Thám Hoa - Chương 171:171

Cập nhật lúc: 2025-10-16 07:04:09
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Chu Minh Viễn nghiêm nghị giơ tay: “Đạo nghĩa thể chối từ!”

Thẩm Nghiên cảm tạ, một nữa về phía , đơn giản rõ ràng tóm tắt việc biến pháp thuế ruộng. Chàng về một nội dung của thuế ruộng mới, về sự chuẩn cho biến pháp, và cả việc mở đường Lộc Hành Ngọc đang ở Kinh Châu.

Cả căn phòng ngoài tiếng kể của Thẩm Nghiên , một mảnh yên tĩnh.

Ruộng đất là mạch m.á.u của các thế gia, mà biến pháp thuế ruộng chính là đào tận gốc rễ của họ.

Sắc mặt của các bạn đồng khoa mặt đều đổi.

Họ thể dự đoán cơn mưa m.á.u gió tanh khi đề án biến pháp thông qua.

“Nói cho đúng , biến pháp thuế ruộng là do đề xướng, nhưng đầu tiên xả liều c.h.ế.t thi hành là Lộc Hành Ngọc, ở Hộ Bộ dốc hết sức lực mưu tính chung việc là Bạc Giản .” Sau khi Thẩm Nghiên xong, Trần Kim Chiêu tiếp lời, đối mặt với ánh mắt của , nhẹ giọng từ từ : “Nói thật hổ, cũng mới việc họ hai ngày . họ bỏ rơi thì quyết , tam kiệt đồng khí liên chi, vinh nhục cùng hưởng, há thể để hai họ hưởng một ?”

Mọi khỏi mỉm , khí trong phòng hòa hoãn một chút.

Thẩm Nghiên bất đắc dĩ liếc nàng một cái.

Trần Kim Chiêu về phía , : “Thực như các vị đồng khoa nghĩ, sợ sinh tử, hy sinh vì nghĩa. Ngày đó khi chuyện với Bạc Giản , cũng bàng hoàng, mê mang, con đường mạo hiểm là đúng sai, đáng giá . Ta cũng dám suy xét kỹ, rằng khoảnh khắc đó từng lùi bước .”

Nàng áy náy về phía Thẩm Nghiên, đối phương lắc đầu hiệu .

đêm đó một giấc mơ, trong mơ xuất hiện nhiều . Có những lão nông bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, vất vả trồng trọt một năm, kết quả là thế gia thu chín phần lương thực, cuối năm mang theo cả nhà già trẻ đói rét trong tuyết, chen chúc ở cửa nhà.”

“Có tá điền khi thu hoạch nộp đủ lương thực, con gái nhỏ trong nhà lôi gán nợ, đầy nửa tháng khiêng về, đắp một tấm vải trắng.”

“Có những năm mất mùa, những gia đình bá tánh vốn chút ruộng đất, vì để một miếng lương thực giá cao mà sống qua ngày, bất đắc dĩ bán rẻ ruộng của . Cũng họ bán rẻ, mà là đối phương ép giá đó. sống qua năm đói thì , còn ruộng đất, chẳng bán con trai con gái, đến cuối cùng bán rẻ cả bản , tỳ.”

“Lúc mới kinh, gặp một ông lão bán than. Vì thương ông tuổi tác cao mà còn đội gió rét tuyết thành bán than trong mùa đông giá rét, cho nên mỗi mua than đều mua của ông. Theo lời ông lão , ông tá điền cho , cho nên mới bắt đầu nghề bán than. mùa đông đó qua, bán than đổi thành con trai của ông. Hỏi mới , ông lão đó vì tiết kiệm chút than củi để thêm chút tiền nộp đủ thuế đầu , mà c.h.ế.t cóng trong một đêm tuyết lạnh.”

Thư Sách

Trần Kim Chiêu đến nay vẫn còn nhớ rõ bàn tay nứt nẻ và gương mặt nứt nẻ của ông lão đó. Nàng mặt, : “Người bán than c.h.ế.t cóng trong đêm lạnh, dù cho đến nay nhớ , đều cảm thấy thế gian thật nực .”

Nàng chỉ hai mắt , từng chữ từng câu rõ ràng lọt tai: “Không là mơ, những chuyện kể đều là do tận mắt chứng kiến. Thực , chứng kiến chỉ một, hai, ba năm vụ, mà là hơn hai mươi năm, những chuyện bất bình thấy hàng trăm, hàng ngàn .”

Đối mặt với những gương mặt hoặc là ngây , hoặc là trầm tư, hoặc là kinh ngạc, nàng dừng một lát, tiếp tục : “Ta luôn cho rằng quên, cho rằng đối với những chuyện phổ biến , sớm c.h.ế.t lặng, còn cảm xúc. khi những hình ảnh đó giấc mơ, mới hiểu , hóa hề quên, chỉ là dám nghĩ đến mà thôi.”

“Bởi vì luôn cảm thấy, thế gian khổ đau nhiều vô kể, Trần Kim Chiêu nhỏ bé bao, thể gì? Chỉ đành nhắm mắt bịt tai, , coi như thế gian một mảnh thái bình.”

Nàng đột nhiên khẽ : “Sau đêm đó, tỉnh ngộ, quên, bao giờ quên.” Nàng thản nhiên nhắc đến hành động hòa đồng lúc mới quan: “Hành động nhận tiền hiếu kính lúc , nay đều tự cho rằng chỉ là sợ hầu hạ , sợ sai phe mà hại tính mạng. Ta nay dám phân tích một tầng ý nghĩ khác trong nội tâm , đó là sợ mỗi một đồng tiền nhận thêm đều mang theo m.á.u thịt của bá tánh.”

