Thám Hoa - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-10-12 05:29:27
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thư Sách

 

Bóng mặc áo xanh ngọc bước lên lầu .

Trần Kim Chiêu hai bước, đưa mắt A Tháp Hải đang vò đầu, im lặng hỏi.

A Tháp Hải nàng đến ngượng ngùng, gãi đầu, đưa bàn tay to như chiếc quạt hương lên che miệng, ghé tai nàng nhỏ: “  Trần  đại nhân đột nhiên mời uống rượu, nào trong hồ lô  bán t.h.u.ố.c gì, liền xin ý kiến Điện hạ. Điện hạ , ngài sẽ đến xem giúp .”

Trần Kim Chiêu xong chỉ ngửa mặt trời, giơ ngón tay cái lên với .

“Nể ngươi thật.”

“Hì, tiểu phu tử   đổi thái độ nhanh quá, trong lòng thể lẩm bẩm suy nghĩ chứ.”

“Mời ngươi uống rượu thôi mà, thể gì ngươi chứ? Thân hình to con thế mà vô dụng ?”

“Lời cũng thể chắc như . Mấy vị văn thần các trong bụng mưu mẹo, ai đây là Hồng Môn Yến . Ta tìm Điện hạ xin ý kiến, lúc đó mới yên tâm chứ.”

Trần Kim Chiêu á khẩu trả lời . Đành giơ cả hai ngón tay cái lên với .

Lợi hại, thông minh!

A Tháp Hải cũng giơ hai ngón tay cái đáp .

Vào phòng riêng, Trần Kim Chiêu và A Tháp Hải lượt xuống hai bên ghế chủ tọa.

Lưu Thuận bưng một khay gỗ son phòng, nhẹ nhàng đặt ấm lên bàn, bày những chiếc chén sứ trắng hoa văn dây leo mặt ba .

“Rượu và thức ăn sẽ ngay ạ. Điện hạ, hai vị đại nhân, xin hãy chờ một lát.”

Sau khi rót đầy cho từng , Lưu Thuận liền khom lui ngoài.

Cơ Dần Lễ Trần Kim Chiêu một cái: “Vốn dĩ bữa tiệc là do Trần đại nhân chủ, đến đây ngược thành khách lấn át chủ.”

Trần Kim Chiêu vội : “Điện hạ , ngài thể thu xếp công việc bớt chút thời gian đến đây là vinh hạnh của chúng thần, vui mừng còn kịp.”

“Ngươi trách mời mà đến là .”

“Điện hạ quá lời .”

Cơ Dần Lễ khẽ nhướng mắt phượng, đ.á.n.h giá mái tóc chải chuốt sơ qua của nàng, sâu mắt nàng: “Nói ngươi cũng vất vả, lúc việc thì xử lý trăm công nghìn việc, tan còn mời đồng liêu uống rượu, lúc nào ngơi nghỉ.”

Trần Kim Chiêu chuyện đ.á.n.h ban ngày giấu ngài, chỉ là giờ phút mặt A Tháp Hải ở đây nàng cũng tiện giải thích, đành : “Mấy hôm do quan tâm quá sẽ loạn, nên nhiều hiểu lầm với A Tháp Hải tướng quân. Vì mới bày một bàn tiệc để xin ngài .”

A Tháp Hải vốn đang nhàm chán uống , kinh ngạc trợn tròn mắt.

“ Ngài xin ?” Hắn chỉ , vỗ mạnh bàn, la lên: “Vậy thì  Trần đại nhân sớm , hại khổ sở suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng còn phiền Điện hạ!”

Ánh mắt lạnh nhạt của ở ghế chủ tọa lướt qua: “Hạ giọng xuống.”

A Tháp Hải lập tức ngưng la hét, ồm ồm nhỏ bổ sung một câu: “Sau chuyện như , Trần tiểu phu tử   thẳng sớm một chút, đừng vòng vo tam quốc, trong lòng thấp thỏm.”

