Thám Hoa - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-10-10 06:09:18
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Trần Kim Chiêu ngừng thúc đẩy tốc độ giúp thu xếp hành lý, sắp xếp xe ngựa, cuối cùng kịp lúc tất việc ngày Lộc Hành Ngọc rời kinh.

Mưa lạnh tạnh, phiến đá xanh đường trường ướt đẫm.

Trong xe ngựa, Trần Kim Chiêu kể về những chuyện lớn nhỏ xảy trong triều đình thời gian : đại quân triều đình sáu trận sáu thắng, con đường cuối cùng của 23 lộ thế gia, Tương Vương áp giải về Tây Bắc, triều đình tay quyết đoán ở quan trường Giang Nam, và cả cuộc phản công cuối cùng của thế gia ở kinh thành.

Lộc Hành Ngọc lắng trong im lặng, ngắt lời.

Những năm tháng , mỗi khi lúc lâm triều, luôn nắm tin tức sáng suốt kể những bí văn triều đình cho đối phương chính là . Giờ đây thời thế đổi , ngược là đối phương kể về xu hướng của triều đình cho .

Trần Kim Chiêu xong, khỏi hướng ánh mắt về phía .

Lộc Hành Ngọc gầy gò nhiều. Mùa đông mới chớm, mặc áo lông chồn dày cộm, tôn lên vóc dáng thon gầy càng thêm lệ sắc và sâu sắc. tinh thần vẫn , đôi mắt vẫn sáng ngời, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng như tuyết, sắc bén như lưỡi dao.

“Không cần lo lắng cho , mà.”

Hắn thấy ánh mắt đối phương nhiều đặt mặt , liền mắt mày giãn gạt tay nàng: “Ngươi thấy lúc rời phủ, phụ kế kinh sợ đến mức nào . Sợ rằng chỉ thiếu quỳ xuống cho , e rằng lỡ nghĩ quẩn, gây đại họa tru di cửu tộc. Ha, hóa hiểu rõ một nhẹ nhàng, còn cái lợi như thế! Chỉ cần còn gì kiêng kỵ, kẻ sợ hãi chính là khác.”

Trần Kim Chiêu đầu rót rượu, “Ta lo lắng ngươi cái gì chứ, ngươi đến chỗ nhậm chức , còn bao nhiêu tự tại. Chúng ở triều đình đại thăng triều, suốt ngày gà còn gáy chờ cửa Tuyên Trị, ngươi ở địa phương tiểu thăng triều, cao đài, từ từ chờ quan viên lớn nhỏ cả Kinh Châu hướng ngươi dập đầu. Chỉ nghĩ đến thôi, mắt cũng đỏ hoe sáng rực lên .”

Lộc Hành Ngọc ôm bụng ha hả: “Ngươi bệnh mắt thỏ , xem thầy thuốc!”

Trần Kim Chiêu phun một ngụm: “Sớm muộn gì một ngày, cũng sẽ hưởng niềm vui tiểu thăng triều.”

“Ngươi Giang Nam chủ sự ? Chức quan hiện tại của ngươi, cho dù ngoại phóng, cũng đó.”

“Ta thể ngoại phóng nơi khác ?”

“Điều đó cũng đúng. Bất quá ngươi kêu gào ngoại phóng cũng vài năm , tin tức gì ?”

“Chắc là… Ta cảm thấy, lẽ nhanh thôi.”

Trần Kim Chiêu cũng chắc chắn, phẩy tay : “Thôi, nhắc chuyện , hai uống rượu.”

Nàng nhấc bầu rượu rót cho hai mỗi một ly: “Cứ mời ngươi uống rượu, luôn chuyện chuyện trì hoãn. Tính lặt vặt cũng thiếu ngươi vài bữa , đành chờ ngươi hồi kinh báo cáo công tác năm tính.”

Lộc Hành Ngọc bưng chén rượu lên, do dự nàng: “Chẳng lẽ vì ngươi keo kiệt ? Mời rượu thì thể trốn bữa nào bữa đó.”

“Sao thể!” Trần Kim Chiêu vỗ vỗ ngực: “Ta hiện tại hào phóng lắm! Chờ ngươi trở về, rượu thiếu ngươi, bữa nào cũng bù hết! Ăn ở , ngươi quyết định!”

“Đây là ngươi đó nha, đừng kết quả đổi ý.”

“Một lời nước miếng một lời đinh, tuyệt đối hai lời!”

“Việc cứ định như , ghi nhớ đó nha. Nào, cạn ly !”

“Cùng uống!”

Tiếng chạm ly thanh thúy vang lên, hai uống cạn dốc đáy ly.

Quãng đường tiếp theo, hai uống rượu đùa giỡn, nhớ cuộc sống lâm triều thấp thỏm ở Hàn Lâm Viện , cũng kể chuyện hai từng trò cho thiên hạ. Tiếng lớn thỉnh thoảng truyền ngoài xe, quấn quýt bầu trời đường trường lạnh lẽo cơn mưa.

Đường dù dài cũng điểm cuối.

Xe ngựa dừng ở cửa thành, tiếng trong xe cũng theo đó dừng.

Sắp đến lúc chia tay, rõ ràng đều dặn lòng ly biệt, hai đều đỏ hoe hốc mắt.

