như chim ưng như tia chớp, chặt chẽ khuôn mặt đẽ như trăng khuyết như ngọc trắng động lòng trong ngực.

 

Giường ngủ bày biện mới, quỳ gối lên giường đặt trong lòng xuống, đó phất tay đ.á.n.h rớt màn che.

 

Màn che vẽ chỉ vàng từng tầng rơi xuống, che khuất cảnh tượng bên trong giường.

 

Cơ Dần Lễ căng cánh tay xuống nàng, tay thì cởi áo giáp nàng.

 

Động tác vội vàng, nhưng ánh mắt đang đè nén ngọn lửa trong sự bình tĩnh. Ngọn lửa âm ỉ nóng bỏng tựa như giam giữ lâu ngày trong cơ thể, cháy hừng hực, đốt tim ăn cốt, thiêu đốt xương cốt đến mức thể vò tro tàn.

 

Dưới áo giáp là quan bào màu đỏ.

 

Hắn quen thuộc cởi khuy áo, lột áo khoác quan phục, trung y, áo lót.

Thư Sách

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-127chuong-127.html.]

Từng tầng quần áo tróc trong tay , bỏ giả dối lưu thật thà, để sẽ là bằng chứng chân thật nhất.

 

Ánh mắt lưu luyến cơ thể trắng ngọc , lòng bàn tay dịch xuống, đặt lên dây lưng thắt ngang eo. Nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn dây lưng, vài lưu luyến, mở nút thắt dây lưng.

 

Dây lưng buộc chặt, thắt vòng eo đến mức một tay thể ôm hết.

 

Kiểu nút thắt cũng đặc biệt, thể thấy thường ngày cẩn thận nhường nào.

 

Khoảnh khắc dây lưng buông lỏng, cơ bắp cả căng cứng đến mức phát lạnh. Giờ khắc , tựa cảm thấy thiên địa đều tĩnh lặng , vạn vật vạn thanh đều cách xa rời . Trong tầm mắt chỉ còn vệt bụng trắng nõn mơ hồ lộ từ chỗ dây lưng chùng xuống.

 

Cằm đột nhiên căng chặt.

 

Lòng bàn tay nhẹ nhàng dừng ở chỗ chùng xuống , vẫn trực tiếp rút dây lưng cởi quần , mà là lòng bàn tay áp da thịt chậm rãi cọ xát, dịch xuống, thăm dò…

 

Hắn nhắm mắt.

 

 

 

Mọi sự phiền , rốt cuộc, bụi trần cũng lắng xuống!

 

Cảm xúc áp lực kéo dài quá lâu như sóng thần ngập trời, cuối cùng cũng trào dâng mà trong khoảnh khắc , tất cả nhấn chìm, quét sạch ! Cái cảm giác chua ngọt đắng cay đó, cái cảm giác mất đó, cùng với cái cảm giác mừng sợ, ưu giận gần như buộc hội tụ các loại cảm xúc, cuối cùng cũng thể giải phóng!

 

Hắn ngã mạnh lên nàng, mặt vùi bên gáy nàng thở dốc nặng nề. Giờ khắc , mặc kệ cảm xúc của tuôn trào, mặc cho vạn vàn tư vị nuốt chửng .

 

Không qua bao lâu, bình , một nữa thẳng .

 

Chậm rãi thu tay về, một nữa thắt dây lưng cho nàng, dựa theo ký ức nguyên nút thắt. Sau đó mặc quần áo từng tầng cho nàng, cài khuy, khoác lên áo giáp.

 

Người đang ngủ say ngủ cũng yên , trán lấm tấm mồ hôi mỏng, môi mấp máy, đang mớ gì trong im lặng.

 

 

 

 

 

Hắn nâng tay nhẹ nhàng lau mồ hôi mỏng cho nàng, cúi căng nàng, chớp mắt chăm chú nàng, ngay cả một lát cũng nỡ dời mắt.

Là một cô gái, là một cô gái!

Hắn thấy thế nào cũng dám tin, ái khanh thưởng thức vạn phần mơ ước phi thường, thế mà là một cô gái! Nàng dám, dám chứ, rõ ràng nhút nhát nhường , yêu quý mạng sống nhường , dám chuyện cả thiên hạ tán đồng, đại sự lừa dối thiên hạ! Nếu trời xui đất khiến, sợ c.h.ế.t vẫn còn vướng mắc chuyện ôm lưng ân ái mà thôi.

Nghĩ chính thật là buồn bao! Nâng lòng bàn tay xoa nắn gò má mềm mại nàng, trong nhất thời hận yêu, yêu hận.

Nàng dám, dám coi thường như thế!

Nhớ tới những đêm lạnh trằn trọc, cảm thấy hư vô mà trải qua, nhớ tới sự khát vọng ngày càng tăng trưởng đây của đối với nàng, sự kháng cự đối với việc tiến thêm một bước với nàng, nhớ tới sự vướng mắc, lặp của , tựa như bước ngõ cụt lời giải, tiến thoái lưỡng nan gần như ép điên ! Vô nỗi niềm, cũng một lời hai chữ thể hết sự cay đắng thời gian đó.

Nhớ tới những điều , khỏi vì chính buồn hổ vạn phần. Cô gái nhỏ bé, cứ thế chơi đùa xoay vòng.

Dám lừa dối như thế, trêu chọc như thế!

Nắm lấy gò má nàng, cúi thấp mặt, dùng sức cọ xát c.ắ.n xuống bên tai nàng, lạnh thành tiếng: “Ngoan, chờ xử lý ngươi thôi, Trần Kim Chiêu.”

Cuối cùng nàng thật sâu một cái, nhấc chân xuống giường.

Mới hai bước, bước nhanh, một tay vén lên màn che chắn đường, bước lên giường phủ , gần như hung hăng ngang ngược quấn lấy môi lưỡi nàng.

Sau khi càn rỡ sính hùng qua , mới một nữa xuống giường, cất tiếng lớn bước nhanh rời .

Loading...