Thám Hoa - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-10-14 10:50:58
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Kim Chiêu bắt đầu từ chỉ thị về ruộng đất, đó đến việc đốt cỏ phân, dùng nước cải tạo đất, nhắc đến việc cày bừa sâu cần bao nhiêu trâu ngựa hoặc nhân lực. Bởi vì thời gian dài so sánh ở các ruộng thí nghiệm ngoại ô, nên nàng liệu cụ thể. Nàng chuyên môn thiết kế một loại cày mới cho việc cày sâu, thể giảm bớt ít nhất một nửa nhân lực và vật lực.
Nếu thể kết hợp với việc tưới tiêu bằng xe nước, xây dựng bờ ruộng, việc cỏ, phòng trừ sâu bệnh, chọn giống, bón phân, v.v., một loạt các công việc đồng áng, thì lượng ruộng đất mới tăng gấp đôi năm là tính khả thi.
Nàng một cách mạch lạc, lời lẽ thong dong, trật tự, câu nào cũng cụ thể, hư ngôn, hoa mỹ. Mỗi đề nghị đều bằng chứng xác thực, rõ ràng, khiến tin phục.
Công Tôn Hoàn thỉnh thoảng vuốt râu gật đầu, đến đây tin năm phần.
Nếu mỗi năm lượng ruộng đất mới khai khẩn duy trì ở con , thì đến mấy năm, triều đình đủ khả năng thông qua chính sách ruộng đất để tăng cường sự kiểm soát đối với địa phương. Khi đó, viễn cảnh “dân cần thêm thuế mà quốc gia vẫn đủ dùng” của quốc triều sẽ sắp thành hiện thực.
y vẫn còn một vấn đề: “Chuyện hạt giống của bá tánh giải quyết như thế nào?”
Để đảm bảo ruộng đất mới thể trong tay triều đình, quan phủ hỗ trợ khai khẩn ruộng đất mới đa phần là những bá tánh ruộng đất hoặc lưu dân. Và ở đây liên quan đến một vấn đề quan trọng, hạt giống lấy từ .
“Quan phủ cho vay lúa giống.”
“Thu bao nhiêu lãi.”
“Vay hạt giống thu lãi.” Trần Kim Chiêu : “Ta cho rằng quốc triều vẫn nên khởi động Thanh Miêu pháp, và cơ sở , nghiêm ngặt thêm luật pháp, tăng cường thiện.”
Nàng tiếp tục về pháp lệnh , đưa bao nhiêu đề nghị của .
Chính sách quan phủ cho vay lúa giống quả thực thận trọng, chỉ một chút sơ suất là dễ dàng biến thành lợi tức cắt cổ, lãi suất hàng năm lên đến trăm phần trăm, trở thành một ngọn núi khổng lồ đè c.h.ế.t bá tánh.
Muốn thực thi thuận lợi chính sách , ngoài việc nghiêm ngặt luật pháp, khâu giám sát trung gian là thể thiếu, nếu , qua nhiều tầng lớp quan phủ cắt xén, chính sách cũng sẽ chỉ tồn tại danh nghĩa.
Người ngự tọa chăm chú , thấy nàng bình tĩnh phân tích lợi hại, giải quyết nghi nan, định sách lược , một dáng vẻ một lòng chí công vô tư, tựa như minh châu tỏa sáng trong đêm tối. Hắn nàng, dường như thấy một con chim ưng non sắp sải cánh bay cao.
Cảm xúc trong dâng trào, vì mắt mà tim đập càng thêm khó bình.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Công Tôn Hoàn vẫn thỏa mãn, ánh mắt về phía Trần Kim Chiêu lóe lên tia sáng kỳ lạ, như đang một tài năng rường cột tương lai của quốc triều. Nếu quốc triều thể thêm nhiều nhân tài như ngọc thế , còn lo cảnh thịnh thế?
Thư Sách
Đang định khích lệ đối phương vài câu thì y phát hiện trong điện từ lúc nào bày lên đồ ăn.
Mà Điện hạ nhà họ từ lúc nào cũng bước xuống thềm, lau tay về phía họ, đùa: “Hoàng đế bỏ đói binh lính. Giờ quá trưa, chắc hai cũng bụng đói kêu vang , mau xuống dùng bữa .”
Hai vội dậy cảm tạ. Sau khi rửa tay trong chậu vàng do cung nhân bưng tới, liền đến bàn bát tiên ở trung tâm đại điện.
Món ăn bày biện mắt, hương thơm của các món ăn tinh xảo xộc mũi.
Công Tôn Hoàn và Trần Kim Chiêu xuống hai bên trái .
Giờ phút , Công Tôn Hoàn nghĩ nhiều, nhưng đến khi bắt đầu dùng bữa, cảm giác kỳ quái nên lời lúc nữa ùa về.
“Nào, dùng nhiều canh một chút, cho sức khỏe của nàng.”
Người ở chủ tọa mà lấy chiếc chén sứ trắng nhỏ của bên , tự múc non nửa chén chè yến sào hạt sen đưa qua, giọng điệu nhẹ nhàng, ôn nhu mà Công Tôn Hoàn từng qua: “Thân thể ngươi quá yếu, vẫn nên kiên trì bồi bổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-160.html.]
Trần Kim Chiêu cúi đầu dùng bữa, căn bản dám ngẩng đầu lên biểu cảm của Công Tôn Hoàn.
Người ở chủ tọa dường như thấy đôi đũa đang ngây giữa trung của bên trái, còn gắp thức ăn đĩa của bên : “Thử món ăn nhỏ , hương vị tuyệt.”
