Thám Hoa - Chương 161:161
Cập nhật lúc: 2025-10-14 10:50:59
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Công Tôn Hoàn hỏi đến cùng nữa, đầu óc một mớ hỗn độn trở về đông thiên điện.
Mãi cho đến khi khỏi cung, trở về Công Tôn phủ, cả y vẫn còn ngơ ngác.
Hoa thánh thủ thấy y hai mắt đăm đăm, tựa như hồn phách lìa khỏi xác, lắc đầu tránh . là một khúc gỗ.
Công Tôn Hoàn, gọi là khúc gỗ, bên bàn cả một đêm.
Y suy nghĩ suốt một đêm, dù cho bộ râu dê thưa thớt sắp vặt trụi, vẫn tin rằng Điện hạ nhà họ chuyện hoang đường như .
Theo Điện hạ nhiều năm như , Điện hạ đối với lão gia ý nghĩ gì , y thể ?
Không thể nào, quá hoang đường, tuyệt đối thể nào!
Chiều hôm , khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng y cũng quyết định đến Chiêu Minh Điện. Bèn lệnh cho chuẩn xe, thẳng tiến đến hoàng cung. Dù là tận mắt chứng kiến đối mặt hỏi cho nhẽ, y vẫn quyết định đến một chuyến, để giải tỏa những nghi ngờ trong lòng, đỡ tự đoán mò, kết quả.
Chiêu Minh Điện, y lâu đến đây.
Không từ khi nào, Điện hạ dùng đủ lý do để ngăn cản y đến đây. Trước đây cảm thấy gì, bây giờ xem , đều là những điều đáng ngờ.
Tối nay Lưu Thuận cản y, thấy y đột nhiên đến dường như cũng kỳ quái, khi nghênh y xuống xe ngựa, liền im lặng mở cánh cửa điện đang đóng chặt.
Một cảm giác bất an dày đặc, cực kỳ , dâng lên trong lòng.
Công Tôn Hoàn đè nén sự hoảng hốt, cố gắng trấn định bước trong điện.
Trong điện, ánh nến lộng lẫy, như một.
khác với đây, mỗi khi y bước điện, thấy luôn là cảnh Điện hạ hoặc là đang phê duyệt công vụ bàn án, hoặc là một dùng bữa. Giờ phút , trong điện vang vọng tiếng vui vẻ, khí vô cùng ấm áp.
Rõ ràng, trong điện chỉ một Điện hạ.
Công Tôn Hoàn cứng ngắc mắt , thì thấy bàn hai đang sát bên uống , chuyện nhỏ. Điện hạ mặc một bộ thường phục màu chu sa đơn giản, ngừng, lúc chuyện còn kề sát bên cạnh, thậm chí còn cố ý ghé tai nhỏ, phong lưu ái kể xiết.
Mà bên cạnh , tuy chỉ xa xa lộ nửa gương mặt nghiêng, nhưng gương mặt tựa ngọc trắng trăng , xuất sắc bắt mắt như , ai mà nhận ?
Y mở to hai mắt, dám tin.
Ngay lúc , Điện hạ ở phía xa mà bưng mặt lên, hôn một cái!
Trước đó dù phỏng đoán thế nào cũng bằng cú sốc khi tận mắt chứng kiến sự thật.
Điện hạ, hôn một đàn ông! Mẹ kiếp!!
Công Tôn Hoàn một thở nổi, ôm n.g.ự.c ngã thẳng .
Khi tỉnh nữa, y trở về Công Tôn phủ, bên giường là lão thần Hoa thánh thủ.
“Cuối cùng cũng tuổi , bộ xương cốt cũng còn hữu dụng lắm. Cho nên thời gian tới ngươi cứ tạm thời đừng nóng vội, giường dưỡng bệnh cho .”
Công Tôn Hoàn để ý đến lời trêu chọc của đối phương, vẫn còn chìm đắm trong sự kinh hãi khi chân tướng. Y sang Hoa thánh thủ, môi vẫn còn run rẩy: “Chuyện của Điện hạ, ông từ sớm? Chẳng lẽ ông kinh hãi ? Sao … chuyện như xảy ! Tính tình của Điện hạ ông cũng hiểu vài phần, , nảy sinh ý nghĩ như ?”
