Thám Hoa - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-10-10 10:07:03
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ánh đuốc hồng chập chờn, bóng sáng bóng tối đan xen.

Ánh nến yếu ớt xuyên qua tấm rèm đỏ thẫm, m.ô.n.g lung lay động trong gian giường ngủ.

Đôi mắt Trần Kim Chiêu ngấn lệ, phản chiếu gương mặt cũng ướt đẫm của  . Nàng mấp máy môi mấy định lên tiếng, nhưng dám.

Dáng vẻ trông ngập ngừng, cam chịu, vô cùng đáng thương.

“Nàng cái gì, là cam tâm?”

Mọi sự chú ý đều đặt nàng, Cơ Dần Lễ thể nhận thần thái của nàng lúc .  Hắn đưa tay lau khóe mắt ướt át của nàng: “Là hối hận?”

“Không! Không …” Nàng vội đáp, giọng yếu ớt, “Điện hạ, là … thật sự khó chịu.”

Nàng đoán sẽ dễ chịu, nhưng vẫn xem nhẹ mức độ đau đớn .

Không là do đây nàng dùng t.h.u.ố.c mạnh khiến cơ thể phát triển muộn, là do nàng và hợp , nàng chỉ cảm thấy từng giây từng phút giường đều vô cùng gian nan.

Cơ Dần Lễ dáng vẻ xanh xao, kiệt sức của nàng, trong lòng vô cùng thương xót, nhưng chính ngài lúc cũng đang khó khăn. Lần ngài hết sức nhẫn nại, suốt quá trình đều đè nén bản tính, kìm nén đến mức mồ hôi ướt đẫm.

Nhắm mắt chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng dậy xuống giường, bước nhanh đến bàn rót liền mấy chén lạnh.

Trở giường, đưa tay vuốt ve vầng trán ướt đẫm của nàng, giọng khàn , dịu dàng khuyên nhủ: “Ta , nữ tử đều trải qua chuyện một , qua sẽ thôi. Nàng ráng chịu thêm một lát nữa, sắp xong .”

Đêm khuya, bóng nến bên ngoài rèm vẫn chập chờn.

Lòng bàn tay Cơ Dần Lễ lặp lặp vuốt ve đôi môi hé mở của nàng, mềm mại và thanh thoát, mang theo thở dồn dập, nóng hổi. Hắn gương mặt trắng như ngọc tì vết của nàng lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mơ màng, mê ly, buộc nhuốm màu tình dục. Hắn bất giác nhớ đêm hè oi ả năm , khi  hành lang, qua tấm rèm tre hé mở, đầu tiên thấy nàng.

Vẫn còn nhớ ánh mắt đó,  chỉ cảm thấy sách bên cửa sổ thể gầy gò thoát tục, tách biệt với thế gian đến . Chỉ cảm thấy khí chất trong lành, xa cách quanh nàng, một chút vẩn đục. Nhìn nàng như thể gặp đóa hoa sớm mai còn đẫm sương, trong trắng tinh khôi, khiến quên cả trần tục.

Chỉ một ánh đó thôi, mà chẳng thể nào quên.

Rõ ràng đây chỉ ngắm từ xa, nhưng từ khi nào, những suy nghĩ đen tối còn kìm nén nữa, chỉ chực chờ nhe nanh múa vuốt phá tung ngoài.

Ví như chính lúc , tựa như một con ác quỷ hung tợn đang vấy bẩn nàng tiên nữ ao Dao Trì.

Hắn khỏi cảm thấy chút tàn nhẫn. Rốt cuộc, ngay từ đầu cưỡng cầu, từng bước ép sát, từng chút chiếm đoạt, ép cho đóa hoa trắng tinh tì vết lìa cành. Ôm nàng lòng để mặc sức yêu chiều, để mặc cho tùy ý chiếm đoạt.

chút độc ác.

ngẫm , thế gian ngoài , ai thể sở hữu nàng, ai xứng đáng chạm nàng?

Nàng là của , từ xuống , từ trong ngoài, tất cả đều là của !

Không qua bao lâu, âm thanh trong rèm tạm ngừng.

Ngay đó, hai cung nữ bưng chậu vàng và khăn đến.

Vắt chiếc khăn ấm, một cung nữ cẩn thận vén rèm lên. Nàng vốn theo bản năng định cầm khăn lau cho đang ngửa mê man giường , nhưng thấy một tấm chăn mỏng đắp kín từ cổ trở xuống, mà Nhiếp Chính Vương ở bên cạnh chỉ khoác hờ hững chiếc áo ngủ, đang tựa lạnh lùng chằm chằm . Điều khiến nàng nhất thời lúng túng, nên vén tấm chăn lên .