Trần Kim Chiêu bưng mỉm .

Đã là mời uống rượu, lời chẳng lẽ nàng còn !

Cơ Dần Lễ thu ánh mắt từ mặt nàng, đôi mắt phượng xẹt qua một tia kín đáo.

Không lâu , Lưu Thuận dẫn bưng rượu và thức ăn lên bàn.

Một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn, rượu trong bình lưu ly trong vắt, từ miệng bình tỏa hương thơm mát lạnh.

Trần Kim Chiêu cầm bình rượu dậy , cẩn thận rót đầy cho ở ghế chủ tọa bên cạnh, cúi rót đầy cho A Tháp Hải.

“Hôm nay mặt Điện hạ ở đây, xin trịnh trọng xin A Tháp Hải tướng quân.” Nàng nâng chén rượu, tiên hướng về ghế chủ tọa để tỏ lòng kính trọng, đó đối diện với A Tháp Hải, thành tâm thành ý tạ : “Vì sự lỗ mãng và những lời của mấy hôm , xin tướng quân. Thật sự là của , rõ    chuyện vội kết luận, vì quan tâm quá sẽ loạn mà giữ thành kiến lớn với ngài, lưng còn ít lời về ngài. Là hẹp hòi, thực sự hổ thẹn, xin kính dâng ly rượu , vạn mong ngài thứ .”

A Tháp Hải trừng đôi mắt to như chuông đồng: “ Ngài còn lưng nữa ?”

Trần Kim Chiêu liếc qua nắm đ.ấ.m to bằng cái bát của , vội vàng thề thốt: “Chỉ hai câu thôi, tuyệt đối nhiều!”

A Tháp Hải tức đến n.g.ự.c phập phồng, lớn tiếng hỏi: “Vậy  đại nhân những gì!”

Trần Kim Chiêu vô tình đối diện với ánh mắt như của ghế chủ tọa, vội vàng dời tầm mắt .

“Không, cũng gì nhiều, chỉ lẩm bẩm rằng ngài cao, thể cường tráng, dễ chọc, c.h.é.m rôm rốp.”

“Ờ…” A Tháp Hải há miệng á khẩu một lúc, lắc đầu: “Ta tin! Đây rõ ràng là lời khen mà.”

“À, còn ngài tính tình nóng nảy.”

“Võ tướng chúng ai mà tính tình! Không nổi giận là đồ hèn nhát, đến ch.ó cũng khinh!”

đúng đúng, là lúc đó bới lông tìm vết, lý. Hải đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với .”

A Tháp Hải hừ một tiếng thật mạnh, nâng chén dậy.

“Chúng rộng lượng, so đo mấy chuyện nhỏ nhặt .” Hắn rầm rầm vỗ n.g.ự.c hai cái, “Tuy nhiên, gì cứ thẳng mặt , lưng lẩm bẩm!”

“Tất nhiên !”

Trần Kim Chiêu nâng chén về phía : “Xin dùng ly rượu để tạ , tỏ chút lòng thành!”

Hai cạn chén.

Không đợi A Tháp Hải đặt chén rượu rỗng xuống, nàng cầm bình rót đầy cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-146.html.]

“Còn chuyện của tiểu , cũng rõ với Hải , để tránh ngài trong lòng còn vướng mắc.” Nàng đối phương một thoáng ngẩn ngơ, mặt chút tự nhiên, thẳng thắn : “Tiểu tuổi còn nhỏ, chuyện, trong nhà nuông chiều quá mức nên còn ngây thơ, vì cách xử sự sẽ chỗ chu . Về chuyện với ngài, ý trêu chọc, chỉ là suy nghĩ quá ngây ngô, đơn giản.”