Quá hoang đường, quá khó tin!
Đổi là bất kỳ ai thế gian chuyện như , y cũng sẽ kinh hãi đến thế, nhưng đó là Điện hạ! Một Điện hạ nay hành sự rõ ràng, cẩn thận trầm , cơ trí, sáng suốt ai bằng!
Hoa thánh thủ thản nhiên : “Thế giới vô biên, chuyện lạ gì cũng , gì đáng kinh ngạc. Ngươi đó, là do kiến thức còn ít thôi.”
Công Tôn Hoàn vẫn hai mắt đăm đăm. Dù cho kiến thức của y nhiều hơn nữa, cũng bao giờ nghĩ đến chuyện ‘lạ’ như liên quan đến Điện hạ. Bây giờ y kìm mà suy nghĩ, là do đám tiểu tử hỗn láo ở Tây Bắc dạy hư Điện hạ , lúc mới khiến cho Điện hạ đang lúc huyết khí phương cương, nhất thời vì tìm kiếm kích thích mà đường tà.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy cái tên, trong đó cả Giang Mạc đang ở Giang Nam xa xôi.
Nhất thời nghiến răng nghiến lợi, nhất thời hận thể đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
Bây giờ mới hối hận thì muộn! Lúc đó, khi họ mới manh nha, y nên nghiêm khắc ngăn chặn, chứ nên qua loa mặc kệ, đến nỗi bây giờ liên lụy đến cả Điện hạ!
Hoa thánh thủ gương mặt biến sắc như bảng pha màu của y một lúc lâu, mới vuốt râu dài chậm rãi : “Chuyện của Điện hạ, đều chủ trương, ngươi đừng nhúng tay , những chuyện vô ích.”
“…” Công Tôn Hoàn lo âu, bất lực: “ con nối dõi thì bây giờ? Điện hạ tuyệt đối thể con nối dõi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-161161.html.]
“Có mà, qua hai năm nữa, đứa nhỏ chắc là sẽ thôi.”
Công Tôn Hoàn chợt về phía ông: “Ý của ngài là…”
Hoa thánh thủ kiên nhẫn phất tay: “Tự nghĩ .” Đồ đầu gỗ!
Sáng sớm hôm , Công Tôn Hoàn lết tấm bệnh một nữa cung.
Khi Điện hạ tan triều, y đợi ở Thượng thư phòng, chỉ chờ đối phương trở về, đó hỏi cho nhẽ.
Đêm qua, y trằn trọc cả đêm, nghĩ đến câu chắc nịch của Hoa thánh thủ, chút hoài nghi Điện hạ đang ở bên ngoài nuôi một phụ nữ khác .
Nếu là như , nghi ngờ gì sẽ khiến y thể thở phào nhẹ nhõm.
Thực , đối với chuyện riêng của Điện hạ, là quan , y thật sự nên quá chú ý. chuyện liên quan đến con nối dõi, cũng cho phép y thờ ơ! Chỉ cần Điện hạ thể con nối dõi để kế thừa tất cả, những chuyện khác trong mắt y, cũng đều là… chuyện y thể nhúng tay .
Cho nên, hôm nay y đến đây, chính là hỏi rõ chuyện con nối dõi với Điện hạ.
Cơ Dần Lễ khi tan triều liền trở về Thượng thư phòng.
Đối mặt với vẻ mặt đau khổ của vị trọng thần tâm phúc, còn thật uyển chuyển đặt câu hỏi, ngài lấy khăn lau mặt xong, liền cho một câu trả lời rõ ràng.
“Yên tâm, chờ hai năm nữa là .”
Đối với lời của Hoa thánh thủ, Công Tôn Hoàn nửa tin nửa ngờ, nhưng đối với lời của Điện hạ nhà họ, y tin tưởng nghi ngờ.
Lời dứt, trái tim đang treo lơ lửng của y cũng rốt cuộc rơi xuống.
Y thở phào một , gương mặt tái nhợt cũng hồng hào trở .
May quá, may quá, Điện hạ là một đầu đ.â.m đường tà là . Điều khiến cảm giác tội của y cũng giảm nhiều. Nếu thật sự tuyệt tự đường của Điện hạ, lỡ dở đại nghiệp của Điện hạ, tội của Công Tôn Hoàn y thể lớn lắm.
