Thám Hoa - Chương 133:chương 133

Cập nhật lúc: 2025-10-10 07:16:56
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

 

Thấy sắp sửa dậy phất tay áo mà , Trần Kim Chiêu tay mắt lanh lẹ ôm chặt lấy hai đầu gối .

"Không Điện hạ, Người thần  !" Nàng gấp gáp, giọng nghẹn , "Thần  nào thâm tình hậu nghị (tình cảm sâu sắc, đối xử tử tế) mà Điện hạ dành cho thần ! Người hạ lệnh Lễ Bộ bốn phía lo liệu tiệc cưới, chẳng cho thần  thể diện, tôn vinh, đường đường chính chính rước thần về nhà ! Thần  , thần đều !"

"Ngươi ? ngươi gả ? Rốt cuộc là lọt mắt ngươi!"

"Không ! Là thần   dám ký thác vận mệnh bản khác! Là thần   tự lượng sức , một nữ tử nhỏ bé cũng nắm giữ bánh lái vận mệnh! Thần  một đường tới chỉ dựa chính , thần  tin chính !"

Nàng lời cứng rắn, thẳng thắn , hề trốn tránh đón nhận ánh mắt thẳng của , m.ổ x.ẻ (phơi bày) tình cảm chân thật cho xem.

Cơ Dần Lễ lời của nàng sửng sốt.

Hắn bao giờ phụ nữ nào những lời khí phách như . Trong ấn tượng của , trong ít phụ nữ mà tiếp xúc, nguyện vọng lớn nhất của họ là tìm một phu quân để nương tựa, từ đó vợ chồng hòa thuận  giúp chồng dạy con sống hết cuộc đời. Như thế, đó là may mắn lớn nhất của họ.

Một nữ tử như nàng, chỉ nguyện dựa hai chân để vượt qua bụi gai, tìm lối thoát, bình sinh chỉ thấy nàng là đầu tiên.

Nhìn chằm chằm nàng thất thần một lúc lâu, mới tìm giọng của .

"Cho dù là ?"

"Cho dù là Người."

Trần Kim Chiêu sợ phẫn nộ mà rời , hai tay khỏi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối , nhất thiết (kiên quyết) nhỏ giải thích: "Cũng vấn đề của Điện hạ, là vấn đề của thần. Với phận nam tử hành tẩu thế gian nhiều năm, thần   chứng kiến tình yêu là vật bền chắc đến cỡ nào. Điện hạ, thần  thật sự thể tin dù chỉ là một tia nửa phần! Thần  thấy nhiều nam tử đời, hôm nay đối xử với vợ gắn bó keo sơn, ngày mai mới, thấy nhiều cảnh họ lòng đổi  , coi vợ trong nhà như hòn đá cản đường, cỏ chướng mắt, hận thể cuốc xẻng (đào bới) cho nàng biến mất để dọn đường cho mới!"

"Thần  tự Điện hạ khác với những nam tử khác, đối xử với thần  cũng tình thâm ý đốc (tình cảm sâu sắc, ý chí kiên định). thần vẫn nhịn mà nghĩ, Điện hạ quyền cao chức trọng oai hùng phi phàm, thiếu những mỹ nhân như hoa như ngọc ái mộ Người. Hiện giờ thần đang là tuổi hoa , tư dung (dung mạo) tầm thường, tự Điện hạ coi trọng, thương yêu, nhưng mười năm, hai mươi năm thì ? Khi đó tuổi hoa của thần   còn, nhưng bên cạnh Điện hạ thiếu những mỹ nhân thanh xuân niên thiếu."

Ánh mắt nàng dừng mặt , nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ thể dung thứ (cho phép) thần mạo (tự tiện) hỏi một câu, hiện giờ Người, thể kết luận (khẳng định) hai mươi năm Người, sẽ gặp một nữ tử gặp thương, yêu nàng tận xương, đau nàng như mạng, như đối xử với thần  hôm nay ? yêu và hận của Điện hạ đều nồng liệt, thể bảo đảm  , khi đó Người thể coi thần   là hòn đá cản đường chướng mắt, hận thể tiêu diệt cho sảng khoái, để nhường đường cho trong lòng."

