Thám Hoa - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-10-12 05:45:03
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Một ngày đêm Giao thừa, Trần Kim Chiêu đưa cả nhà xe ngựa đến trang viên suối nước nóng ở ngoại ô. Vì đông , chở nhiều đồ dùng hằng ngày, nên nàng bảo Trường Canh thuê hai chiếc xe ngựa lớn hơn, một chiếc chở , một chiếc chở đồ. Tiện thể, cũng thuê một đ.á.n.h xe từ chợ  ngựa.

Chuyến , nàng cũng mang theo hai cung nữ ở phòng phía tây trong nhà.

Trước khi mời ma ma dạy dỗ phù hợp, nàng tạm thời nhờ hai họ sắp xếp lịch học, dạy dỗ Trĩ Ngư các lễ nghi quy củ tương ứng. Để họ dạy dỗ tận tâm, nàng dựa theo giá cả thị trường mà trả lương hàng tháng cho họ. Đương nhiên, nàng cũng sẽ đúng hạn kiểm tra kết quả học tập của Trĩ Ngư, nếu thấy hiệu quả đạt hoặc phát hiện họ qua loa cho xong, nàng cũng sẽ trừ bớt tiền lương tương ứng.

Vì thế, hai họ dạy học vô cùng tích cực, chăm chỉ.

Ngay cả khi Trĩ Ngư lười biếng cũng tìm kẽ hở, bởi vì hai họ lúc nào cũng chằm chằm, chỉ sợ cuối tháng tiền lương của bay mất.

Ngoài việc mang theo hai họ, nàng còn mang theo cả sổ sách sửa sang để dạy Trĩ Ngư. Nàng cũng chỉ rảnh rỗi mấy ngày ngắn ngủi mùng bốn Tết, Trĩ Ngư nhân cơ hội học thêm chút kiến thức quản lý sổ sách thì còn đợi đến khi nào.

Muốn lười biếng, .

Cuối năm trời giá rét, tuyết lất phất rơi.

Thiên địa phủ một màu trắng bạc, tô điểm thêm khí cuối năm.

Trong xe ngựa đốt một chậu than nhỏ, cả nhà ôm lò sưởi tay vây quanh chậu than, tưởng tượng về cuộc sống ở trang viên, tiếng ngớt.

Đương nhiên, cũng lúc thôi.

Kể từ đêm đó nàng đưa về, trong nhà liền thái độ , rối rắm khôn kể, kín như bưng, hỏi nên hỏi .

Trần mẫu và Yêu Nương lẽ đoán phận của đàn ông , hẳn là vị thượng quan mà Kim Chiêu . Còn về quan hệ của hai họ, tuy ai , nhưng trong lòng họ đều ngầm hiểu.

Người hiểu rõ nhất chính là Trĩ Ngư.

Đêm đó, trùng hợp nàng ngủ sâu giấc, nên khi  ca   trở về, nàng cũng vội khoác áo ngoài. Vì , nàng thấy cảnh vị thượng quan đưa chị về.

Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng tại , nàng luôn cảm thấy cảnh tượng đó vô cùng kỳ quái, nhưng là kỳ quái ở .

Đêm đó, nàng thấy vị thượng quan dìu chị , che kín trong áo choàng, mỉm nhàn nhạt ở cổng viện. Thấy nhà họ , khẽ gật đầu, tuy lời nào nhưng khí thế giận mà uy của khiến dám thẳng.

Mà ca nàng thì mềm nhũn, bất lực tựa lòng , dường như ngủ say.

Nàng luôn cảm thấy, hai họ tựa chút quá gần.

nếu , nàng .

Trĩ Ngư nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp đó, cùng hai cung nữ thì thầm chuyện.

“Biểu .”

Trần Kim Chiêu đang ôm lò sưởi tay, tựa thành xe nghĩ ngợi miên man, đột nhiên tiếng gọi khẽ bên cạnh, liền theo bản năng mặt .

Thư Sách

“Có chuyện gì , Yêu Nương?”

“Ta… Biểu , thấy vị thượng quan đêm đó đưa về… hình như, dễ chung sống lắm.”

Ấp úng xong, Yêu Nương cúi gằm mặt xuống, dám ngẩng lên.

