Thám Hoa - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-10-17 07:23:41
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đoàn xe của vương gia nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày ở phủ Tế Châu khởi hành về kinh.

Trên đường về, trong đoàn quân thêm một cỗ xe ngựa, là do Nhiếp Chính Vương đặc biệt dặn dò chuẩn cho văn thần trong triều là Trần đại nhân. Vốn dĩ trong đoàn cũng xe ngựa dành cho các phụ tá theo, nhưng cỗ xe cùng những chiếc xe khác mà tách riêng, chạy ở vị trí tiên phong của đại quân.

Nghe đây cũng là sự sắp xếp chủ ý của Nhiếp Chính Vương, để tiện cho ngài bất cứ lúc nào cũng thể lên xe thương nghị công vụ với Trần đại nhân.

Suốt chặng đường về kinh, các tướng sĩ quen với việc Nhiếp Chính Vương điện hạ thường xuyên xe ngựa của Trần đại nhân. Những lờ mờ đoán nội tình thì đương nhiên thấy gì lạ, còn những gì thì càng nghĩ sang hướng khác. Họ chỉ cảm thấy công vụ của các văn thần phiền phức như cũng là chuyện bình thường, chẳng đây khi Công Tôn theo quân còn bận rộn hơn cả Trần đại nhân .

Lúc , Trần Kim Chiêu trong xe đúng là đang bận.

Nàng chỉ nuốt xuống rượu gạo đưa tới mà còn dùng hai tay gắng gượng chống vách xe, khó khăn chịu đựng sự mạnh mẽ ngừng nghỉ từ phía .

Bị  ép mạnh vách xe mấy , nàng thậm chí cảm thấy cả cỗ xe như rung chuyển.

Nàng vội đưa tay đẩy  nhưng phía nhanh chóng bắt lấy hai tay, chéo lưng. Nàng định mở miệng xin  kiềm chế một chút, đừng phóng túng như , nhưng rượu cứ liên tục đưa tới khiến nàng cơ hội để thành lời.

Khi chuyện kết thúc, nàng chỉ cảm thấy mắt trống rỗng, âm thanh bên tai như xa dần, cả giống như c.h.ế.t sống một .

Cơ Dần Lễ bế thể mềm nhũn của nàng đặt lên đùi , ấn khuôn mặt ửng hồng của nàng dựa cổ đang nóng hổi. Áo quần xộc xệch, vạt áo mở rộng, nhắm mắt ngả dựa vách xe, lồng n.g.ự.c với những đường nét rõ ràng phập phồng ngừng, dường như đang cố gắng bình những dư vị kích động trong cơ thể.

Cả hai mất một lúc lâu mới tạm trở .

Trần Kim Chiêu hồn là lập tức dùng sức đẩy , hổn hển thoát khỏi vòng tay  cúi sang bên vơ lấy xiêm y của mặc .

"Điện hạ cứ phóng túng như nữa thì xe nữa! Ta ngoài cưỡi ngựa, thà chịu khổ một chút còn hơn để cỗ xe vỡ tan tành cho chê !"

Nàng tức hộc máu, bây giờ đến che giấu cũng lười !

Ban ngày xe ngựa của nàng còn thể miễn cưỡng là bàn công vụ, nhưng đến tối về lều chủ soái của mà vẫn chui xe của nàng là ?

Hành sự phóng đãng như thế, thùng xe rung lắc đến mức sắp kinh động cả ngựa kéo phía !

Hắn sợ khác đang !

Thư Sách

Càng nghĩ càng tức, động tác mặc xiêm y của nàng cũng trở nên thô bạo hơn vài phần, khiến cho chiếc quan ngọc cài lệch đầu cũng rung lên theo.

"Điện hạ cứ nghỉ ngơi một trong xe , lát nữa vẫn ngoài cưỡi ngựa."

Nàng nào , lúc nàng với gương mặt thanh diễm ửng hồng, đuôi mắt hoe đỏ mang theo vẻ giận dỗi, đến cả vành tai cũng như nhuốm màu tức giận, cái dáng vẻ hậm hực mắng , trong mắt quyến rũ đến mức như câu mất cả hồn phách.

"Đừng giận, Chiêu Chiêu đừng giận, tức giận hại đáng . Vừa quả thật là đúng, là càn rỡ, tiết chế." Hắn ôm ngang nàng, môi hôn lên vành tai, giọng trầm khàn dịu dàng dỗ dành, "Đừng xuống xe, xa lâu như , ở cùng nàng thêm một lát. Chúng ở đây chuyện, bao nhiêu ngày nay vẫn thể tâm sự tử tế với nàng."

Trần Kim Chiêu thầm nghĩ, thì cũng là gặp bao nhiêu ngày mà cả hai vẫn chuyện tử tế . Nàng cũng lắm chứ, nhưng cho nàng cơ hội chuyện , cứ gặp mặt đến ba câu bắt đầu cởi xiêm y của nàng.

