Thám Hoa - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-10-12 06:06:10
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đèn cung đình leo lét, tuyết phủ trùng môn.
Rèm trướng buông xuống, ngăn cách ánh sáng mỏng manh bên ngoài.
Trong gian phòng tối mờ, Cơ Dần Lễ tựa chiếc gối thêu mãng xà, vạt áo ngủ mở, để lộ vết sẹo cũ bên gáy. Người trong lòng gục đầu lên vai ngủ say, thở đều đặn, nhè nhẹ phả lớp vải lụa mỏng manh.
Hắn ôm trong lòng, nhưng vẫn ý định ngủ.
Kể từ khi thấy chiếc áo lót bên hồ, trong lồng n.g.ự.c ngài bùng lên một ngọn lửa.
Hắn cũng nổi cơn giận vô cớ , nhưng hễ nhớ đến đóa tịnh đế liên quấn quýt bên , trong cổ họng như khúc xương mắc , nghẹn đến mức xúc động vác đao g.i.ế.c .
Thực trong lòng cũng hiểu rõ, tất cả đều là một phía tình nguyện của Yêu Nương, Trần Kim Chiêu đối với cô lẽ căn bản tình ý gì, nhiều nhất cũng chỉ là coi cô như một em họ quan hệ huyết thống mà thôi. dù , vẫn khó lòng dung thứ cho khác mơ tưởng đến Trần Kim Chiêu, dù chỉ là một tia, dù cho đối phương cũng là một nữ tử.
Ngoài điện, tiếng đồng hồ nước loáng thoáng truyền đến. Canh ba.
Hắn đưa tay kéo vạt áo một chút, ngả thở dài.
Chỉ là một con kiến mà thôi, tự khuyên như .
Quan hệ của hai họ bây giờ khó khăn lắm mới chút cận, cần gì vì một con kiến mà khiến cho giữa họ nảy sinh rạn nứt.
Không đáng.
Miễn cưỡng thu sát khí lẫm liệt quanh , nhắm mắt thầm nghĩ, cứ đuổi cô thật xa là . Mắt nhắm mắt mở cho qua!
Trần Kim Chiêu ngủ một giấc dậy, bên ngoài trời sáng rõ.
Bên giường đặt một chiếc khay gỗ son, đó là quần áo xếp ngay ngắn, từ trong ngoài đều là đồ mới tinh.
Nàng cũng cảm thấy kỳ quái. Đêm qua hoang đường một trận trong suối nước nóng, y phục của nàng xé rách thì cũng ướt sũng, bẩn, nhất thời thể mặc .
Cơ Dần Lễ bên giường mặc áo ngoài, lúc đưa tay cài nút áo, ánh mắt lướt qua lồng n.g.ự.c đang khẽ phập phồng của nàng.
“Nên chuẩn áo nịt n.g.ự.c . Đồ trong cung tinh tế và hơn, tất cả đồ dùng cá nhân của nàng, để chuẩn .”
Trần Kim Chiêu theo bản năng xuống n.g.ự.c .
Tuy phập phồng rõ ràng, nhưng nếu mặc y phục mỏng mùa hè thì vẫn sẽ lộ dấu vết, cho nên quả thực bắt đầu chuẩn áo nịt ngực.
“Có phiền đến Điện hạ ạ?”
“Lời lọt tai, quá xa cách.”
Trần Kim Chiêu ngước mắt lên, mỉm thoải mái: “Vậy cảm ơn Điện hạ.”
Có lẽ để hợp với tiết trời, tuyết bay lất phất, che phủ mái cung, phủ lên cung điện vàng son. Mai hồng trong giá lạnh soi bóng tuyết trắng, ảnh ngược trong hồ nước.
Hai dùng bữa xong liền đối diện chiếc sập ấm áp bên cửa sổ, pha thưởng mai.
“ , chuyện gả em họ của nàng , ngươi cân nhắc thế nào ?”
Trần Kim Chiêu đang hứng thú xa, thưởng thức cảnh tuyết ở hoàng trang thì đột nhiên đối phương hỏi một câu mấy liên quan.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve chén ấm áp, nàng trầm ngâm một lát ngước mắt ngài, nhẹ giọng : “Điện hạ, Yêu Nương ở trong nhà, vấn đề gì ạ.”
Đây là tỏ ý cân nhắc đến chuyện .
Cơ Dần Lễ ngừng động tác uống , đặt chén xuống mạnh nhẹ.
“Ta , cô tâm thuật bất chính, đừng giữ lâu.”
