Thám Hoa - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-10-17 07:14:11
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối tháng Mười, cửa thành Tế Châu phủ lượt mở rộng, các quan viên lớn nhỏ trong phủ thành xếp hàng chỉnh tề, cung nghênh vương sư chiến thắng trở về.
Tiếng kèn hiệu từ xa vang lên, tiếng trống trận lầu thành rộn rã.
Các quan viên dõi mắt trông về phía xa, liền thấy những lá cờ liên miên dần dần hiện trong nắng sớm. Tiếng chân chiến mã như sấm, trường mâu như rừng cây cao chọc trời, đội quân chỉnh tề lạnh lùng như thủy triều đen, kéo dài dứt, tựa như điểm cuối.
Tiếng vó ngựa ầm vang từ xa đến gần, như sấm rền lăn qua mặt đất.
Thư Sách
Ánh mắt các quan viên hẹn mà cùng về phía cờ tiên phong, trong thần sắc trang nghiêm đều khó nén sự kích động. Khi tiếng giáp sắt lanh canh dần đến gần, tiếng trống lầu thành chợt vút cao, và tầm mắt họ cũng khỏi dõi theo chiếc áo choàng đỏ tươi của chủ soái ở phía nhất, vô thức nín thở.
Tiếng ngựa hí vang, chủ soái cùng đội kỵ binh vệ vây quanh, chậm rãi ghìm cương thành.
Cùng lúc đó, tiếng hô "Thiên tuế thiên thiên tuế!!" vang lên chỉnh tề, chấn động trời đất.
Trần Kim Chiêu tay phủ Thiên tử kiếm bên cạnh Lưu Đô đốc , cùng cúi chào.
Đây là thứ hai nàng ở cửa thành cung nghênh chiến thắng trở về. Khác với , bây giờ nàng dám ngẩng đầu thêm hai .
Gió đầu đông sáng sớm thổi mạnh, khiến chiếc áo choàng đỏ tươi phía ngừng bay phấp phới.
Hắn cao lưng con tuấn mã đen, một tay ghìm cương, chậm rãi tiến thành qua cánh cửa thành sơn son mở rộng hai bên. Xung quanh là A Tháp Hải, Ngụy Quang và một loạt các võ tướng mặc giáp sắt, tay đặt bội đao bên hông, luôn trong tư thế hộ vệ.
Trần Kim Chiêu ngẩng đầu lưng ngựa , vẫn mặc bộ giáp đen như khi xuất chinh, chỉ là áo giáp chi chít những vết dao, vết tên mới cũ đồng nhất, khe hở giáp trụ cũng vết máu đỏ sẫm.
Nàng nhướng mày về phía khuôn mặt . Khuôn mặt uy nghiêm mũ chiến, trong khoảnh khắc gật đầu về phía , khí thế lẫm liệt của võ tướng chinh chiến sa trường, mất phong thái ung dung khoan dung của một bậc quân vương.
Hầu như cùng lúc nàng ngước mắt , ánh mắt phóng tới tiên.
So với đây, ánh mắt càng thêm trầm tĩnh như vực sâu.
Ánh mắt giao trong một thoáng, tim nàng đập loạn nhịp trong khoảnh khắc.
Cố gắng trấn tĩnh , Trần Kim Chiêu giơ cao Thiên tử kiếm bước lên một bước, lớn tiếng : "Nay công thành, thần may mắn nhục mệnh! Nhận sự tín nhiệm của Điện hạ, thần cuối cùng phụ gửi gắm, đặc biệt đến dâng kiếm!"
Sau gần ba năm cách biệt, Cơ Dần Lễ một nữa giọng mà ngày đêm thương nhớ.
Vẫn là giọng tranh tranh như , trong trẻo đầy sức sống, như trong ký ức của , như trong giấc mộng của .
Ánh mắt chịu khống chế đều đổ dồn lên nàng, tham lam, lưu luyến.