Một nữa bế nàng đặt lên đùi, Cơ Dần Lễ nửa nửa tựa thoải mái đệm mềm, bàn tay thô ráp chai sần vì cầm kiếm nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Mấy năm chinh chiến bên ngoài, mỗi khi đêm khuya cảm thấy gian nan, tự nhủ rằng, chỉ cần qua trận , đợi đến khi thiên hạ thái bình, và nàng sẽ còn xa cách nữa."

Hắn cụp mắt nàng, hỏi: "Còn nhớ khi xuất chinh năm , nàng hứa với điều gì ? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Trần Kim Chiêu nàng sẽ nuốt lời, ?"

Trần Kim Chiêu đương nhiên còn nhớ, năm nàng chính miệng hứa với , qua trận chiến , nàng sẽ cùng sống một cuộc sống yên bình.

Nàng ngước mắt lên, như giận như hờn lườm một cái: "Ta mà quên , giữ lời nữa, thì  ngài thể ăn tươi nuốt sống chắc."

Cơ Dần Lễ nheo mắt , ánh mắt nàng dần trở nên nguy hiểm: "Nàng chắc là lấy thử ? Thật sự nếm trải thủ đoạn của cô ?"

Trần Kim Chiêu dùng đầu ngón tay vẽ một vòng lòng bàn tay , lời của thật sự dọa nàng.

"Thủ đoạn của điện hạ lợi hại như , nào dám quên."

"Không dám? Lẽ nào nàng còn ý nghĩ khác?"

"Điện hạ mắt sáng như đuốc,  ngài đoán xem."

"Trần Kim Chiêu to gan, dám trêu đùa cô thế ! Để cô xem thử, quan phục của nàng giấu mấy lá gan hùm!"

Nàng nào dám để cởi áo thật, chỉ sợ nổi lửa bắt nàng hành sự. Vì , thấy giả vờ tức giận xắn tay áo, nàng liền vội vàng mềm giọng xin tha, cũng nhắc lời hứa năm xưa.

Cánh tay vòng qua eo nàng, ôm chặt lấy, để hai cơ thể dựa gần hơn.

"Vậy Trần Kim Chiêu, nàng thừa nhận là thê tử của ?"

"Thừa nhận." Trần Kim Chiêu do dự, khuôn mặt dựa cổ , hai tay cũng thuận thế ôm lấy cổ , "Ta là thê tử của ngài, đời kiếp đều là ."

Cơ Dần Lễ trầm giọng : "Kiếp , kiếp nữa, đời đời kiếp kiếp, đều là như thế."

Trần Kim Chiêu hít một thật sâu, vùi mặt cổ , khẽ "ừm" một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-173.html.]

Hai lặng lẽ ôm , gian yên tĩnh trong xe ngựa tràn ngập một bầu khí ấm áp.

Cỗ xe chầm chậm lăn bánh đường quan, tiếng bánh xe nghiến mặt đường thỉnh thoảng vọng trong.

Bên trong xe, hai ôm nệm gấm, thì thầm trò chuyện.

Họ kể cho những gì trải qua từ khi xa cách, về chiến trường của , nàng về việc gom lương của nàng; những nguy cơ, hiểm cảnh, những bước ngoặt, chiến thắng và cả vinh quang.

Bao nhiêu áp lực, sầu khổ, vui mừng chất chứa trong lòng gần ba năm qua, tất cả đều giãi bày hết cho đối phương.

Sau khi tâm sự, cả hai đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm nhiều. Đời , nếu thể gặp một để thể trút hết nỗi lòng, há chẳng là một điều may mắn .

Trần Kim Chiêu tựa vai . Có lẽ vì để lắng , để nàng cần một nuốt xuống những cay đắng như đây, giờ khắc khiến nàng một cảm giác bình yên đến lạ.

Ngước mắt thấy sợi chỉ đỏ cổ , nàng đưa tay chạm phần chỉ sờn, khẽ : "Đã phai màu hết , là điện hạ tháo , cất lá bùa bình an túi thơm ."

"Đeo quen , tháo ."

"Vậy để về đổi cho  ngài sợi chỉ mới, sợi cũ quá ."

"Đổi gì, đeo nó thành tình cảm ."

Trần Kim Chiêu ngờ , chút dở dở : "Chỉ là một sợi dây thôi mà. Không đấy, điện hạ cũng là một trọng tình cảm như ."

Cơ Dần Lễ véo má nàng, hờn dỗi : "Thật sự ? Vậy nàng tìm Hoa thánh thủ khám mắt ."

Nàng khúc khích né tay , nhưng vẫn tha, véo thêm hai cái nữa mới thôi.