Trong xe vốn đang chút ồn ào, lập tức yên tĩnh đến mức thể thấy tiếng kim rơi.

Trần mẫu đang đan dây đeo, động tác lập tức dừng , ánh mắt căng thẳng Trần Kim Chiêu, Yêu Nương, môi mấp máy.

Hai cung nữ vốn đang cùng Trĩ Ngư thì thầm, đột nhiên , lập tức kinh hãi về phía lên tiếng. Cả hai mặt mày trắng bệch, chỉ hận bịt tai , để thấy những lời c.h.ế.t như .

Trần Kim Chiêu trong nhà sớm muộn gì cũng sẽ nhịn mà nhắc đến , nhưng ngờ rằng, đầu tiên nhắc đến là Yêu Nương.

Ngẩn một lúc lâu, nàng thu vẻ mặt, thẳng Yêu Nương, nghiêm nghị : “Sau những chuyện liên quan đến đó, đừng nhắc , cũng đừng hỏi . Chỉ cần nhớ kỹ, cuộc sống của chúng thể yên . Yêu Nương, sống cuộc đời của , những chuyện khác cần bận tâm.”

Một lúc lâu , Yêu Nương mới đáp bằng một giọng run run: “Vâng… biểu .”

Quãng đường tiếp theo đến trang viên suối nước nóng, trong xe yên tĩnh hơn nhiều.

 

 

 

 

Trần Kim Chiêu tựa thành xe, giữa tiếng bánh xe nghiến tuyết, nàng từ từ rũ mi mắt.

 

Ngay từ khi quyết định đối mặt trực diện với con đường tương lai, nàng cũng đầu tiên thẳng mối quan hệ với .

 

Trước đây, đối với mối quan hệ lệch quỹ đạo , nàng luôn lảng tránh, trốn chạy, chỉ cảm thấy như núi Thái Sơn đè nặng, ép nàng còn đường phản kháng, chỉ thể nhắm mắt sống qua ngày, dám đối diện.

 

Sau đêm đó, nàng bắt đầu buộc đối mặt với mối quan hệ , còn lảng tránh, còn co rúm, tỉ mỉ cân nhắc, quyết định con đường tương lai. Cách đối phó tiêu cực, nhẫn nhục chịu đựng của đây, một năm còn , hai năm còn ráng, nhưng mười năm, hai mươi năm thì ? Chẳng lẽ cứ mãi sống trong lo sợ, nhẫn nhục cầu như ?

 

Nếu cứ mãi chịu buông tay, chẳng lẽ nàng thật sự chịu đựng ấm ức như cho đến hết cuộc đời tàn tạ ? Nàng rõ giới hạn của bản , nàng .

 

Cho nên, bưng tai bịt mắt, một mực trốn tránh là thể.

 

khi thẳng mối quan hệ , thoát khỏi những gông cùm xiềng xích hạn hẹp ban đầu, từ góc độ của một ngoài cuộc, nàng dễ dàng nhận đối xử với nàng thật sự đặc biệt. Rất nhiều hành động phá lệ, dù thế nào, mắt xem đều là tình nghĩa rõ ràng.

 

Cho nên, nàng nghĩ, lẽ thể thả lỏng đôi chút giới hạn của .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-148.html.]

thả lỏng mặt , nàng vẫn dám, dù vẫn là thể một lời định đoạt sinh tử của nàng. Cho nên, suy tính , nàng quyết định khi đối mặt với , thể bớt ba phần nhẫn nhịn, ba phần sợ hãi, hai phần tôn kính, mà thêm hai phần tự tại.

 

Ví như hôm cung xin phép đến trang viên ăn Tết, chính là bước thử đầu tiên của nàng.

 

Nếu là đây, nàng sợ hãi sự uy h.i.ế.p của , lẽ khi tỏ rõ đồng ý, nàng thỏa hiệp . hôm đó, nàng lùi bước, kiên trì bày tỏ ý rời kinh Tết của .

 

Kết quả cuối cùng rõ.

 

Hắn tuy tâm trạng , nhưng vẫn chiều theo ý nàng.

 

đồng thời, nàng cũng hứa với , đêm mùng ba sẽ cùng đến hoàng trang, cùng trải qua thời gian còn khi .

