Thám Hoa - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-10-11 05:36:23
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Không khí buổi triều nghị hôm nay nhẹ nhàng lạ thường.

Vị bảo tọa chấp thuận nhiều tấu chương của đình thần, thần công tấu đối lưu loát cũng tiếc lời khen ngợi, thậm chí còn phá lệ đùa vài câu với các triều thần, khiến cả triều văn võ đều tắm trong vương ân.

Sau khi tan triều, cùng với tiếng hô bãi triều của chấp sự nội giám, bảo tọa bước xuống thềm cao, xuyên qua hàng ngũ văn võ quần thần đang cúi hành lễ. Hai mươi bốn kim giáp thị vệ cầm đao kích, búa rìu răm rắp theo hộ giá.

Trần Kim Chiêu khẽ liếc thấy đôi triều ủng thêu mãng văn bằng chỉ vàng đang từ từ ngang qua mặt , nàng lặng lẽ ngước mắt lên tấm hốt bản. Ánh mắt giao với trong vài giây, nàng lặng lẽ cúi xuống.

Đôi triều ủng lướt qua nàng, mang theo một tiếng khẽ như như .

Cùng đồng liêu bước khỏi điện Tuyên Trị, Trần Kim Chiêu về hướng cỗ xe ngựa bốn bánh, dường như hiểu điều gì đó.

Nàng vẻ lĩnh hội bí quyết khi chung sống với  . Sau khi mối quan hệ bước đột phá, nếu nàng cứ một mực câu nệ, cung kính mặt  thì sẽ chỉ khiến  phiền muộn, nóng nảy. Ngược , nếu nàng thể phóng túng, tự nhiên hơn một chút mặt  sẽ vui vẻ hơn.

Nghĩ thông suốt mấu chốt, bước chân của nàng đường về xe ngựa hôm nay cũng trở nên nhẹ nhàng.

Sự u ám bao phủ đầu bấy lâu nay bỗng chốc tan , nàng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều nhẹ nhõm. Khi về đến cửa nhà ở ngõ Vĩnh Ninh, khi xuống xe, nàng thậm chí còn tâm trạng quanh bốn phía, thưởng thức khí đời thường của những gia đình trong ngõ.

Vừa quan sát, một bóng lén lút ở đầu ngõ đột ngột lọt mắt nàng. Không thể chú ý, bởi vì cả con ngõ đàn ông vạm vỡ nào bắt mắt như . Thân hình cao gần chín thước, lưng hùm vai gấu, bức tường ngõ nhỏ so với kẻ trông cũng mỏng manh nhiều.

Nàng trở nên cảnh giác.

Gọi Trường Canh, hai cùng về phía đầu ngõ.

kịp đến gần, gã đàn ông đột nhiên xoay bỏ chạy. Tiếng bước chân rầm rập mặt đất, khiến cảm thấy những phiến đá xanh chân cũng như đang rung nhẹ.

Trần Kim Chiêu bóng lưng đó, càng càng thấy quen mắt lạ thường.

Vì thế, nàng thử gọi với theo bóng đó: “A Tháp Hải?”

Gã đàn ông rõ ràng giật , bước chân lảo đảo, đó chạy càng nhanh hơn.

Trần Kim Chiêu thấy quả nhiên là , khỏi đuổi theo vài bước, gọi lớn: “A Tháp Hải, ngươi chạy cái gì!”

A Tháp Hải chạy thục mạng, thoáng chốc mất hút.

Trần Kim Chiêu tức giận, đầy nghi hoặc.

Trong con ngõ nhỏ , liên quan đến , lẽ chỉ nhà nàng.

Nếu là đến tìm nàng, chột thấy nàng là chạy? Không nghĩ manh mối nào, nàng quyết định đợi đến buổi triều nghị ngày mai sẽ tìm hỏi cho rõ. Dù cũng lập công trong chiến dịch thảo phạt Tương Châu và thăng chức, hiện giờ cũng là một vị quan lớn chính tứ phẩm thể lên triều. Đến lúc đó tìm hỏi chuyện cũng tiện.

Mang theo một bụng nghi vấn trở về nhà, bước cửa, Trần mẫu gọi nàng dùng bữa. Trên bàn bày sáu món một canh, thịnh soạn.

Ngửi thấy mùi thức ăn, Trần Kim Chiêu cũng thấy đói.

Trong bữa ăn, Trần mẫu mấy lên mặt nàng. Lúc lớp hóa trang mặt nàng rửa sạch, để lộ gương mặt xinh , thanh tú.