Mấy năm xa cách, cũng coi như thế nào là nhớ nhung như bệnh, thế nào là sống một ngày bằng một năm.
Nàng thẳng lưng, vững vàng giơ cao Thiên tử kiếm chân ngựa, mơ hồ vẫn là dáng vẻ năm , nhưng cũng điều khác biệt. Trải qua phong ba bão táp và sự luyện của thời gian, nàng rũ bỏ sự ngây ngô, thu sắc bén, cả toát vẻ ung dung trầm từ trong ngoài, mang theo vẻ chứa đựng của một bảo vật tự ẩn .
hào quang của bảo ngọc thể che giấu.
Chỉ riêng việc nàng đó thôi, cũng đủ khiến thể rời mắt, ngay cả bóng râm từ hàng lông mi dày của nàng đổ xuống má, dường như cũng thể khắc sâu đáy mắt . Càng đến khi nàng ngước mắt bẩm báo công việc, đôi mắt trong dòng luân chuyển hào quang dường như thể nhiếp hồn , kích thích m.á.u ẩn ẩn sôi trào.
Người lưng ngựa im lặng một lúc khá lâu, ánh mắt khóa nàng cũng khá lâu, Trần Kim Chiêu thấy khí xung quanh dần trở nên , đang định ngước mắt vội vàng ám chỉ chú ý trường hợp thì đối phương cuối cùng cũng lên tiếng.
"Làm lắm." Hắn trầm , cúi xuống, vươn tay nhận lấy Thiên tử kiếm, "Ngươi phụ lòng mong đợi của , lòng an ủi."
Khoảnh khắc cúi về phía nàng, ánh mắt kẹp theo sự chiếm hữu hề che giấu, từng tấc một lướt nhanh khuôn mặt nàng. Một nữa thẳng lưng ngựa, mạnh mẽ kìm nén sự thôi thúc kéo nàng lên ngựa, dời ánh mắt , tiếp tục thúc ngựa thành.
Trần Kim Chiêu gần như nín thở lùi về đội ngũ.
Ngụy Quang và Ô Mộc bất ngờ , ngay đó nhanh chóng dời mắt , mỗi trời.
Chương Võ cái , cái , cuối cùng nhịn A Tháp Hải.
A Tháp Hải định thể đáp ánh mắt của đối phương. Lúc đang đặt tay lên thanh đao bên hông, mắt sáng như đuốc quét xung quanh, cảnh giác bất kỳ một nhân vật khả nghi nào.
Đô đốc Lưu sắp đặt yến tiệc đón gió tẩy trần cho Nhiếp Chính Vương.
Đêm đến, chính đường phủ nha đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc quản huyền vang lên, rượu thịt linh đình.
Trong bữa tiệc, tiếng ca tụng Nhiếp Chính Vương tài trí mưu lược ngớt bên tai. Nhiếp Chính Vương thẳng ở ghế chủ vị, thỉnh thoảng cùng các quan viên nâng chén tương chúc. Khi tiệc đến lúc cao trào, cũng cùng họ vài câu đùa vui ảnh hưởng đến đại cục, thấy vẻ kiêu kỳ của một bậc vương giả, ngược tỏ đặc biệt thiết và hòa nhã.
Bữa tiệc , chủ và khách đều vui vẻ.
Khi yến hội gần kết thúc, khí trong tiệc vẫn hòa thuận vui vẻ. Lưu Đô đốc dẫn dắt các quan viên lớn nhỏ của Tế Châu phủ cuối cùng cùng kính rượu chủ tọa, Nhiếp Chính Vương nâng chén uống cạn, vài câu động viên, dậy rời .
Các quan viên đồng loạt cúi hành lễ cung tiễn.
Nhiếp Chính Vương sải bước ngoài, khi ngang qua Trần Kim Chiêu, ánh mắt phượng lơ đãng chuyển về phía nàng, dừng ngắn ngủi gò má ửng hồng vì men say của nàng.