“Nhận những đồng tiền hiếu kính như , sợ cả đời sẽ yên bình.”

Trần Kim Chiêu ngước mắt lên, đôi mắt trong trẻo kiên định, sáng ngời từng .

“Nhận điểm , như khai sáng, rõ ràng con đường là con đường nào. Những sách thánh hiền bao năm qua là để sống qua ngày trong quan trường.”

“Ta, Trần Kim Chiêu, dù chỉ là ánh sáng lân tinh yếu ớt, cũng chí hóa thành ánh !”

“Vào khoảnh khắc đó, giờ phút , con đường phía của mới thực sự rõ ràng.”

Nàng quanh , thành khẩn, chân thành: “Nói nhiều như với các vị, thấu hiểu chí hướng, khát vọng của , chỉ là để các vị đồng khoa hiểu ước nguyện ban đầu của chúng khi thực hiện biến pháp , đừng để các vị hiểu lầm, nghi ngờ động cơ của chúng .”

“Biến pháp thuế ruộng, đem thuế đầu gộp ruộng đất, dám hy vọng xa vời rằng bá tánh thiên hạ từ đây về thể ăn no, nhưng gì cũng thể cầu mong cho họ ăn cơm!”

Lời rơi xuống đất, ít xúc động rơi lệ.

Trong các tiến sĩ , hơn nửa là xuất từ hàn môn.

Bởi vì tin tức của họ bế tắc, cũng bởi vì họ thiếu tiền bạc, cho nên dù khi kinh thi chút ít tin tức, nhưng gom đủ lộ phí cho , họ cũng chỉ thể căng da đầu mà trường thi.

Con cháu nhà hàn môn, đối với tình cảnh của bá tánh tầng chót, họ thấy nhiều nhất, cũng đồng cảm sâu sắc nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-171171.html.]

Một vị đồng liêu họ Phó đột nhiên dậy.

“Xin hỏi Bạc Giản , Triều Yến , tam kiệt các đề xướng biến pháp?”

Thẩm Nghiên gật đầu: “ , ba chúng liên danh đề xướng.”

Đối phương giơ tay cúi đầu thật sâu: “Ta cả gan thỉnh cầu, xin cho phép tán thành để lớn thanh thế!”

Thẩm Nghiên và Trần Kim Chiêu kinh ngạc.

Chu Minh Viễn bất thình lình dậy, chắp tay hành lễ: “Xin thứ cho Chu mỗ nhát gan, dám đề tên đề xướng, nhưng trong danh sách tán thành, thể thêm một ?”

Lần lượt dậy.

“Xin quân thêm một !”

“Ta cũng nguyện tán thành hoạt động lớn !”

“Ta cũng !”

“Chuyện như , thể thiếu !”

“Cùng các vị đồng khoa chung một đại sự, bình sinh may mắn!”

Thẩm Nghiên và Trần Kim Chiêu kinh ngạc đến mức dậy từ lúc nào, đợi đến khi hồn quanh, bàn còn ai nữa.

“Các ngươi…”

“Bạc Giản , Triều Yến , còn Hành Ngọc đang ở Kinh Châu xa xôi.” Chu Minh Viễn xa xa giơ tay về phía nam, đó cúi về phía hai mặt, cao giọng : “Lứa tiến sĩ năm Thái Sơ thứ bảy chúng nguyện theo ánh sáng! Chúng là bạn đồng khoa, tam kiệt cũng chiến đấu một !”

Thẩm Nghiên và Trần Kim Chiêu hai đều rưng rưng nước mắt.

Chu Minh Viễn đại diện cho các bạn đồng khoa : “Thế nhân coi lứa trúng tuyển năm Thái Sơ thứ bảy chúng là trò , nhưng chúng sẽ cho họ thấy, tiến sĩ năm Thái Sơ thứ bảy, nhất định sẽ danh dương sử sách!”

“Tốt, lắm!” Thẩm Nghiên hô một tiếng, là khôi thủ của năm Thái Sơ thứ bảy, một lời định chuyện : “Tam kiệt chúng đề xướng, các ngươi tán thành, hãy để cho lứa Thái Sơ thứ bảy chúng lưu danh sử sách!”

Mọi : “Tốt!”

Thẩm Nghiên vươn một tay , câu đầu trong bốn câu của Hoành Cừ: “Vì trời đất lập tâm!”

Trần Kim Chiêu duỗi tay đặt mạnh lên mu bàn tay : “Vì dân sinh lập mệnh!”

La Hành Chu trong ánh mắt của hai , gượng gạo tiến lên đặt tay lên, giọng kiên định: “Vì thánh nhân xưa kế thừa tuyệt học!”

Chu Minh Viễn đặt tay lên: “Vì muôn đời mở thái bình!”

Những còn lượt tiến lên.

“Hùng tráng quân Tần !”

“Cùng trận cứu nước nhà!”

“Chung tấm áo bào!”

“Vua dấy binh!”

Thẩm Nghiên và Trần Kim Chiêu về phía họ: “Lấy việc các vị đồng khoa vinh!”

Mọi : “Lấy việc tam kiệt các tự hào!”

Mọi nâng chén, lấy rượu.

Trần Kim Chiêu nâng hai ly, một ly khác nàng uống cho Lộc Hành Ngọc.

Thẩm Nghiên nâng chén: “Chung tấm áo bào, vua dấy binh! Đời hối tiếc!”

Những còn nâng chén: “Cùng chư quân đồng lòng!”

Loading...