Trần Kim Chiêu đang lo lắng điều gì, nghĩ rằng bây giờ chuyện cũng thỏa, mối họa ngầm về phận cũng loại bỏ, bèn hé lộ một chút: “Trong triều bảo vệ con, cần lo lắng ạ.”

Lời tuy quá rõ, nhưng Trần mẫu hiểu.

Trần Kim Chiêu thường xuyên nửa đêm cung, lúc trở về cũng những dấu vết khác thường, những chuyện như tự nhiên giấu nhà. Lời , cũng một bước xác thực những suy đoán đó của bà.

“Vậy ngài …”

Trần mẫu thốt hai chữ, bỗng nghĩ đến điều gì đó liền im bặt.

Thực bà đang vội hỏi, vị thượng quan bảo vệ con gái , hôn phối .

Theo quan niệm của bà, sự việc đến nước , nếu vị thượng quan đó hôn phối, thì Kim Chiêu thể từ bỏ phận để gả cho ngài. Như cũng xem là viên mãn, cần vất vả như hiện tại.

dù trong lòng nghĩ , bà cuối cùng cũng . Kim Chiêu từ nhỏ chủ kiến, suy nghĩ khác , bà cũng thể quyết định cho con .

Cả gia đình họ đều là gánh nặng của con bé, , bà cũng giúp gì nhiều, điều thể chính là can thiệp quyết định của con.

Trần Kim Chiêu múc một thìa canh cá ăn xong, sang chuyện năm sẽ trang viên suối nước nóng chơi.

Không khí bữa ăn vốn đang chút trầm lắng, lập tức trở nên sinh động.

Đặc biệt là Trĩ Ngư và tiểu Trình An, vui vẻ reo hò.

Trĩ Ngư đến cơm cũng chẳng buồn ăn, vội vàng đặt bát đũa xuống, kéo tay áo nàng hỏi dồn dập: “Thật ca! Trang viên suối nước nóng sửa xong ạ? Năm chơi ? Sau lúc nào cũng ạ?”

Nước canh trong bát của Trần Kim Chiêu suýt nữa cô bé lắc đổ ngoài.

Nàng bất đắc dĩ liếc em gái một cái: “ , đều sửa xong cả . Đặc biệt là khuê phòng của , sửa thành một gian lớn, thêm nhiều đồ vật tinh xảo, giường còn treo một nửa tấm rèm châu, tất cả đều bài trí theo ý thích…”

Trần Kim Chiêu vốn đang , nhưng khi ánh mắt vô tình dừng chiếc vòng ngọc trắng cổ tay Trĩ Ngư, nụ môi nàng chợt tắt.

Ánh mắt nàng dừng chiếc vòng ngọc vài giây, nàng thản nhiên hỏi: “Ủa, thêm vòng tay ngọc trắng từ khi nào , trông cũng độc đáo đấy.”

Bàn tay đang níu lấy tay áo nàng lập tức rụt về. Trĩ Ngư tự nhiên kéo tay áo xuống che chiếc vòng, ánh mắt hoảng loạn: “Muội, mua ở tiệm vàng bạc mấy hôm .”

“Mua ở tiệm nào?”

“Là… Vương Ký Bảo Hóa Hành.”

“Bao nhiêu tiền?”

“…Năm lạng.”

Năm lạng bạc mua món đồ giá trị cao hơn gấp trăm .

Mấy năm nay bên ngoài, nàng cũng rèn luyện chút nhãn lực. Cặp vòng ngọc trắng ôn nhuận, trong suốt , năm trăm lạng thì tuyệt đối mua .

Thư Sách

Trần Kim Chiêu vạch trần lời dối của em gái ngay tại bàn ăn, vẫn với về chuyện trang viên suối nước nóng. ánh mắt nàng vô tình đ.á.n.h giá Trĩ Ngư mấy , từ kiểu tóc búi tinh xảo hơn , đến bộ quần áo phối hợp chỉn chu, và cả gương mặt trang điểm.

Vì một năm qua, đầu nàng luôn treo một thanh đao sắp rơi mà rơi, tâm trí đều đặt việc để vượt qua cửa ải khó khăn, nên ít chú ý đến chuyện trong nhà.

Bây giờ quan sát kỹ mới kinh ngạc nhận Trĩ Ngư đổi nhiều.

Ánh mắt nàng dừng gương mặt xinh của em gái.

Trĩ Ngư qua năm sẽ mười sáu tuổi. Không ngờ, cô bé tí hon lẽo đẽo theo nàng ngày nào giờ trở thành một thiếu nữ xinh như hoa như ngọc.