Đợi vương giá rời , các quan viên cũng lượt cáo từ Đô đốc Lưu.
Trần Kim Chiêu đưa mu bàn tay xoa xoa khuôn mặt nóng, tối nay uống nhiều mấy chén, khó tránh khỏi chút đỏ mặt. Ngồi ghế nghỉ một lát, đợi đến khi cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, nàng liền cáo lui Đô đốc Lưu và rời .
Ngồi kiệu ấm trở về quan xá hậu viện.
Môi trường quan xá thanh u, vật dụng bên trong đều đầy đủ, ở cũng tiện nghi.
Trần Kim Chiêu đẩy cửa, thắp hai ngọn đèn đặt lên bàn, múc nước rửa mặt đánh răng.
Đêm khuya mùa khó tránh khỏi chút lạnh, may mắn trong phòng đốt địa long, dù đốt mạnh lắm, nhưng chỉ cần chăn đệm dày hơn một chút, ban đêm cũng sẽ cảm thấy lạnh.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Kim Chiêu cầm khăn lau mặt, theo thói quen đến bàn xuống. Ánh mắt chuyển động, chồng sổ sách dày cộp đặt bàn, lúc mới cảm giác chân thật rằng trận chiến cuối cùng kết thúc.
Trong đầu lướt nhanh những kỷ niệm của gần ba năm qua, cảm thấy dường như mơ . Nàng, họ, thế mà thật sự thành một hành động vĩ đại như , nghĩ cũng cảm thấy chút thể tưởng tượng nổi.
Nâng đầu ngón tay khẽ vuốt ve chồng sổ sách , đó là công huân của nàng.
Nàng may mắn nhục mệnh, thành gánh nặng giao phó cho nàng.
Nhớ khi yến hội, nâng chén xa xa kính nàng, khóe mắt nàng hiện lên nụ nhỏ.
Vỗ bàn dậy, nàng thổi tắt hai ngọn đèn, liền nương theo ánh sáng từ cửa sổ về phía giường. Bận rộn cả ngày cộng thêm cơn say, lúc nàng thật sự chút buồn ngủ.
Ngáp dài, nàng đến giường, cởi quan phục treo lên giá áo bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-172.html.]
Ngồi ở mép giường, nàng cúi cởi quần dài bên ngoài, phía đột nhiên vươn một đôi cánh tay ôm lấy eo nàng. Gần như ngay lập tức, Trần Kim Chiêu theo phản xạ rút cây trâm cài tóc , chút do dự đ.â.m về phía .
Người phía phản ứng cực nhanh, một tay chế trụ cổ tay nàng, nhanh như dã thú xoay nàng và khống chế, dùng lực chính xác tước vũ khí của nàng, đè nàng xuống giường.
“Điện, Điện hạ?”
Thân thể nóng bỏng và rắn chắc đang đè lên , thở nóng hổi và nặng nề gần kề, đều quen thuộc đến , lúc nàng mới hậu tri hậu giác nhận , đến là ai.
"Là ." Giữa giường tối mịt, giọng trầm thấp đầy áp lực. Nâng bàn tay vuốt ve trán nàng đang toát mồ hôi lạnh, tim như châm chích, đó là một nỗi đau thể diễn tả.
“Loại chuyện thường xuyên xảy ?”
“Vậy thì , họ thể đến gần .”
Trần Kim Chiêu đáp lời chút thở dốc, lúc nàng vẫn còn run rẩy. Nàng hề dối, mấy năm nay những thích khách đó thật sự thể đến gần nàng, những hành vi ám sát như phòng ngủ của nàng càng thể. Bởi vì khi nàng phòng, các hộ vệ của nàng sẽ cẩn thận kiểm tra từng tấc trong phòng.
Cho nên nàng mới đề phòng, ngờ ẩn trong giường nàng. Khoảnh khắc đó, tim nàng suýt nhảy khỏi lồng ngực, gần như cho rằng tính mạng sẽ bỏ nơi đây.
