Thám Hoa - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:16:01
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, Trần Kim Chiêu cũng thuận theo ý , vẫn duy trì lệ thường ba đến năm ngày gặp mặt một . Tuy nhiên, trong thời gian , nàng cũng thường đến Chiêu Minh Điện dùng bữa cùng thỉnh thoảng cũng sẽ nhận lời mời “lấy việc công việc tư” của , đến Thượng thư phòng gặp mặt. Cứ qua như , cũng phần nào xoa dịu sự bất mãn trong lòng .
Hai đang trong giai đoạn tìm kiếm cách chung sống. Một tháng qua, mối quan-hệ của họ ở trong trạng thái tương đối cân bằng. Nàng tuy theo ý nhưng đang dần học cách đáp một chút tình cảm mãnh liệt của , còn cũng kiềm chế sự cưỡng cầu, cố gắng thích ứng với kiểu bầu bạn tưởng xa mà gần .
Trần Kim Chiêu cảm thấy những ngày như cũng khá , thứ đều dần định. Cuộc sống của nàng ngoài việc xen một thì biến động gì khác, vẫn như thường ngày, ảnh hưởng đến nàng quá nhiều.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, cũng tệ.
thế sự thường đổi trong chớp mắt, thể chuyện đều theo ý .
Đêm đó tại Chiêu Minh Điện, trong rèm trướng, hai cuộc mây mưa dứt đang ôm thì thầm to nhỏ, tiếng khẽ thỉnh thoảng lọt khỏi rèm, mơ hồ vang vọng trong tẩm điện.
“Lần đầu gặp thấy nàng phẩm mạo phi phàm, đối với nàng tất nhiên là kỳ vọng quá cao, nào văn chương của nàng thể như ? Khiến thật thất vọng, thể tha cho nàng mới là lạ.”
“Điện hạ tha thì thôi , thể vạ lây như ? Ngày đó, ánh mắt của cứ dồn tới, thật sự khiến chỗ dung .”
Cơ Dần Lễ khẽ vuốt ve vai nàng, bật : “Thanh danh của Thái Sơ tam kiệt quá lẫy lừng, hành sự độc đáo, lập dị, tham gia đảng tranh, điều khiến khỏi nảy sinh lòng yêu mến nhân tài. dùng các ngươi, tự nhiên thử xem tài cán của các .”
Trần Kim Chiêu gối đầu lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của , tiếng tim đập mạnh mẽ, nghĩ đến việc ba họ bây giờ tuy con đường quan mỗi một hướng, nhưng nghi ngờ gì đều đang một bước lên mây, thật sự đều ngài trọng dụng.
“Quả là Điện hạ mắt tài.”
“Không hổ.” Hắn dùng hai ngón tay véo nhẹ gương mặt còn vương nóng của nàng, trong cổ họng bật tiếng khẽ, “Không khiêm tốn, trái với đạo của thánh nhân. Nên để nàng đến Quốc Tử Giám, sách một nữa.”
Trần Kim Chiêu đổi một tư thế thoải mái, gối lên vai ngài, ngáp dài nhắm mắt.
“Chủ yếu là vẫn đang khen Điện hạ.”
“Được , nhận lời khen của nàng. ” Nghe sự buồn ngủ trong giọng mơ hồ của nàng, kéo chăn lên đắp cho nàng, ôm nàng dịu dàng : “Mệt thì ngủ .”
“Điện hạ nghỉ ngơi ?”
“Không vội, đợi một lát nữa, nàng ngủ .”
Trong rèm trở nên yên tĩnh, bao lâu vang lên tiếng hít thở đều đều, nhè nhẹ.
Cơ Dần Lễ nửa tựa giường, cúi mắt đang ôm eo ngủ say sưa, trong lòng mềm mại như nước. Hắn một nữa tự nhủ rằng nên thỏa mãn. So với việc cưỡng ép giữ bên cạnh khiến nàng ngày đêm buồn bực vui, chi bằng cứ duy trì trạng thái chung sống hiện tại. Tuy chịu đựng một chút nỗi khổ tương tư, nhưng ít nhất nàng cũng đang từng bước gần gũi, ỷ .
Như là .
Hắn ôm chặt trong lòng, thỏa mãn thở dài.
Chỉ cần trái tim nàng chịu hướng về phía , ý niệm của đều thể kìm nén.
Đêm khuya, thu dọn cảm xúc, đang định xuống ôm giấc ngủ thì vô tình thấy chiếc túi thơm rơi bên mép giường. Hắn vươn tay cầm lấy, định tiện tay đặt bên gối.
ngay khoảnh khắc cầm chiếc túi thơm trong lòng bàn tay, động tác của chợt dừng .