Giờ khắc , nàng đột nhiên một cảm giác chua xót xen lẫn vui mừng của con gái lớn.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Cũng chính lúc , nàng dường như hiểu A Tháp Hải lảng vảng ở đầu ngõ Vĩnh Ninh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-139.html.]

Bữa tối kết thúc trong tâm trạng phức tạp của nàng.

Sau khi ăn xong, nhân lúc Trần mẫu dọn dẹp bát đũa, Trần Kim Chiêu gọi Trĩ Ngư một góc.

“Cặp vòng ngọc trắng hợp với , tháo đưa cho . Cặp vòng noãn ngọc mà trong cung ban thưởng , đeo ấm áp, ánh sáng ôn nhuận, ngược càng hợp với hơn. Sau , cứ đeo cặp đó.” Nàng chìa tay mặt em gái: “Đưa vòng tay cho .”

Trĩ Ngư vô cùng chột , đầu cứ cúi gằm.

Cô bé cũng lời tháo vòng tay , dù nỡ cầm trong tay che che giấu giấu, cuối cùng vẫn đưa cho chị.

“Trĩ Ngư, thứ gì, cứ với .”

“Vâng, thưa ca.”

Sáng hôm , nàng mang theo cặp vòng ngọc trắng lên triều.

Ngay khi tan triều, Trần Kim Chiêu chặn A Tháp Hải, thấy nàng định bỏ chạy, ngay điện Tuyên Trị.

“Vòng ngọc quý giá, A Tháp Hải tướng quân xin hãy nhận cho.”

A Tháp Hải “À” một tiếng, thấy cặp vòng ngọc mặt, bàn tay to như chiếc quạt hương vội xua lia lịa: “Không, , của …”

Trần Kim Chiêu thấy cứng miệng chịu nhận, bèn định cứng rắn nhét cho . Đồng thời, nàng kín đáo quét mắt từ xuống một lượt. Trước đây nàng cảm thấy gã đàn ông thật thà, đáng yêu, giờ , chỗ nào cũng thấy thuận mắt.

nàng rằng, lúc nàng chỉ mải giằng co với A Tháp Hải mà để ý thấy cỗ xe ngựa bốn bánh quảng trường điện hôm nay hề rời .

Cơ Dần Lễ ngay ngắn trong xe, hé mí mắt qua khung cửa sổ hé mở, lạnh lùng quan sát cảnh tượng điện.

Trong suốt buổi triều nghị hôm nay,  nhận nàng dường như tâm sự nặng nề.

Ngay cả khi tan triều, lúc  ngang qua, nàng vẫn còn đang nhíu mày trầm tư, hề .

, khi tan triều hôm nay, thẳng như thường lệ, vốn định lát nữa cho qua hỏi xem nàng gặp chuyện gì phiền lòng . Nào ngờ, ngài mới rời khỏi điện Tuyên Trị bao lâu, nàng vội vã tìm A Tháp Hải.

Hai giằng co ở một nơi cách xa cửa điện.

Không họ gì, chỉ thấy nàng dường như lấy một món đồ định đưa cho đối phương, khi đối phương xua tay từ chối, nàng cứng rắn kéo lấy bàn tay to của , nhét .

Sắc mặt  trầm xuống.

nàng hẳn là nguyên do, nhưng trong lòng  vẫn thoải mái.

Thấy Lưu Thuận lặng lẽ xuống xe, định cho qua đó dò hỏi,  trầm giọng gọi .

“Không cần, đ.á.n.h xe về cung.”

Giơ tay đóng cửa sổ , ngoài nữa.

Đã hứa với nàng sẽ dò xét chuyện ho , thì kẻ tư lợi bội ước.

Chỉ mong, nàng thể phụ lòng tin của

Đêm hôm đó, Trần Kim Chiêu mang theo cặp vòng trả đến Chiêu Minh Điện.

Cửa tẩm điện hé mở, nàng mang nặng tâm sự đến cửa thì bỗng một bàn tay to, khớp xương rõ ràng từ bên trong thò , tóm chặt lấy cổ tay nàng. Không đợi nàng phản ứng, cả nàng kéo nội tẩm.

Một tiếng kêu kinh hãi ngắn ngủi cánh cửa nhanh chóng nhấn chìm.

Cơ Dần Lễ xoa lưng nàng, bế thốc đến bên giường đè xuống.

Trần Kim Chiêu định chuyện, nhưng  căn bản cho nàng phát nửa lời, ngay cả cặp vòng trong lòng nàng cũng   giật lấy, tiện tay ném góc giường.