Cơ Dần Lễ im lặng lâu.

Hôm nay thể chuyện ngày , ngay cả thánh nhân cũng thể kết luận tình hình ngày của chính sẽ thế nào.

Hắn đích thực vô pháp mở miệng bảo đảm, mặc dù tự cho là  bạc tình bạc nghĩa, hạng lãng tử tùy tiện, mặc dù cho rằng nữ tử thể tác động tâm thần , đời chỉ một Trần Kim Chiêu, nhưng chuyện ngày , ai .

"Ta sẽ an bài cho ngươi."

"Điện hạ an bài thần  như thế nào?" Trần Kim Chiêu đón ánh mắt , chút thỏa hiệp đặt câu hỏi, "Thần vứt bỏ phận hành tẩu bên ngoài, vứt bỏ bằng hữu, bạn học, ân sư, bạn cũ, vứt bỏ gian khổ và vinh quang một đường tới, thậm chí đem cuộc đời mười năm qua bao nhiêu chua ngọt đắng cay đều cùng dứt bỏ, vùi lấp, khiến nó thấy ánh mặt trời! Thần  trở thành phụ nữ hậu trạch , phần đời còn chỉ còn Người."

Nàng điểm đến thì dừng .

cả hai đều hiểu rõ, nếu thực sự ngày di tình biệt luyến, kết cục của nàng tuyệt đối sẽ . Nàng tuyệt đối sẽ cam tâm, nàng bắt từ bỏ thứ mà đổi lấy kết quả như , nàng tuyệt đối sẽ thống hận thậm chí sẽ trả thù! Khi đó sẽ gì, một mà chịu đựng (nhẫn nhịn) ?

Cơ Dần Lễ vô pháp tưởng tượng hai sẽ đến kết cục như .

Tuy thể ngắt lời (khẳng định) chuyện ngày , nhưng lòng hiện giờ sớm gắn liền. nàng, vì nàng vui mà vui, vì nàng giận mà giận, thời thời khắc khắc nàng tác động cảm xúc. Trên đời ngoại trừ nàng, thể tưởng tượng ngày sẽ yêu khác.

"Điện hạ, Người cho thần  lưu một con đường lui."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-133chuong-133.html.]

Cảm thấy nắm tay đang nắm chặt những ngón tay mềm mại nắm lấy, mượn lực thả lỏng bàn tay, mặc cho những ngón tay mảnh mai, mềm mại  xuyên qua kẽ ngón tay , cùng mười ngón tay đan .

"Trần Kim Chiêu, ngươi đang ép ."

"Không, Điện hạ, thần  đang cầu xin Người." Giọng nàng lẫn chút buồn bã, "Chỉ là cầu xin Người, thương xót thần  vài phần, cho phép thần một đường lui."

Cơ Dần Lễ dời ánh mắt, để ánh mắt đẫm lệ của nàng chạm mắt .

Vì cái khả năng lẽ thể xảy ngày , cái khả năng hầu như sẽ xảy đó, cắt đứt cơ hội danh chính ngôn thuận nàng. Hắn cam tâm , thể cam tâm!

Hắn còn nàng mũ phượng khăn quàng vai (trang phục cô dâu) bước phủ , tên nàng song song ở bài vị tổ tông, sinh cùng khâm c.h.ế.t cùng huyệt (sinh sống bên , c.h.ế.t chôn chung huyệt), quang minh chính đại thành đôi nhập đối, để đời đều vợ chồng họ ân ái, hòa thuận, chẳng sợ đời cũng thể từ sách sử ghi chép mà vợ chồng họ tình thâm ý đốc.

"Ta chia binh quyền cho ngươi, tha cho ngươi tự bảo vệ ." Hắn dùng sức phản nắm (nắm ngược ) tay nàng, thở sâu, rũ mắt thật sâu chằm chằm nàng: "Nếu thực sự ngày đó, ngươi phản cũng , tuyệt đối để ngươi ngày thê lương."