Vật mà cất giữ mười mấy năm, từng chi tiết nhỏ đều nhớ rõ, cho nên ngay khi cầm trong tay, nhận xúc cảm đúng.
Ngài đưa túi thơm lên mắt, mắt xem xét kỹ từng đường vân.
Chất liệu chỉ, màu sắc, đường kim mũi chỉ, đều gì khác thường, y hệt như đây.
Nhìn chằm chằm hai giây, ngài dường như ý thức điều gì đó, gương mặt trầm xuống, xoa nhẹ dây buộc của túi thơm, từ từ kéo ——
Bề ngoài của túi thơm vẫn như thường, nhưng bên trong thêu kín một đóa tịnh đế liên.
Cơ Dần Lễ thoáng chốc mắt tối sầm, ngay đó nổi trận lôi đình!
Dám như ! Tiện phụ tìm c.h.ế.t, dám khiêu khích như !!
Trần Kim Chiêu ngủ một giấc dậy, bên trống . Nàng nghi hoặc vén rèm quanh, đó liền thấy một bóng cao lớn đang bên cửa sổ, nơi ánh sáng tối tăm, lưng về phía giường, đang gì bên ngoài.
Nàng kìm mà quấn chặt chăn, thầm nghĩ thảo nào cứ thấy lành lạnh, ngày đông mà mở cửa sổ .
“Nàng tỉnh ?” Nghe thấy động tĩnh bên , xoay , bước khỏi bóng tối, “Dậy thu dọn dùng bữa .”
“Sao Điện hạ dậy sớm như ?”
“Không ngủ nên dậy.”
Cơ Dần Lễ đến bên giường, lấy quần áo của nàng từ giá treo áo bằng gỗ đưa cho nàng.
Có lẽ vì bên cửa sổ quá lâu, đến gần, Trần Kim Chiêu cảm thấy lạnh tỏa từ .
“Vừa Điện hạ bên cửa sổ, thấy lạnh ?”
“Chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”
Nàng đ.á.n.h giá gương mặt một lượt, thấy hứng thú chuyện, liền hỏi thêm nữa.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, nàng tìm khắp nơi, nhưng vẫn thấy chiếc túi thơm mà tặng.
“Ủa, túi thơm mất ?”
Thư Sách
“Rửa mặt .”
Thu dọn xong, hai đối diện dùng bữa.
Không khí hôm nay rõ ràng đúng, yên tĩnh đến lạ thường.
Trần Kim Chiêu thấy ngài chỉ ăn hai miếng đặt đũa xuống, nhịn hỏi: “Điện hạ, ngài chuyện với .”
“Đợi nàng ăn xong . Không vội, cứ ăn từ từ .”
Hắn chậm rãi đáp , sắc mặt thấy gì khác thường, xong liền dậy, sải bước trở về nội tẩm.
Trần Kim Chiêu trong lòng khẽ giật , quả thực là chuyện với nàng.
Tiếp đó, nàng lơ đãng dùng bữa, trong lòng suy nghĩ miên man, lát nữa sẽ chuyện gì. Nhìn khí khác thường sáng nay, e rằng chuyện lắm.
nhất thời nàng cũng manh mối nào, dù đêm qua vẫn còn , giống như chuyện gì.
Dùng bữa xong, Lưu Thuận dẫn nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, dâng xanh, đó dẫn tất cả cung nhân trong điện lặng lẽ lui ngoài.
Cảm giác bất an trong lòng Trần Kim Chiêu càng lớn hơn, nàng về phía từ trong tẩm điện , mím môi hỏi: “Điện hạ chuyện gì với ?”
“Mở xem .” Cơ Dần Lễ ngang qua nàng, ném chiếc túi thơm trong tay lên bàn, “Xem lớp lót bên trong, xem em họ nhà ngươi manh động những gì.”
Trái tim Trần Kim Chiêu trầm xuống.
Nàng cầm lấy túi thơm, mở lộn thẳng lớp lót ngoài. Đóa tịnh đế liên thêu kín bên trong hiện chút che giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-152.html.]
Cơ Dần Lễ xuống đối diện nàng, thở một bực bội: “Lần với ngươi, áo lót của ngươi cũng thêu hoa văn tịnh đế liên chìm. Ta tìm cho cô một gia đình phù hợp, tháng nàng gả cô . Tâm tư của cô quá lệch lạc, thể giữ .”