“Ta…”

“Cũng trách nay chỉ cảm thấy còn nhỏ, nghĩ sẽ kén rể cho , nên từng dạy dỗ giữ lễ nghi, phép tắc. Hiện giữ ở nhà, cũng sẽ mời ma ma chuyên môn đến dạy dỗ, quyết để tái phạm sai lầm như nữa.”

A Tháp Hải lập tức lúng túng đến mức mặt đỏ bừng. Nói đến chuyện cũng , nên lén lút tìm em gái nhà chuyện, việc đàng hoàng.

“Là của ,  đại nhân đừng trách , …”

“Đây cũng là suy nghĩ của chính , học thêm chút lễ nghi quy củ, kỹ năng quản gia, dù trong phủ thâm sâu cũng nhiều điều cần chú trọng. Như cũng dễ dàng quản lý nội trạch, để phu quân thể chuyên tâm lo việc triều đình mà nỗi lo hậu phương.”

Trần Kim Chiêu nữa nâng chén rượu: “Con gái lớn suy nghĩ của riêng , là ca ca cũng chỉ thể thành . Hải tiền đồ rộng mở, uy vũ trượng nghĩa, ắt sẽ hiền thê bầu bạn. Chuyện nhỏ , vạn mong ngài hãy quên , cứ coi như mây khói thoảng qua, đừng canh cánh trong lòng.”

A Tháp Hải khổ, nâng chén rượu lên.

“Ta chút tiếc nuối, nhưng Điện hạ đúng, là đại trượng phu, cầm lên thì cũng đặt xuống ! Tới, uống cạn ly rượu , chuyện cũ đều cho qua!”

Trần Kim Chiêu cố gắng sang bên cạnh, nâng chén chạm chén của A Tháp Hải, : “Uống cạn ly rượu , hôm nay chúng một nụ xóa tan ân oán.”

“Cạn!”

“Cạn!”

Cạn chén, hai xuống .

Người ghế chủ tọa vui vẻ : “Nói , hai các ngươi đều là tâm phúc ái thần mà coi trọng, đừng vì chuyện nhỏ mà sinh mâu thuẫn.”

Hai hai bên hoặc ôm quyền hoặc chắp tay .

Cơ Dần Lễ cầm đũa lên, hiệu: “Đừng chỉ lo chuyện uống rượu, thức ăn nguội cả , mau ăn .”

Món ăn quý giá, mỹ vị, phong phú miệng.

Có vài món chế biến phức tạp, nguyên liệu quý giá, là món ăn của Thanh Phong Lâu, rõ ràng là từ trong cung mang .

A Tháp Hải ăn uống thoải mái nhất, vung tay uống rượu gắp thức ăn, thỉnh thoảng khen món món canh hương vị tuyệt hảo. Đương nhiên cũng quên chuốc rượu Trần Kim Chiêu, cho rằng chỉ ăn mà uống thì còn gì thú vị.

Trần Kim Chiêu cũng uống lắm chứ, nhưng mỗi khi định chạm bình rượu là cảm nhận ánh mắt sắc lẹm từ bên cạnh quét tới.

Đối mặt với lời mời rượu của A Tháp Hải, nàng đành bất đắc dĩ giả say xua tay, hiệu tửu lượng kém. Đổi là một trận cằn nhằn của đối phương, nàng tửu lượng kém như mà còn hổ mời uống rượu.

“Này tiểu Trần phu tử, ban ngày  đại nhân cùng đ.á.n.h hả?”

Trong bữa tiệc, A Tháp Hải đột nhiên cao giọng hỏi một câu. Vừa cầm lấy bình rượu, đôi mắt to như chuông bò quét nàng từ xuống một lượt: “Thân thể  đại nhân như mà đ.á.n.h thắng ?”

Trần Kim Chiêu đặt đũa xuống, đang lấy khăn lau miệng, đột nhiên hỏi , sắc mặt cứng đờ.

“Đó là tìm lý lẽ!” Nàng dám sang bên cạnh, trừng mắt A Tháp Hải đang một tay cầm chân cừu, một tay cầm bình rượu: “Chuyện của văn thần, các vị võ quan hiểu , mau ăn .”