“Lau mặt .”

Cung nữ nhận lệnh, vội vàng cầm khăn lau mặt cho giường.

Đứng bên giường lau mặt cho khác, khó tránh khỏi cúi xuống, đến gần hơn một chút. Đây vốn là hành động bình thường, nhưng trong mắt Cơ Dần Lễ, cảm thấy hai họ dựa quá gần.

Đặc biệt là khi cung nữ cầm khăn tỉ mỉ lau vầng trán ướt đẫm, lau gò má trắng hồng, vô tình lướt qua đôi môi sưng đỏ ẩm ướt, từ góc của ngài, cảnh tượng chướng mắt đến lạ.

“Để chậu vàng và khăn , các ngươi ngoài.” Hắn trầm giọng lệnh.

Thư Sách

Hai cung nữ hiểu tại , nhưng vẫn nhanh chóng để đồ dùng dám chần chừ rời khỏi nội tẩm.

Cơ Dần Lễ cầm lấy khăn, vén rèm bước xuống giường, đến giá để chậu, nhúng khăn vắt khô trở .

Sáng hôm , Trần Kim Chiêu tỉnh dậy với đầu óc choáng váng, nặng trĩu.

Vừa tỉnh, nàng liền nhận sự khó chịu của cơ thể.

“Điện, Điện hạ…” Nàng yếu ớt định dịch , nhưng cánh tay đang siết chặt bên hông giữ nàng .

“Đừng động đậy, ngủ thêm một lát .”

thưa Điện hạ, quen lắm.”

“Lần đầu cũng chút khó chịu, quen sẽ thôi.”

Trần Kim Chiêu phản bác lý lẽ vô lý của thế nào, thấy lay chuyển, đành từ bỏ.

Lúc trong giường tối om, rèm che kín mít, rèm cửa sổ bên ngoài cũng buông xuống tầng tầng lớp lớp, chỉ còn hai ngọn đèn tường trong điện hắt chút ánh sáng yếu ớt.

Nàng phân biệt bây giờ là giờ nào, nhưng cảm thấy chắc còn sớm nữa.

Nàng khỏi vội hỏi: “Điện hạ, đến giờ thượng triều ?”

Cơ Dần Lễ nhẹ vỗ lưng nàng, mắt vẫn mở hẳn, giọng còn khàn khàn của mới ngủ dậy: “Không cần quan tâm. Hôm nay tuyết lớn phong tỏa thành, hạ lệnh bãi triều ba ngày. Hôm qua mệt nàng , nàng nghỉ thêm , lát nữa sẽ gọi nàng dậy dùng bữa.”

Trần Kim Chiêu cảm thấy chiếc giường thật là một nơi khó ở.

Dù lúc hai chân mềm nhũn, cả mệt mỏi rã rời, nàng vẫn bò dậy, rời khỏi Chiêu Minh Điện như thể thể ăn tươi nuốt sống để nhanh chóng về nhà.

Bên ngoài tuyết lớn phong tỏa thành nàng , nhưng lòng rời khỏi đây vô cùng cấp thiết.

“Điện hạ, cả đêm về, nhà sẽ lo lắng.”

“Không cần lo, cho đến phủ nàng báo tin, rằng ba ngày nàng trong cung nghị sự, sẽ về. Ta cũng sắp xếp trông chừng phủ của nàng chuyện gì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-136.html.]

Trần Kim Chiêu nghẹn lời, những lời của cho cổ họng khô khốc. Ba, ba ngày?

“Sợ gì chứ, nặng nhẹ.” Hắn cúi thấp mặt, trán chạm trán nàng, ngậm lấy môi nàng trêu đùa, giọng khàn khàn thì thầm rõ: “Nếu đêm qua phóng túng bừa bãi, giờ nàng gì còn sức mà chuyện với .”

Hắn cũng sai, đêm qua cố kìm nén, chỉ một thôi. Thực   vẫn thỏa mãn, mà chỉ thỏa mãn về mặt tâm lý nhiều hơn.

Sau vài ân ái, cả hai đều thở hổn hển mà tách .

Cơ Dần Lễ rũ mắt nàng nhắm mắt thở nhẹ, một vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng, mặc cho ngài gì thì . Không , trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an như thể nắm bắt thứ gì đó.

“Trần Kim Chiêu, ngươi thật sự cam tâm tình nguyện?”

“Tất nhiên là cam nguyện!” Biết thể về nhà, nàng vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ngờ câu hỏi của đột ngột vang lên, khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức.