Trần Kim Chiêu dời ánh mắt khỏi hình thêu, chỉ cảm thấy hai mắt ẩn ẩn đau nhói.
Nếu thể, nàng thật sự đối mặt với những chuyện phiền lòng thế .
“Chuyện là Yêu Nương đúng, sẽ quản thúc cô . Tay nghề thêu thùa của cô tinh xảo, lát nữa về sẽ lệnh cho cô tháo chỉ ngay, đảm bảo túi thơm sẽ trở như cũ…”
“Trần Kim Chiêu!”
Cơ Dần Lễ giận thể kìm nén, ngờ rằng, sự thật bày mắt mà đối phương thái độ ! Ngài chỉ túi thơm, tức giận: “Chỉ là chuyện túi thơm thôi Trần Kim Chiêu! Ngươi bao che cho cô , ngươi vẫn dung túng cho cô ? Cô tâm tư gì ngươi ? Ngươi coi c.h.ế.t chắc!”
Thấy tình hình , nàng sợ chuyện sẽ lớn, khỏi hạ giọng nhắc nhở: “Điện hạ, cô cũng là nữ tử…”
“Nữ tử thì ! Nam tử thú vui đồng tính nam, nữ tử chẳng cũng thú vui đồng tính nữ !” Lần đầu tiên nổi giận thật sự với nàng, đôi mắt phượng mang theo hàn ý, nặng nề qua, “Nàng dung túng cho cô như , thật, còn chút hoài nghi giữa hai các ngươi thật sự chuyện gì đó.”
Giọng lạnh lẽo đến thấu xương, sát khí ẩn hiện.
Không khí trong điện lập tức đông cứng .
“Đối với nhà, luôn luôn dung túng, Điện hạ cần hoài nghi đối với Yêu Nương tình cảm bất chính gì.” Trần Kim Chiêu là đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đẩy chén trong tay về phía , mím môi: “Ngoài Điện hạ , với bất kỳ ai đều vướng bận tình cảm, dù ngày thường bận rộn gánh vác gia đình, nuôi sống cả nhà, cũng mệt mỏi .”
Cơ Dần Lễ nhận chén đó.
Nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc lâu, ngả mạnh ghế, nhắm mắt .
“Trần Kim Chiêu, chẳng lẽ nàng vì một ngoài mà xa cách ? Huống chi cũng mạng cô , chỉ là bắt cô cút khỏi nhà họ Trần, gả nơi khác mà thôi, khó đến ?”
Trần Kim Chiêu đỡ trán, đầu nhói lên từng cơn.
Chuyện gả nơi khác, nàng đề cập với Yêu Nương, nhưng mới mở lời, đối phương . Cả như mất hồn, ngây đó rơi lệ nàng, vô hồn tuyệt vọng.
Bộ dạng đó khiến nàng sợ đến mức dám hết những lời phía , còn thể đề cập thế nào nữa?
Những năm gần đây, thực tâm tư mờ ám của Yêu Nương, là nàng nhận . Chỉ là nàng nay chỉ xét hành động, xét đến lòng , hoặc lẽ là cuộc sống mưu sinh ép buộc, rảnh bận tâm đến những tình cảm tinh tế đó, cho nên trong mắt nàng, sống yên là quan trọng nhất. Những chuyện vặt vãnh khác, đều là mây khói thoảng qua, đáng kể.
Hơn nữa, nàng cũng thể kiểm soát suy nghĩ của khác, chỉ cần tình cảm của Yêu Nương phiền đến sự thanh tịnh của nàng, cuộc sống vẫn yên , thì cứ để cô như . Huống hồ, thế gian quá nhiều khó khăn, nếu đối phương coi đó là một sự an ủi, nàng cần gì nặng lời, tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng .
Chuyện đời, cái gì cũng nhất thiết phân định rạch ròi.
Trần Kim Chiêu nhắm mắt, trong lòng vài phần sầu muộn.
Yêu Nương quả thực sai, điều thể nghi ngờ, khi về nàng cũng sẽ nghiêm túc rõ lợi hại của việc , quản thúc cô những chuyện khác như nữa.
vì mà ép gả , là .
Nàng cho rằng thể thuyết phục Yêu Nương, cũng cho rằng đối phương thể tự nghĩ thông suốt.
Yêu Nương nhu nhược, trầm mặc, nhạy cảm, bướng bỉnh.
Những năm gần đây, e rằng cô sớm coi nhà họ Trần là cọng rơm cứu mạng, là tất cả những gì cô thể ỷ . Bức cô rời khỏi nhà họ Trần, chính là bức cô đường cùng.