A Tháp Hải liếc hình mỏng manh của nàng, bĩu môi: “Nói còn thích .  Trần đại nhân cũng chỉ thể cùng mấy tên quan văn yếu như gà đ.á.n.h qua đ.á.n.h thôi. Tiểu Trần phu tử, thể  ngài cần rèn luyện , chỉ gương mặt mà thể đủ, cũng lấy lòng nương tử trong nhà …”

“Uống say , nhảm.” Giọng từ ghế chủ tọa truyền đến, ngắt lời . Cơ Dần Lễ đặt đũa xuống, cầm khăn lau tay, liếc một cái: “Ngươi thì vẻ thể lấy lòng nương tử trong nhà đấy, nhưng ngươi ?”

A Tháp Hải lập tức cảm thấy miếng thịt cừu trong miệng nghẹn , đắng ngắt.

Hắn dám , nương tử, Điện hạ chẳng cũng .

Lưu Thuận bưng mấy bình rượu . Khi khom đặt bình rượu lên bàn, ánh mắt thoáng thấy Điện hạ liếc một cái mặn nhạt.

Rời khỏi phòng bao lâu, vội vã , nhanh chóng đến bên A Tháp Hải thì thầm mấy tiếng.

A Tháp Hải kinh ngạc : “Chương Võ tìm ?”

“Vâng thưa tướng quân, Chương tướng quân việc gì gấp, phái đến truyền lời, bảo ngài mau đến nhà ngài .”

A Tháp Hải lập tức dậy: “Điện hạ…”

“Đi , xem chuyện gì.” Người ghế chủ tọa phất tay.

“Vậy mạt tướng xin cáo lui !” Hắn về phía đối diện: “Tiểu Trần phu tử, xin thứ việc gấp .”

Trần Kim Chiêu chắp tay: “Ngài cứ lo việc quan trọng, hôm khác chúng tụ họp.”

A Tháp Hải rời , Lưu Thuận liền dẫn nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, lượt bưng lên những bình rượu lưu ly đầy ắp, bày kín cả bàn.

Cả một bàn bình rượu khiến mà hoa mắt.

Lưu Thuận nhanh dẫn lui ngoài hết. Phòng riêng rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nến cháy lách tách.

Cơ Dần Lễ chống tay lên thành ghế, nửa tựa lưng ghế, tiện tay chỉ mặt bàn, hiền hòa: “Vừa thấy ngươi trong bữa tiệc hình như điều e dè, uống thoải mái. Bây giờ cứ thoải mái uống, uống cho .”

Ngài khoan dung, nhưng nàng thấy chút ý nào trong mắt đối phương.

“Điện hạ , hôm nay chủ yếu là đến xin A Tháp Hải tướng quân, thuận tiện gỡ bỏ hiểu lầm, đến để uống rượu.”

“Vậy ? Là hiểu lầm . Vậy thì, cứ coi như tối nay, đặc biệt đến đây để uống rượu.” Ngài cúi xách bình rượu lên, rót đầy hai chiếc chén mặt, “Không Trần đại nhân thể cho tại hạ chút thể diện, cùng nâng chén uống cho thỏa thích ?”

Cả bàn bình lưu ly phản chiếu những tia sáng lấp lánh, Trần Kim Chiêu hoa cả mắt.

Nàng ngây bình rượu, một cảnh tượng dường như từng quen thuộc, khiến nàng bừng tỉnh nhớ   chuốc say.

Dường như cũng là phòng riêng , dường như cũng chính là vị trí .

Trong lòng nàng hiện lên một ý nghĩ — Thanh Phong Lâu quả thực độc, khắc nàng!

bên cạnh nhét chén rượu đầy ắp tay nàng.

“Tới đây, Trần đại nhân của , nâng chén. Tối nay, chúng say về!”

 

Loading...