“Đều qua , sẽ còn nữa.”
Hắn nâng lòng bàn tay lau mồ hôi lạnh trán nàng, lá bùa bình an đeo ở cổ cứ thỉnh thoảng cọ qua cằm, xương quai xanh của nàng. Tiếng cọ xát nhỏ như lời thì thầm ái , nhẹ nhàng chảy trôi giữa hai .
Dù ánh sáng trong phòng tối mịt, nàng vẫn thể cảm nhận ánh mắt nàng chuyên chú và nóng bỏng. Theo khí tĩnh lặng trong phòng, tiếng hít thở của hai dần trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt tới, dần dần nhuốm vẻ xâm chiếm, bức .
Trần Kim Chiêu bình tĩnh nhịp tim, thể tự kiềm chế mà hỗn loạn lên.
Nàng kìm nghiêng mặt sang bên gối, né tránh ánh mắt như thiêu đốt của , khẽ hỏi: "Điện hạ tối nay đến đây, sợ khác thấy? Lại còn thương ?"
“Vì tối nay đến đây, ngươi ư? Cái động tác mèo cào của nàng, thương chút nào.”
Trần Kim Chiêu trừng , nhưng sợ ánh mắt đầy tính xâm lược của .
Cắn c.ắ.n môi, nàng nén thở hỗn loạn, nhỏ giọng : “ Ngài đè nặng .”
“Lần đổi nàng đè .” Thân thể áp sát nàng, đôi tay ôm lấy mặt nàng, cúi thấp đầu chạm trán với nàng, giọng trầm khàn, “Ba năm gặp, Trần Kim Chiêu, nàng còn nhận ?”
“Điện hạ đang đùa gì …”
“Ta nào đùa, thấy nàng đối với thật xa lạ, tự nhiên chút nào.”
Môi dán lên cánh môi nàng, nóng bỏng mà mạnh mẽ quấn quýt thở của nàng: "Nhiều năm ở bên cạnh nàng, nàng chính là quên ?"
Nàng khắc sâu trong lòng những năm đó, thể mỗi biến đổi nhỏ của nàng đều khó thoát khỏi ánh mắt . Từ khi gặp , nhạy bén cảm nhận , nàng đang trốn tránh ánh mắt , dường như còn quen thuộc như , dường như chút cảm giác khó chịu mà rõ.
Trần Kim Chiêu trả lời thế nào.
Có lẽ là mấy năm gặp, khi gặp quả thật còn quen thuộc như . ngoài cảm giác xa lạ , trong sâu thẳm lòng nàng ẩn ẩn nảy sinh một nỗi xao xuyến và hoảng hốt.
“Không , quên Điện hạ…”
Trước khi hai mắt lộ ánh sáng nguy hiểm, nàng vòng tay qua cổ , thở dồn dập, tim đập loạn nhịp, “Ta nhớ Điện hạ, nhớ .”
Hai khối thể dán sát đến mức gần như thể cảm nhận tiếng tim đập hỗn loạn của đối phương.
Cơ Dần Lễ khoảnh khắc dường như thấy tiên nhạc, hai lỗ tai đều tê dại.
Lại như lên đến cực lạc, sự khoan khoái tột độ khiến rùng từ đầu đến chân, linh hồn dường như xuất khiếu.
“Ta cũng nhớ nàng .” Hắn dùng sức ngậm lấy cánh môi nàng, “Nhớ đến phát điên.”
Ngày đêm nhớ nhung, đôi khi nghĩ đến mức hoảng hốt, thậm chí còn nghi ngờ, đời thật sự một như nàng tồn tại .
Nàng thở nóng bỏng của cho run rẩy, ngón tay kìm véo cổ . ngay đó nghĩ đến những hiểm nguy mà trải qua khi đ.á.n.h trận bên ngoài mấy năm nay, kìm vỗ vai và lưng , ý đồ cảm nhận qua lớp áo ngủ xem vết thương nào .