“Điện hạ, cho dù gả , cũng vội nhất thời. Xin cho phép từ từ trao đổi với cô , để cô từ từ nghĩ thông suốt ? Không chuyện giật gân, mà là cô những năm đầu kích thích, yếu ớt cố chấp, nếu ép buộc, e rằng cô thật sự sẽ đường cùng.”
“Ta sẽ phái ngày đêm theo dõi, đảm bảo tính mạng của cô nguy.”
“Điện hạ!”
“Sao , nàng luyến tiếc?”
Đối mặt với ánh mắt nặng nề của , nàng hít sâu một , cố gắng lý lẽ với : “Điện hạ, cỏ cây. Nhiều năm qua, cô chịu thương chịu khó xử lý việc nhà, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của , tấm khiên che chắn cho , một lời oán hận. Ta cảm kích sự hy sinh của cô , cũng coi cô là thể thiếu, thể trơ mắt cô dồn tuyệt cảnh?”
“Nếu một hai kiên trì, nàng sẽ thế nào? Sẽ vì cô mà oán hận ?”
“Điện hạ, sẽ để cô chướng mắt ngài…”
Cơ Dần Lễ trầm giọng dứt khoát ngắt lời: “Sự tồn tại của cô là chướng mắt .”
Trần Kim Chiêu im lặng chén bàn, gì. Một lúc lâu , nàng dậy.
“Chẳng lẽ, Điện hạ trở thành một m.á.u lạnh vô tình ?”
Nàng dịch sang bên cạnh nửa bước, cúi mắt chắp tay vái : “Yêu Nương sai, lát nữa về sẽ cho Điện hạ một câu trả lời thỏa đáng, nhưng cũng xin Điện hạ thể nể nang một chút suy nghĩ của . Thời gian còn sớm, nếu Điện hạ việc gì khác, xin cáo lui .”
Giọng nàng rõ ràng, thanh đạm, trong lời ẩn chứa sự sắc bén.
Hoàn giống thái độ mềm mỏng ngày thường.
Lần đầu tiên nàng những lời sắc bén như , nhất thời sững sờ tại chỗ.
Đợi đến khi hồn, đối phương đến cửa đại điện.
“Trần Kim Chiêu!” H đè nén cảm xúc gọi nàng, nhưng đối phương thẳng khỏi tẩm điện.
Nhìn bóng dáng biến mất của đối phương, nhắm chặt mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Cuối cùng vẫn là vì tiện phụ mà sinh rạn nứt với .
Hắn đè nén cảm xúc cả nửa đêm, vốn định nhịn xuống, nhưng dùng tên b.ắ.n lén, chọc tim gan, thể diện cũng sắp giày xéo, bảo ngài nhịn thế nào!
Cả đời từng chịu nhục như bao giờ !
Trần Kim Chiêu khỏi tẩm điện, với Lưu Thuận: “Đại giám, xin hãy điều một chiếc xe ngựa cho , nhanh chóng đến cửa Tuyên Trị để chờ thượng triều.”
Lưu Thuận thôi, ánh mắt khẽ liếc về phía cửa tẩm điện đang hé mở.
“Trần đại nhân, việc … Điện hạ hình như, mới gọi ngài.”
“Không , ngài nhầm .”
Lưu Thuận cứng đờ kéo khóe miệng. Hắn điếc.
Chần chừ một lúc lâu, đợi đến khi thấy trong điện lên tiếng nữa, cũng , Lưu Thuận mới sắp xếp xe ngựa, đưa rời khỏi Chiêu Minh Điện.
Gần đến giờ thượng triều, trong điện mới cho gọi mang triều phục .
Cài dải mũ bảy lương, Cơ Dần Lễ mặt vô biểu cảm lệnh: “Sau khi hạ triều, đến ngõ Vĩnh Ninh, đưa tiện phụ đó cung.”
Hắn sẽ khiến đối phương cam tâm tình nguyện gả .
Vốn dĩ nhân vật bậc , đáng để tự tay, nhưng đối phương quá mức đáng ghét, dám giở thủ đoạn mặt , thực sự khiến chán ghét đến cực điểm.
Lại nghĩ đến chính vì tiện phụ mà khiến và Trần Kim Chiêu nảy sinh rạn nứt, khỏi càng thêm căm hận! Tiện phụ còn ở một ngày, chính là hòn đá ngáng đường giữa hai họ!
Hắn đuổi kẻ chướng mắt khỏi nhà họ Trần!
Một khắc cũng thể chờ đợi!