“Điện hạ, chuyện của Trĩ Ngư, cô chút tư tâm, nhưng cũng thể trách cô . Dù cô giấu giếm, cũng đổi gì, xét cho cùng, vẫn là do chính Trĩ Ngư đồng ý.”
Chuyện của Trĩ Ngư, nàng sớm nghĩ thông suốt, cũng sớm nguôi giận.
Sống trong cảnh chung của triều đại , suy nghĩ của Trĩ Ngư khó ảnh hưởng, càng thể cả đời ru rú trong nhà khỏi cửa. Ra ngoài giao tế khó tránh khỏi so sánh, ganh đua gia thế, ganh đua phu quân, nếu thua kém quá nhiều, thể lạnh nhạt, coi thường.
Trĩ Ngư sẽ lo sầu, sẽ lo lắng, sợ chê , đây đều là những suy nghĩ bình thường. Cho nên, nàng tin rằng việc xuất giá là lựa chọn của chính Trĩ Ngư, do khác dăm ba câu là thể xúi giục .
Huống hồ, Yêu Nương cũng chỉ là giấu giếm mà thôi, thể vì mà nghiêm khắc chỉ trích cô .
“Người đời thánh nhân, ai mà tư tâm?” Cảm nhận khí xung quanh vẻ ngưng trệ, nàng nhỏ giọng giải thích với ngài, “Mấy năm nay, cô lặng lẽ lo liệu việc nhà, giảm bớt hơn nửa gánh nặng cho , giúp bên ngoài mà nỗi lo hậu phương. Cô nay trầm mặc ít lời, từng chuyện gì vượt quá quy củ, điều cô cầu mong cũng chỉ là một nơi an mà thôi.”
“Điện hạ, nhiều năm như , cô quen với cuộc sống ở nhà họ Trần, hơn nữa tính tình rụt rè, bảo thủ, đuổi cô e rằng sẽ lấy mạng cô mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-150.html.]
Để tăng thêm sức thuyết phục, nàng còn phá lệ bổ sung một câu: “Ta nay vẫn coi cô như Trĩ Ngư. Hơn nữa, và cô đều là nữ tử, mà điều cô cầu mong chỉ là một góc nhỏ để nương , thực sự vấn đề gì cả, xin Điện hạ đừng dung cô .”
Giờ khắc , Cơ Dần Lễ thật ném chiếc áo lót thêu tịnh đế liên mặt nàng.
Rụt rè, bảo thủ ư? Quả thực là một trò .
nhẫn nhịn nổi giận, cũng như lời nàng , nàng và Yêu Nương đều là nữ tử.
Nếu đổi là nam tử, lý do chính đáng để nổi trận lôi đình, kẻ nào dám mơ tưởng đến nàng, dù đ.á.n.h g.i.ế.c đều . đổi là nữ tử, rõ hai họ sẽ gì, lấy cớ để khó, chẳng sẽ tỏ hẹp hòi, chuyện bé xé to .
Huống chi, cô vẫn là em họ quan hệ huyết thống với nàng.
“Ta nào dung cô , chỉ là cảm thấy giả phượng hư hoàng, là kế lâu dài.”
Cuối cùng ngài cũng tạm thời nhịn xuống, cầm chén lên , lòng bàn tay áp thành chén: “Cô một nơi chốn , ngươi cũng thể an tâm. Như , sẽ xem mắt giúp cô , đảm bảo tìm cho cô một mối hôn sự ý. Ngươi hãy chuyện tử tế với cô , gả một gia đình thiếu vinh hoa phú quý, một chồng thực sự để nương tựa, là một chuyện .”
Trần Kim Chiêu ý ép gả trong lời của ngài, khỏi thôi.
Nàng hiểu đang . Nếu lúc phận nàng bại lộ, dung Yêu Nương còn thể thông cảm, nhưng hôm nay rõ nàng là nữ nhi, cùng Yêu Nương trong sạch thể hơn, tại đối với Yêu Nương còn địch ý lớn như .
Nghĩ ngợi, nàng vẫn kiên nhẫn một câu: “Chuyện khi về sẽ với cô . cô gả , mong rằng Điện hạ thể thuận theo ý cô . Cô là vật sở hữu của , cô suy nghĩ của riêng , thể chuyện ép gả .”
Cơ Dần Lễ kiên trì nữa, đáp: “Được, theo ý nàng.”
Ngước khung cửa sổ, nơi tuyết bay đầy trời, khẽ khép hờ mi mắt, che ý chạm đến đáy mắt trong đôi mắt phượng đen thẳm.