Ánh sáng trong giường lờ mờ, nàng thấy rõ vẻ mặt của nhưng đôi mắt phượng còn ôn nhu mà trở nên sắc bén, khiến nàng cảm nhận rõ sự dò xét trong đó.

Trần Kim Chiêu khỏi thầm kinh hãi, nàng mới còn , bây giờ như ? Tuy nhiên, lời nàng đáp là thật lòng, ngữ khí cũng hề giả dối, nên nàng cũng sợ dò xét.

Đó là lời thật lòng của nàng.

Có thể từ bỏ xác để đổi lấy việc tiếp tục đường đường chính chính bên ngoài với phận nam nhi, nàng cam nguyện. Hi sinh đáng gì, còn hơn là nhốt trong hậu trạch, một bước khó , cả đời vinh nhục sinh tử đều phụ thuộc một ý niệm ân sủng của  Huống chi sớm muộn gì cũng sẽ đăng cơ, nếu nhốt trong hậu cung thì cuộc đời thật sự còn thấy ánh mặt trời nữa.

, tình hình hiện tại đối với nàng mà , là kết quả nhất.

Hơn nữa, theo lẽ thường, càng thì càng nhung nhớ. Thay vì để  canh cánh trong lòng, tìm cách để nhớ nhung, thậm chí khi mãi sẽ dùng những thủ đoạn đáng sợ nào đó để ép buộc nàng, thì chi bằng sớm thuận theo ý . Có lẽ khi sớm như ý, cũng sẽ sớm hết cảm giác mới mẻ với nàng. Biết , nàng còn thể sớm rút lui an .

khi  chán , chức quan , phận nam nhi , chính là đường lui của nàng.

Cho nên, nàng thể từ bỏ những thứ khác, nhưng quyết thể từ bỏ phận bên ngoài .

“Điện hạ, hầu hạ ngài, thật sự cam tâm tình nguyện. Xin ngài hãy tin !”

“Trần Kim Chiêu, là hầu hạ.”

“Vâng, , là thể cùng Điện hạ hưởng ân ái, vô cùng cam tâm và vui mừng.”

Đôi mắt đen thẳm của ngài thẳng sâu trong mắt nàng, từng chữ một bật : “Vậy hận ?”

Nàng   đến mức cả căng thẳng. Lời , đây từng hỏi, hỏi , chắc chắn là  vô cùng để tâm.

“Không hận, bao giờ hận Điện hạ.”

Nàng trả lời cũng giả dối. Vẫn là câu đó, nàng nào dám hận.

Tình nghĩa thế gian đều là sớm nở tối tàn. Hôm nay  thể đối xử với nàng, nhưng ngày mai thể vì một lầm mà đối xử tệ bạc với nàng. Tình yêu là thứ bền vững nhất đời, nàng cũng hy vọng xa vời, càng mong chờ một tình yêu dài lâu.

Cho nên khi ở bên  nàng sẽ cố gắng chiều theo ý  định  , bất cứ điều gì ngang ngược khiến vui, để phòng khi tình cảm phai nhạt,  sẽ lôi chuyện cũ .

Cơ Dần Lễ ôm nàng xoay , áp sát hơn.

“Nàng đúng là nên hận , đây chẳng đều là do nàng cầu xin mà ?”

Đầu ngón tay Trần Kim Chiêu bấm cánh tay rắn chắc của ngài, mi mắt run rẩy: “Vâng thưa Điện hạ, đều là do cầu mà , gì cam nguyện hơn. Đời thể cùng Điện hạ ân ái đến mức , cũng vô cùng vui sướng…”

“Trần Kim Chiêu, thực vẫn luôn một câu hỏi ngươi.”  Hắn đột nhiên ngắt lời nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng, đặt lên vết sẹo kéo dài từ cằm đến n.g.ự.c , qua vuốt ve. Hắn xuống , giọng chậm , hỏi nhẹ: “Nếu năm xưa công phá kinh thành , nếu ở vị trí Nhiếp Chính Vương , ngươi… cũng sẽ lên giường của kẻ đó chứ?”

Lời , thực   hỏi từ lâu .

Ngay từ đầu tiên dụ dỗ ép buộc nàng lên giường, trong lòng ngài thoáng qua câu hỏi . Chỉ là khi đó, mới phá vỡ ranh giới quân thần,  cảm thấy thể ôm đối phương lòng chút chuyện mật là thỏa mãn, nên cũng cầu mong gì hơn.

hôm nay,  cảm thấy như lòng tham đáy, vô vàn vọng tưởng. Dù lúc hòa hợp một với nàng, nhưng trong lòng vẫn cồn cào, như thể còn thiếu thứ gì đó. Đặc biệt là câu hỏi , càng như một cái gai chôn sâu đáy lòng, khuấy đảo khiến yên.