Tiếp đó, gắp thêm vài món ăn hương vị khác đưa qua. Khi thấy đối phương vì gắp thức ăn mà b.ắ.n dầu lên mu bàn tay, còn khẽ trách một tiếng, tự cầm khăn lau sạch sẽ cho nàng.
Công Tôn Hoàn chỉ cảm thấy cảnh tượng mắt quá sức tưởng tượng, thể tin nổi.
Y kinh hãi về phía Điện hạ ở chủ tọa, nhưng Điện hạ dường như trong mắt thấy y, chỉ chăm chú quan tâm ở phía bên , nào là món ăn ít, món canh dùng, hợp khẩu vị , v.v.
Theo Điện hạ hơn mười năm, đây là đầu tiên y , hóa Điện hạ cũng lúc ôn nhu, chu đáo như . Còn cả giọng nữa, mỉm , nhỏ nhẹ, dịu dàng, mà lạnh cả sống lưng.
Một bữa cơm ăn xong, Công Tôn Hoàn ăn mùi vị gì, căn bản ăn gì.
Đầu óc y sắp tê liệt, một suy đoán đáng sợ thể xua tan cho kinh hãi.
Làm thế nào mà y cáo lui khỏi điện cũng , ở ngoài điện thổi gió lạnh bao lâu cũng quên. Mãi cho đến khi một quan viên ở đông thiên điện gọi y mấy tiếng, y mới run rẩy hồn, vỗ vỗ mặt .
Không thể nào. Y cảm thấy nghĩ quá xa .
Điện hạ là như !
Huống hồ, Trần Thám Hoa tác phong thanh liêm chính trực , cũng là như !
Trong điện, Trần Kim Chiêu thôi đang uống bàn.
“Không lừa y .” Cơ Dần Lễ giải thích với nàng, “Chúng chung sống thường xuyên, sớm muộn gì cũng y manh mối. Thay vì đến lúc đó để y phỏng đoán lung tung, những chuyện quấy rầy nàng, chi bằng sớm lộ chút manh mối cho y, cũng để y sớm thích ứng.”
Chậm rãi uống một ngụm , ngài nhướng mày : “Hơn nữa, suốt ngày vắt óc che giấu y, cũng thực sự mệt mỏi. Cứ đơn giản ném vấn đề như , cứ để y đau đầu nhức óc, che giấu.”
Lời là như , nhưng theo chuyện tăng lên, Trần Kim Chiêu luôn cảm giác hoang mang. Chỉ sợ một ngày nào đó, chuyện của họ mặt trong thiên hạ, đều còn là bí mật nữa.
Cơ Dần Lễ đưa chén đến bên môi nàng: “Không , đừng hoảng sợ, sẽ để cuộc sống yên của nàng ảnh hưởng . Nào, uống một ngụm cho đỡ sợ.”
Không ảnh hưởng bởi những lời đó của nàng , khi hai ở riêng với , Trần Kim Chiêu thể cảm nhận rõ ràng quấn lấy nàng càng chặt hơn, dường như dùng hết sức lực để thể hiện sự mật của hai .
Hắn cúi về phía nàng, vành chén ấm áp chạm đến môi nàng.
Những việc nhỏ nhặt như nàng cũng sẽ từ chối, liền theo tay uống hai ngụm nhỏ. Nước ấm áp, thanh hương lướt qua đầu lưỡi, mới nếm chút đắng, giây lát hậu vị ngọt, dư vị còn mãi trong miệng.
Uống xong hai ngụm, nàng ngả , ý bảo đủ .
Đợi dời chén , nàng nhớ dáng vẻ như sét đ.á.n.h của Công Tôn Hoàn lúc rời , khỏi : “Điện hạ, là quá đột ngột ? Ta thấy dáng vẻ của Công Tôn , như là chịu một cú sốc lớn.”
Trong mắt nàng, tính cách của vị Công Tôn vẫn thiên về bảo thủ, giống thể nhanh chóng tiếp nhận chuyện trái với luân thường đạo lý như .
“Văn Hữu cũng là bảo thủ cố chấp, nàng cần lo lắng cho y, y sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Cơ Dần Lễ uống cạn trong chén, nhẹ nhàng đặt chén lên bàn. Ngài dậy, giang hai tay về phía nàng, cúi tầm mắt, chăm chú đôi môi bóng loáng của nàng, thở trầm xuống: “Hôm qua ngươi mệt , đưa ngươi trong nghỉ ngơi, xoa bóp cho ngươi.”
Công Tôn Hoàn ở đông thiên điện tinh thần hoảng hốt, cầm ngược một cuốn tấu chương, cứng đờ một lúc lâu. Các quan viên trong điện , nhưng cũng dám lên tiếng, cũng dám nhắc nhở.
Hoàn hồn , sắc mặt y nhiều biến hóa, đột nhiên đặt tấu chương xuống dậy, vội vã ngoài điện. đến khi khỏi điện, đến chỗ chính điện, y đột nhiên trợn to hai mắt, kinh hãi lùi hai bước.
Cửa điện mà đóng! Đóng!
Thở hổn hển mấy , y cứng ngắc cổ, về phía Lưu Thuận, hầu hạ trong điện mà đặc biệt chờ bên ngoài.
“Lưu đại giám hầu hạ trong điện, ở đây gì?”
“Điện hạ và khác chuyện quan trọng cần thương lượng, nô tài tiện .”
“Tại đóng cửa điện?”
“Trời lạnh, đóng kín một chút chứ.”
Lưu Thuận mặt đổi sắc, trả lời một kẽ hở.
Nghe thì vẻ là , mà giống như .