Ở một thiên điện xa hơn một chút, Lưu Thuận cầm dùi sắt khều đống than, xác nhận quần áo bên trong đều cháy sạch sẽ, lúc mới hiệu cho cung nhân mang chậu than chứa hơn nửa tro tàn tìm chỗ chôn.
Tiếp đó, trong thời gian ở hoàng trang, hai sống vô cùng thoải mái.
Gạt bỏ hết những công việc bộn bề và những suy nghĩ phiền nhiễu, họ tận hưởng thời gian nhẹ nhõm hiếm , hoặc là dắt tay thưởng tuyết, ngắm rừng, hoặc là bên cửa sổ uống rượu ấm, ngắm mai, là săn trong rừng khi tuyết ngừng rơi, và tắm suối nước nóng đêm khuya.
Có lúc, họ cũng sẽ đối diện sách, thỉnh thoảng sẽ thảo luận về một quan điểm nào đó trong sách. Cả hai đều nhiều sách, tài trí nhạy bén, luận bàn sự việc cũng qua , phân tích sâu sắc, mang một phong thái tao nhã khác biệt.
Cũng là khi trò chuyện với nàng mới phát hiện chuyện với là một việc thoải mái. Hắn học rộng nhiều, trong lòng chứa gấm vóc, dù là bàn cổ luận kim, chuyện thiên hạ, là về những kỳ quan kim cổ, những câu chuyện kỳ lạ, đều thể trúng điểm mấu chốt, lời khiến như uống rượu ngon.
Biết thuật cưỡi ngựa của nàng kém, khi trời , cũng sẽ dắt nàng đến trường đua ngựa trong hoàng trang, tay cầm tay sửa tư thế cưỡi ngựa cho nàng.
Có lẽ là do nàng thiên phú về mặt , vẫn lĩnh ngộ những yếu điểm mà chỉ dạy, cưỡi con ngựa đen thượng hạng luôn giữ thăng bằng, ngã nghiêng ngã ngửa, cầm dây cương cũng luống cuống tay chân.
Mỗi khi thấy dáng vẻ lúng túng đó của nàng, ngài đều nhịn mà ha hả, thực sự khiến nàng hổ tức giận.
Đương nhiên, chuyện chăn gối ba ngày một cũng thể thiếu.
Theo tăng lên, nàng thể cảm nhận rõ ràng, thế công của ngày càng mạnh mẽ. Đặc biệt là đêm khi về kinh, giữ nàng hai , eo hông mạnh mẽ, sâu mạnh.
Suốt một đêm đó, ôm chặt lấy nàng buông, đến cả thể cũng rời , thở nặng nề vẫn luôn phả bên cổ nàng.
Nàng đêm đó ngủ , nhưng nàng thì mê man ngủ đến bình minh.
Năm nay, thời gian lâm triều định ngày đầu năm, tức là ngày mười bảy tháng Giêng.
So với những năm , nhiều hơn mười ngày.
Một ngày khi lâm triều, họ trở về kinh.
Trần Kim Chiêu tất nhiên là về trang viên suối nước nóng của , cùng nhà trở về kinh.
Giây phút chia tay, vuốt ve tóc mai của nàng, lòng bàn tay lưu luyến rời.
Nàng thể cảm nhận sự quyến luyến của cùng với một vài cảm xúc áp lực rõ tên.
“Điện hạ, mai là lâm triều , gặp mặt nữa.”
Nàng thể hiểu cảm xúc của . Khoảng thời gian , hai trò chuyện, ngắm cảnh, săn, chung sống vô cùng hòa hợp, vui vẻ. Không nghi ngờ gì, thời gian , quan hệ của hai rõ ràng tiến thêm một bước.
Thư Sách
Nửa tháng ngày đêm bên , đột ngột ly biệt, ngay cả trong lòng nàng cũng chút cảm giác trống trải, khó chịu, huống chi là đối phương, đang lúc tình cảm nồng nàn.
Cơ Dần Lễ gì. Ở điện Kim Loan xa cách , thể so với việc sớm tối bên ? Điều là gặp mặt nàng qua cách, là cùng nàng sớm tối bên , sớm sớm chiều chiều.
“Tặng ngươi phù chúc mừng năm mới.” Ngài lấy một tấm phù từ khay bên cạnh đưa cho nàng, sắc mặt như thường : “Các quan lớn trong triều đều , tự nhiên cũng thể thiếu ngươi.”
Trần Kim Chiêu vui mừng nhận lấy.
Được trong cung ban cho phù chúc mừng năm mới, nay là đãi ngộ chỉ các quan lớn từ nhị phẩm trở lên mới , ngờ cũng chuẩn cho nàng một phần.