Xét cho cùng, vẫn là do khởi đầu của họ mấy quang minh.

Điều đó định ngài khó tránh khỏi lo lo mất, thể cảm giác an , vững chãi.

Trần Kim Chiêu câu hỏi của  cho ngây . Có lẽ nàng bao giờ nghĩ rằng, đời sẽ đối mặt với một vấn đề nan giải như . Trong phút chốc, nàng hé môi, ngơ ngác mở to mắt, nên lời.

Cơ Dần Lễ dáng vẻ của nàng, nắm tay nàng xoa lên cổ , đưa đến bên môi. Hắn xuống nàng, dịu dàng hỏi:

“Có chịu để kẻ đó tùy ý bậy như lúc ?”

“Có kẻ đó với đôi mắt ướt đẫm, vỗ về vết sẹo cũ , sờ chiếc cổ đẫm mồ hôi của , chạm chiếc cằm thô ráp, và đôi môi như nuốt chửng khác của ?”

“Có dịu dàng với rằng, ngươi thật sự cam nguyện, vui mừng, và may mắn vì đời ân ái với như ?”

“Và thể sẽ hứa hẹn với rằng đời kiếp đều là của , vĩnh viễn phản bội ?”

“Trần Kim Chiêu, ngươi cho , ngươi ?”

Giọng uy nghiêm, ánh mắt cũng sắc bén, nhưng Trần Kim Chiêu cảm thấy thở của như ngừng . Hắn dừng động tác, im lặng chờ đợi câu trả lời của nàng, nhưng nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh ngắt, m.á.u trong như ngừng chảy.

Đây là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng nghi ngờ gì, là một câu hỏi chí mạng.

Nếu trả lời , nàng sợ rằng sẽ mất mạng.

Thấy môi nàng mấp máy mãi mà nửa lời, khép mi mắt, để lộ cảm xúc trong lòng. Thực , cần câu trả lời từ miệng nàng. Nàng thức thời như , xung quanh bao nhiêu uy hiếp, chỉ cần dùng đúng cách, đổi khác cũng thể ép nàng cam tâm lên giường.

Trần Kim Chiêu cảm thấy ánh mắt  dần trở nên u ám, thái độ đó khiến nàng chút kinh hãi, kìm vội vàng mở miệng: “Điện hạ, đây chỉ là một giả thiết vô nghĩa mà thôi! Huống hồ chuyện từng xảy , thể ! Điện hạ, thể trái lương tâm lừa dối ngài rằng chuyện như tuyệt đối sẽ xảy , nhưng, thể cho ngài một điều, đó là, trong lòng , ngài khác với những khác.”

Thấy đối phương cuối cùng cũng , nàng hạ giọng thật thấp, mềm mại : “Nếu đó là Điện hạ, sự cam nguyện của sẽ nhiều hơn ba phần.”

Lời phảng phất như một ly nước đá giữa ngày hè, mát lạnh sảng khoái, khiến tan biến bực dọc.

Yết hầu trượt lên xuống, Cơ Dần Lễ cảm thấy lẽ thật sự nàng nắm thóp . Chỉ một câu thôi, mà ngay lập tức xoa dịu những cảm xúc nóng nảy, tức giận dâng lên trong lòng ngài, thậm chí sâu thẳm trong tim còn len lỏi một niềm vui khó tả. Điều ngược còn khiến ngài thỏa mãn hơn cả sự quấn quýt về thể xác.

“Được , đừng sợ. Vừa lẽ là ngốc nghếch, những lời , ngươi quên .” Đường nét mặt  giãn . Nhìn thấy dáng vẻ xanh xao nhưng giấu sự hoảng sợ của nàng,  khỏi nhớ đến thế khổ sở của nàng, giống như một cánh bèo nơi nương tựa. Nghĩ đến việc nàng đối mặt với cường quyền bức bách thì thể gì, trong lòng  tự trách thôi.

Xoay xuống giường, dang tay ôm trọn nàng lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

“Vừa , sẽ hỏi nữa. chúng bây giờ bái thiên địa, tổ tông, xem là phu thê, đối mặt với cần sợ sệt nữa. Ta cho phép nàng phóng túng, càng hy vọng nàng thể cậy sự sủng ái mà càn. Trần Kim Chiêu, tin , sẽ đối xử với nàng.”

 

Loading...