Trần Kim Chiêu lòng lạnh một nửa. Điều thông.

Nàng sẽ dễ tin lời như , binh quyền hôm nay thể cho nàng, ngày liền thể thu hồi. Nói gì bảo đảm.

Nàng cũng tuyệt chịu đựng việc chặt đứt cánh, giam cầm trong hậu trạch, trở thành phụ thuộc của một nam tử, từ nay đến cả việc cửa nhà cũng báo cáo khác. Cuộc sống như , nàng quá một ngày cũng thấy thừa, gì đến qua mười năm, hai mươi năm, thậm chí quãng đời còn !

Dùng sức tránh thoát  tay .

Nàng chống đầu gối dậy, trong thần sắc ẩn ẩn hiện lên thầm giận (sắp nổi giận) của , bắt đầu mặt cởi đai lưng bên hông.

"Những gì thần   thể cho Điện hạ, sẽ dâng lên đủ ."

Cơ Dần Lễ một phen nắm lấy tay nàng đang cởi y phục, gân xanh trán thẳng nhảy.

"Trần Kim Chiêu! Chẳng lẽ ngươi từ nay về cứ luôn như , cùng mai mối tằng tịu với (quan hệ bất chính hôn thú)?"

"Có thể khiến Điện hạ vui thích vui vẻ, đối với thần  mà , mới là quan trọng nhất."

Trong khoảnh khắc kinh ngạc giận dữ thất thần, nàng lấy từ sức lực tránh thoát gông cùm xiềng xích (sự kiềm chế) của , lùi hai bước, xoay về phía tẩm sập (giường ngủ). Vừa , rút quần áo .

Thư Sách

Đến bên giường, nàng giơ tay nhổ xuống (tháo) chiếc mặc ngọc quan (trâm cài) đầu, mái tóc đen như thác nước buông xuống, rối tung tấm lưng nhu mỹ tế bạch (mềm mại, trắng ngần).

"Điện hạ, thần chờ Người đến."

Cơ Dần Lễ tại chỗ, sự táo bạo của nàng cho kinh động, cũng thâm ý (ý nghĩa sâu xa) đằng hành động cho đau đớn. Đồng thời, cũng vì hành vi đập nồi dìm thuyền (liều lĩnh) của nàng mà lòng đau nhức nhối.

Hồi lâu, rốt cuộc về phía giường ngủ, , khom lưng nhặt lên quần áo của nàng. Đến bên giường xuống, đặt quần áo trong tay bên cạnh nàng, run lên (lắc) chăn đem thể nàng che .

"Trần Kim Chiêu, ngươi liền như thế ?"

Trần Kim Chiêu mở to mắt , mắt long lanh nước, "Điện hạ Triều nương trong hậu trạch, thể , nhưng Trần Kim Chiêu hành tẩu bên ngoài vô câu vô thúc (tự do ràng buộc), chỉ một . Điện hạ đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nội tâm Người thật sự thích là cái nào? Lúc , trong miệng Người gọi tên, là cái nào?"

Cơ Dần Lễ im miệng .

Một lát , mới than thanh (thở dài) hỏi: "Nghĩ kỹ , hối hận?"

"Hạ cờ rút ( quyết định thì đổi)!"

Hắn đưa tay vỗ  nước mắt nơi khóe mắt nàng, trầm mắt nhỏ: "Cuộc đời , sẽ phản bội ?"

"Sẽ !" Nàng đáp c.h.é.m đinh chặt sắt: "Cuộc đời thần  là của Điện hạ, nếu phản bội Người, cam chịu Điện hạ thiên đao vạn quả !"

"Nhớ kỹ lời ngươi ! Theo , từ đến tâm, phản bội! Trần Kim Chiêu, tâm sẽ mềm, nhưng đao sẽ ."

"Điện hạ yên tâm, thần chỉ là Điện hạ."

Cuối cùng thật mạnh mơn trớn  thái dương nàng, lên.

"Ngày mười tám tháng chạp, ngươi đến Chiêu Minh Điện."

Loading...