Hắn hôn môi nặng từ cánh môi lưu luyến đến vành tai, há miệng c.ắ.n nhẹ lên dái tai trắng ngần , giọng nặng nề mà nghẹn ngào hỏi: "Gấp gáp ?"
Trần Kim Chiêu hít một nhỏ, giọng khẽ khàng: "Ta xem, Điện hạ mấy năm nay, thương ." Trong lúc đối phương chợt dừng , giọng nàng khàn , "Nói cho cùng, là vì mà mạo hiểm."
Cơ Dần Lễ cúi mặt xuống cùng nàng kề tai nhỏ, giọng trầm nặng khàn khàn, là tình cảm tuôn trào từ sâu thẳm nội tâm: "Vì nàng, cũng vì gia quốc. Trần Kim Chiêu, cam tâm chịu đựng."
Nói , nắm lấy tay nàng trực tiếp luồn trong áo ngủ của , dẫn tay nàng di chuyển cơ thể : "Thời gian còn sớm, nàng ngại xem xét tỉ mỉ."
Trần Kim Chiêu cảm thấy tay nàng dẫn càng lúc càng lệch, ban đầu còn chỉ lưu luyến ở vai lưng, lồng ngực, nhưng dần dần lệch về , khi phát hiện rút tay thì kịp. Hơi thở dần nặng hơn, kìm hôn mặt nàng, môi nàng, thở đều như cháy.
"Hại trống vắng ba năm, nàng đền đáp thế nào cũng đủ. Nàng nếu còn chút lương tâm, ngoan ngoãn chiều theo , ." Hắn nữa áp trán trán nàng, giọng trầm thấp dịu dàng như thể tan chảy , nhưng động tác kéo xiêm y của nàng thật thô bạo.
Hắn quỳ gối sát , lực đạo bàn tay cũng chợt nặng chợt nhẹ tra tấn nàng: "Đương nhiên, nếu thể vài lời thuận tai , khiến lòng thỏa mãn, hai cũng thể thương lượng."
Trần Kim Chiêu kìm lùi hai chân về né tránh, nhưng chặt chẽ đè .
“Ta lúc .”
"Câu nào?"
Nàng trừng một cái, thở một , "Ta nhớ Điện hạ, nhớ ."
Trong bóng tối, thở thô nặng của càng rõ, lòng bàn tay cũng mạnh mẽ xoa mặt nàng. Bàn tay mạnh mẽ, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng, lực đạo siết chặt, dường như giữ nàng thật chặt trong tay.
“Vậy thì cứ luôn nhớ, bỏ dở nửa chừng, càng núi trông núi nọ.” Giọng trầm thấp, thở nóng bỏng phả tai nàng, “Ta coi như nàng đồng ý, ngày nếu , coi chừng ăn tươi nuốt sống nàng.”
Vươn tay ngoài, dùng sức kéo màn che giường.
Trần Kim Chiêu lung tung đẩy , run giọng: "Người đừng, đừng vội vàng mà..."
Đáp nàng chính là thở dồn dập, "Ta nào nào vội vàng ."
Đêm còn dài, ánh trăng vắt vẻo, cảnh xuân vô hạn.
Ban đầu, nàng còn thể đẩy , nhéo , khuyên , nhưng đó, ngoài việc ôm mà nức nở gọi "Thập Ngũ Lang", thì còn cách nào ngăn cản nữa.
Và đêm đó, căn bản hề chậm .
Trong khoảnh khắc cuối cùng, giữa màn che giường lên xuống ngừng, truyền đến tiếng thở dốc và những lời thầm thì mềm mại.
“Chiêu Chiêu, lòng cực kỳ yêu mến nàng …”
“Chỉ nguyện kiếp cùng nàng, sớm sớm chiều chiều, lâu lâu dài dài.”