Cơ Dần Lễ ném chiếc khăn ướt khay, về phía sắc mặt của đối phương, : “Ta thấy sắc mặt của Văn Hữu lắm, nếu việc gì, thì sớm trở về nghỉ ngơi .”
Công Tôn Hoàn vội . Giờ sự việc tệ như y tưởng, nội tâm nghi ngờ gì nhẹ nhõm ít. Thậm chí còn chút rảnh rỗi nghĩ đông nghĩ tây, ví dụ như bây giờ y đang nghĩ thế nào để khuyên Điện hạ thành hôn.
“Điện hạ, khi tiểu hoàng tử đời, dù cũng một danh phận đàng hoàng chứ ạ?”
Thấy đối phương ngước mắt , Công Tôn Hoàn đắn đo đề nghị: “Điện hạ cũng sắp đến tuổi tam tuần, chậm chạp cưới vợ, cũng e rằng sẽ dị nghị.”
Cơ Dần Lễ đầu tiên cảm thấy, vị trọng thần tâm phúc chuyện mà xuôi tai đến .
“Ai thành hôn? Thiên địa tổ tông đều bái, cũng coi như đón nàng cửa nhà họ Cơ .”
“Cái gì?” Công Tôn Hoàn kinh hãi: “Chuyện, chuyện là khi nào ạ?”
Sao y hề qua? Mấu chốt là một chút tiếng gió cũng , ai mà qua chứ!
“Điện hạ nghênh thú vương phi là đại sự, tuyệt đối thể qua loa ạ! Ít nhất cũng nghi trượng nghênh đón phủ, cùng Điện hạ cúng tế tổ miếu, nhận sự triều bái của các quan , mặt cử hành đại hôn nghi thức.”
“Cần những hư danh đó gì, đó là vợ là .”
Cơ Dần Lễ đến ngự tọa xuống, lời tuy , nhưng sắc mặt chìm xuống thấy rõ, hiển nhiên trong lòng thuận. ngay đó, một câu, thành công chặn lời khuyên tiếp theo của đối phương: “Bây giờ lúc, sẽ lớn.”
Công Tôn Hoàn trong nháy mắt như hiểu điều gì đó.
Không khỏi chần chừ: “Nếu Điện hạ điều băn khoăn, bằng, thần lén chuyện với vị ?”
Cơ Dần Lễ kỳ quái liếc y một cái: “Ngươi cái gì?”
“Ta thấy Trần Thám Hoa cũng là lễ, khéo lời khuyên bảo một phen, hẳn sẽ hiểu sự khó xử của Điện hạ. Điện hạ cưới vợ kỳ thực cũng ảnh hưởng đến địa vị của y, chỉ cần thuyết phục lợi hại trong đó, tin rằng y cũng tuyệt đối lòng hẹp hòi.”
Cơ Dần Lễ đỡ trán, nhắm mắt hít sâu mấy . Một lát mới hỏi: “Còn việc gì nữa ?”
Công Tôn Hoàn thấy đối phương dường như , liền đề cập đến chuyện nữa. ngược kìm mà quan tâm đến một chuyện khác: “Vậy tiểu hoàng tử đời, Điện hạ định sắp xếp cho đẻ của thế nào?”
Thư Sách
Cơ Dần Lễ phất tay: “Bớt lo chuyện bao đồng .”
Công Tôn Hoàn trở về phủ, vẫn còn chút lo lắng.
Hoa thánh thủ hỏi rõ tình hình, chậm rãi : “Quan tâm chuyện của ngươi gì? Dù cho Điện hạ thế nào, đó cũng là chuyện mà chỉ Văn Đế gia mới tư cách hỏi đến.”
Công Tôn Hoàn trong nháy mắt sững .
Hoa thánh thủ ngoài, để một câu: “Dân gian câu, ‘ điếc câm ông chủ gia đình ’, câu , lão phu cũng tặng cho ngươi.”
Công Tôn Hoàn sững hai giây, đột nhiên hồn.
“Thánh thủ đây là định ?”
“Đi cung xin từ chức. Ở kinh thành cũng đủ lâu , lão phu vân du tứ hải đây.”