Giữ chặt mặt nàng,  nuốt chửng thở của nàng, một tay giật phăng áo ngủ , để lộ lồng n.g.ự.c và bụng cơ bắp cuồn cuộn. Cuộc đời binh nghiệp nhiều năm khiến vai lưng  rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, làn da như đồng đúc. Áp lên nàng, tựa như mãnh hổ rình mồi.

Trần Kim Chiêu chỉ cảm thấy như đang dán một tấm sắt nóng bỏng.

Nóng bỏng, cấn đến khó chịu.

Ngay khi nàng sắp ngạt thở, cuối cùng ngài cũng tha cho thở của nàng. Hơi thở gấp gáp, nguy hiểm và nóng bỏng di chuyển dần xuống, lưu luyến mấy chiếc cổ trắng mịn, dừng lồng n.g.ự.c mềm mại đang phập phồng.

Nàng mồ hôi ướt đẫm, há miệng thở dốc ngừng.

Đêm nay, hành sự của khắc chế, nhẫn nại, bá đạo, mạnh mẽ.

Đến khi kết thúc,  gọi bên ngoài mang hạ hỏa ba . Nàng thể cảm giác  thật sự thương tiếc nàng, nhưng cũng sẽ vì thương tiếc mà dừng , giống như hành quân chiến trường, nhất định đầu cuối.

Xong việc, Cơ Dần Lễ ôm nàng tựa lồng n.g.ự.c nóng rực của , nhắm mắt bình dư âm của cuộc mây mưa.

Lòng bàn tay hết đến khác nhẹ nhàng vỗ về thể mềm mại, thơm ngát của nàng. Trong lòng  dâng lên một cảm giác thỏa mãn tràn đầy khó tả, dường như tất cả những điều viên mãn của những năm tháng đây, giờ phút , cuối cùng cũng bù đắp.

Một lúc lâu Trần Kim Chiêu mới hồi phục .

Thấy nàng cuối cùng cũng khá hơn,  nắm lấy tay nàng, đặt lên môi tỉ mỉ hôn.

“Người , năm sáu sẽ khá hơn nhiều.”

Giọng  vẫn còn khàn đặc dư vị, rũ mắt gương mặt kiệt sức của nàng, dịu dàng trấn an: “Chịu đựng qua tháng , chắc nàng sẽ còn vất vả như nữa.”

Trần Kim Chiêu hề cảm thấy an ủi.

Dù lúc đó nàng thích ứng phần nào, nhưng còn  thì ? Chỉ sợ sẽ phóng túng đến mức nào cho thỏa lòng ý.

Có lẽ tình cảnh giường của nàng lúc đó còn bằng bây giờ.

Ít nhất hiện giờ  còn chút e dè, sẽ kìm nén bản tính, khắc chế hành động.

Đợi cơ thể dịu , Trần Kim Chiêu liền vội vàng với  về chuyện cặp vòng ngọc.

Về việc , nàng hề giấu giếm, thành thật kể , thẳng rằng A Tháp Hải trong phạm vi lựa chọn em rể của nàng.

“Tiểu tuổi còn nhỏ chuyện, nhận lễ vật quý giá của , mong Điện hạ thể trả vòng ngọc cho .”

Nghe nguyên do sự việc là , mày  giãn , cả từ trong ngoài đều thông suốt.

“Hóa là như .” Ánh mắt  lướt qua cặp vòng ngọc trong góc giường, thờ ơ : “Một cặp vòng tay thôi mà, chiến công của ít, nam hạ ban thưởng nhiều, để ý đến thứ .”

“Không thưa Điện hạ, chỉ là vấn đề vòng tay quý giá . Mà là nhà tuyệt đối sẽ gả tiểu cho , cho nên sẽ nhận bất cứ thứ gì của .”

Cơ Dần Lễ , khỏi chút nghi hoặc: “Chướng mắt đến ? Thực cũng , một lòng chuyên tâm việc xây dựng công danh sự nghiệp, cũng tâm địa gian xảo gì. Trong văn thần võ tướng từ Tây Bắc về, phóng đãng kiềm chế , nhưng cũng giữ trong sạch. Ngươi đừng vơ đũa cả nắm.”

Trần Kim Chiêu sợ ngài hiểu lầm, liền giải thích: “Điện hạ hiểu lầm , A Tháp Hải là , cũng chí tiến thủ, chỉ là và tiểu hợp .”

“Ồ? Chỗ nào hợp?”

“Hắn…” Trần Kim Chiêu nhất thời ngập ngừng, ánh mắt dò xét của ngài, cuối cùng nàng nhỏ giọng : “Thân hình tương xứng… Hơn nữa cũng , con cái trong bụng sẽ đầu to, đến lúc đó sinh con sẽ gian nan, thể khó sinh.”

 

Loading...