 

Trần Kim Chiêu khỏi khẽ thở phào.

 

Như , mỗi lùi một bước, đều thể cho gian để thở.

 

Trang viên suối nước nóng cách kinh đô quá xa, khỏi kinh thành đến nửa canh giờ tới.

 

Vừa xuống xe ngựa, xa xa ngửi thấy mùi khói bếp. Vừa ngẩng đầu lên thấy cuối con đường mòn đá xanh phủ tuyết mới, một hồ nước bốc lên nước mờ ảo, hòa quyện với những bông tuyết đang bay lất phất , tạo thành một bức tranh cuộn tả xiết.

 

Trĩ Ngư reo lên một tiếng, vui vẻ chạy về phía hồ nước.

 

Hai cung nữ phía vội vàng đuổi theo, đuổi gọi: “Dáng vẻ! Chú ý dáng vẻ!”

 

Trần Kim Chiêu bất đắc dĩ , ôm tiểu Trình An về phía trang viên.

 

Trang viên xây dựng theo kiểu nhà hai gian, bên trong hòn non bộ, hoa viên, hành lang cổng vòm, nhà cửa san sát hơn mười gian, so với căn nhà ở ngõ Vĩnh Ninh thì lớn hơn gấp mấy .

 

Tiểu Trình An tựa vai nàng, Trường Canh phía đang ôm cung, đeo tên, khỏi sáng mắt hỏi: “Cha, đến đây còn săn nữa ?”

 

Trần Kim Chiêu nâng lên hạ xuống cục thịt nhỏ, đáp: “Đợi tuyết lớn hơn một chút, thể ở xung quanh săn mấy con thỏ hoang. thể xa, đề phòng dã thú lớn.”

 

“Con cũng bắt thỏ!”

 

“Được thôi, nhưng chạy lung tung, lời.”

 

“Tiểu Trình An lúc nào cũng lời.”

 

“Ngoan lắm.”

 

Yêu Nương bên cạnh sửa mũ choàng cho Trình An, hai vui vẻ chuyện, trái tim hoang mang, bất an của cô lúc mới chút yên .

 

Trang viên suối nước nóng nơi đây năm tháng tĩnh lặng, mà trong cung là cảnh binh hoang mã loạn.

 

Những ngày cuối năm, các trọng thần trong triều như chợ, triệu cung, tiếp nhận chính lệnh, chứng kiến đại điển phong ấn, nhận phù chúc mừng năm mới, và cả việc soạn thảo 《Tân niên chiếu》.

 

Bận rộn nhất ai khác là Công Tôn Hoàn. Cuối năm mới ở bến đò tiễn Giang Mạc nam hạ, còn kịp thương cảm ly biệt giao cho vô chính sự.

 

Liên tiếp mấy ngày, y ăn ngủ đều ở Thượng thư phòng, cây bút trong tay từng ngừng, múa bút gần như bốc khói.

 

Y cũng Điện hạ nhà đang vội cái gì, thúc y đến mức bút cũng bốc khói, giọng cũng khàn . Thậm chí chính Điện hạ cũng bận tối mắt tối mũi, rõ ràng những việc thể thành đầu tháng Giêng là , ngài cứ dồn hết mấy ngày ngắn ngủi , khiến chính mệt đến mức mắt thâm quầng.

 

Lưu Thuận cũng khá hơn, chút thịt khó khăn lắm mới dưỡng trong năm, hao mòn trong mấy ngày . Gương mặt vốn chút da thịt, nữa trở về bộ dạng da bọc xương khó coi, chính soi gương cũng thấy phát hoảng.

 

Chạng vạng ngày mùng ba, hai cánh cửa cung sơn son thếp vàng mở rộng.

 

Vó ngựa đạp lên tuyết cũ, như mũi tên rời cung lao khỏi cửa. Lính gác cầm kích quỳ một gối xuống đất, tiếng hô vang “thiên tuế” còn dứt, con tuấn mã màu đen chở theo bóng cao lớn, thẳng tắp biến mất trong chớp mắt. Gần trăm hộ vệ cưỡi ngựa theo sát phía , tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm, vang vọng mãi bầu trời kinh thành.

 

 

 

Loading...