“Kim Chiêu, cuộc đời ngươi tri kỷ , đủ .”

“Ta cũng .” Trần Kim Chiêu nâng tay áo chùi nước mắt, nhấc bầu rượu một nữa rót đầy chén rượu hai : “Rượu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu (rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít), hai uống một chén. Hôm nay uống ly cuối cùng , còn chờ ngươi hồi kinh . Nào, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!”

Lộc Hành Ngọc vươn cổ tay gầy guộc, dùng sức nắm lấy chén rượu: “Nào, chúc quân vạn sự thắng ý!”

“Chúc chúng thanh vân trực thượng, vạn sự hanh thông!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-129.html.]

“Chúc chúng phúc trạch lâu dài, an khang thuận lợi!”

“Nâng chén cùng kính!”

“Chúng cùng uống!”

Trần Kim Chiêu xuống xe ngựa, lưu luyến xe ngựa.

“Bảo trọng nha, Lộc Hành Ngọc. Ngươi cố gắng, đừng trở về quan giai kém quá nhiều, ngại ngùng nhận lễ của ngươi a.”

Lộc Hành Ngọc thở sâu, nghiến răng : “Yên tâm , lo tiền đồ, trở về còn chừng ai hành lễ cho ai.”

Xe ngựa chậm rãi khởi động, mang theo hướng về phía ngoài thành từ từ .

Trần Kim Chiêu dùng sức phất tay, chờ đến khi xe ngựa khỏi cửa thành, chạy về phương xa , cuối cùng biến mất thấy.

Lộc Hành Ngọc, bảo trọng.

Nàng chớp nước mắt trong mắt lẩm bẩm trong im lặng. Trong lòng khỏi trống rỗng. Lâu dài đến nay, nàng thành thói quen bên cạnh bạn đồng hành như . Lâm triều cùng , tan triều một khối, thường xuyên tụ tập uống rượu chuyện lòng với . Giờ đây đối phương đột ngột rời , nội tâm nàng chua xót nỡ cực kỳ khó chịu.

Trong xe ngựa rời thành, Lộc Hành Ngọc nắm chặt một tờ chiếu lệnh trong tay áo.

Kim Chiêu, cứ lấy thể của đời , đổi lấy công lao sổ bộ của ngươi .

 

Trần Kim Chiêu héo hắt trở về nhà, còn kịp bước cửa nhà, kinh ngạc thấy Lưu Thuận từ xông .

Lưu Thuận âm thầm hiệu về phía ngoài ngõ nhỏ. Nàng mới chợt nhớ , vì hôm nay tiễn Lộc Hành Ngọc rời kinh, nên nàng xin nghỉ một ngày, thể bồi vị trong cung dùng bữa.

Tuy nội tâm hiểu vì nhất định bắt nàng thiếu một ngày nào bồi dùng bữa, nhưng bước chân ngừng, vội vàng theo Lưu Thuận đến chiếc xe ngựa sơn son đang chờ ở đầu hẻm yên tĩnh.

Dẫm lên bậc ngựa lên xe, nàng cẩn thận vén rèm gấm, bước thùng xe.

Bên ngoài gió lạnh mưa rét, bên trong xe ấm áp như xuân. Hương trầm ấm áp đốt trong lư hương chạm trổ hai bên, khói hương lượn lờ bao phủ bộ bên trong xe.

Cơ Dần Lễ tư thái nhàn tản dựa nghiêng đệm gấm, một tay tùy ý đặt đùi, trong tay dường như đang thưởng thức vật gì đó. Thấy nàng bước , liền thuận thế khép vật trong lòng bàn tay tay áo, đợi nàng hành lễ, liền vẫy tay bảo nàng gần .

“Hôm nay tiễn Lộc đại nhân rời kinh, trì hoãn giờ dùng bữa của Điện hạ, mong ngài chớ trách.”

 

 

 

 

 

 

 

 

“Bạn rời kinh, ngươi tiễn đưa, là lẽ thường của tình nghĩa, nỡ trách ngươi.” Hắn bưng chén canh hầm nóng lò nhỏ bên cạnh, mu bàn tay áp thử độ ấm: “Cha đến, chỉ ngươi độc hành tiễn đưa. Cử chỉ tình nghĩa , vô cùng khen ngợi.”

Trần Kim Chiêu ý vị khác trong lời , khỏi vội vàng giải thích: “Phụ kế đối đãi hà khắc, hề tình thương con, tự nhiên cũng sẽ quan tâm đến một chút nào. Thần cũng là xuất phát từ tình bạn, lúc mới kinh tiễn đưa.”

Cơ Dần Lễ đưa chén canh cho nàng, khẽ: “Ta can thiệp chuyện , ngươi gấp cái gì. Nào, uống lúc còn nóng.”

Trần Kim Chiêu một tiếng, hai tay tiếp lấy chén.

Nhiệt độ nóng bỏng truyền qua chén sứ mỏng, đầu ngón tay chạm thành chén thể kiểm soát co , ngay đó hít cố nén giữ .

Sắc mặt Cơ Dần Lễ khẽ biến, một tay giật lấy chén canh đặt chỗ khác, nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn của nàng cưỡng chế mở . Vết hồng ngón tay mỏng manh khiến đôi mắt trầm xuống.

 

 

 

 

 

 

Loading...