Bàn tay vỗ về lưng nàng, Cơ Dần Lễ thở dài, tựa cằm lên mái tóc đen mềm mại của nàng, hít sâu mùi hương chỉ thuộc về riêng nàng. Đến giờ phút của cuộc đời, thực sự một cảm giác mãn nguyện thành lời.

"Mười năm phiêu bạt đó, từng nghĩ cuộc đời cũng chỉ đến thế là cùng. Nào ngờ ông trời vẫn ưu ái , cuối cùng ban cho một sự viên mãn."

Hắn nhắm mắt , cảm nhận sự tồn tại chân thật của trong lòng, "Đời , sống uổng, c.h.ế.t cũng cam lòng." Hắn nhẹ, "Đương nhiên là nỡ, còn cùng nàng dài lâu, đến lúc đầu bạc răng long."

Những lời chan chứa tình cảm chậm rãi chảy đáy lòng nàng.

Trần Kim Chiêu gối đầu lên vai , lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo chéo n.g.ự.c . Vết đao cũ nổi lên thành một đường gồ ghề, mỗi khi tức giận cảm xúc dâng trào, vết sẹo từ cổ chạy xuống như sống dậy, vặn vẹo dữ tợn, như lao về phía nàng một cách sắc bén và hung ác.

Trước nàng chỉ thấy sợ hãi, nhưng bây giờ kìm mà suy nghĩ, năm đó khi nhát đao c.h.é.m xuống, tình cảnh của hiểm nghèo đến mức nào.

"Sau điện hạ tu dưỡng tính, đừng lúc nào cũng tức giận."

Ngón tay nàng nhẹ nhàng miết theo vết sẹo, vuốt ve dịu dàng như đang cảm nhận khoảnh khắc sinh tử hiểm nghèo của lúc đó, "Cũng như  ngài , cùng dài lâu."

Trong xe im lặng một lúc lâu, cũng vùi mặt tóc nàng một lúc lâu.

"Trần Kim Chiêu, hãy sống thật cùng ."

"Vâng, hứa với điện hạ ."

"Dù xảy chuyện gì, cũng đừng xa lánh , đừng hiềm khích với ."

"Tất nhiên là ."

"Nếu bất cứ điều gì hài lòng về , nàng cứ thẳng, đừng giữ trong lòng oán , hận ."

"Điện hạ cũng , nếu , cứ thẳng, sai sẽ sửa." Trần Kim Chiêu nghĩ nghĩ, nuốt câu "chứ đừng nổi điên vô cớ" trong.

Cơ Dần Lễ dường như nhận lời nàng hết, ngẩng đầu lên khỏi mái tóc nàng, bàn tay nặng nhẹ xoa gáy nàng.

"Còn dám luôn miệng khuyên tu dưỡng tính, thử hỏi đời ngoài nàng , còn ai dám trêu chọc nữa? Nàng bớt chọc giận một chút còn hơn bất cứ thứ gì."

Trần Kim Chiêu ngước mắt lườm một cái, gì.

Nàng cũng chọc giận , vấn đề là đôi khi cứ nổi giận một cách vô cớ.

Nâng nhẹ rèm cửa sổ trời bên ngoài, Cơ Dần Lễ đưa tay sửa trâm cài tóc cho nàng, : "Đại quân chắc sắp dừng nghỉ ngơi . Nàng sửa sang quần áo ngoài dùng bữa, ngoài dặn dò Ngụy Quang bọn họ vài việc."

Trần Kim Chiêu hít sâu một , , lát nữa cùng các đại tướng dùng bữa. Thật lòng nàng lắm, mấy vị đại tướng của Ngụy Quang tinh như khỉ, dù im lặng mặt nàng, ánh mắt cũng dám loạn, nhưng cái khí kiểu "ngươi , , đều " cứ lởn vởn quanh họ, thật sự khiến nàng ngứa ngáy khắp .

"Nàng thật sự thể giấu cả đời chắc?"

Cơ Dần Lễ cài trâm cho nàng, giọng điệu mấy để tâm: "Vả , dù họ cũng hỏi đến mặt nàng, sợ cái gì. Nếu kẻ nào điều, nàng cứ bảo đến hỏi thẳng ."

Trần Kim Chiêu vẫn còn phân vân một lúc, cũng miễn cưỡng thông suốt.

Thôi , việc đến nước thì còn , cứ mặc kệ họ , ai nghĩ thì nghĩ. Cũng như , dù cũng ai hỏi đến mặt nàng.

Giữa tháng mười, đại quân cuối cùng cũng về đến kinh thành.

Công Tôn Hoàn dẫn đầu văn võ bá quan khỏi thành mười dặm để nghênh đón. Bá tánh kinh thành đổ khắp các đường lớn ngõ nhỏ để chào mừng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

 

Loading...