Thám Hoa - Chương 176:176
Cập nhật lúc: 2025-10-17 07:35:13
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng thoát khỏi đám đông thì bất ngờ thấy La Hành Chu đang một . Nhìn thấy bóng dáng cô độc của , nàng bỗng cảm thấy chút chột và đuối lý. Đang định tiến lên giải thích chuyện của Trĩ Ngư và an ủi vài câu, nào ngờ đối phương thấy nàng lập tức mặt , bỏ thẳng.
Chút áy náy trong lòng Trần Kim Chiêu lập tức tan thành mây khói.
Vốn dĩ là chuyện tình cảm đôi bên, nàng gì mà chột , gì mà đuối lý!
Nàng lập tức cũng ngẩng đầu xoay bỏ . Hắn thèm nàng, thì nàng cũng chẳng thèm .
Chưa kịp trở về chỗ của , các đồng liêu lục tục đến chúc mừng công lao của nàng . Nàng tươi nâng ly xã giao với , chén chú chén , vô cùng tự tại.
Cơ Dần Lễ tựa ghế chủ tọa, chậm rãi nâng chén nhấp rượu, suốt cả bữa tiệc, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng. Thấy nàng giao thiệp thuận lợi, khí phách hiên ngang, thỉnh thoảng cất tiếng sảng khoái, nét mặt cũng khỏi ánh lên ý dịu dàng.
Dạ tiệc kéo dài đến quá giờ Tý mới tàn.
Lúc tan cuộc, phần lớn các triều thần đều ngà ngà say, dìu mà .
Trần Kim Chiêu miễn cưỡng leo lên xe ngựa nhà , đầu nặng trĩu lúc nào .
đêm đó nàng ngủ yên, gặp nhiều giấc mộng kỳ lạ.
Nàng mơ thấy biến thành một con thuyền nhỏ bé, trôi dạt giữa biển cả dậy sóng. Có lúc những con sóng dữ đẩy xa, lúc cuốn lên cao. Nàng chuyển hướng để thoát khỏi vòng xoáy chực nuốt chửng , nhưng ngờ sóng càng lúc càng dữ dội, những con sóng cuồn cuộn ngút trời tựa như dòng dung nham nóng bỏng quấn lấy nàng, hòa tan nàng, bủa vây tứ phía, một lối thoát.
Sáng sớm hôm , Trần Kim Chiêu lay động bởi một trận cuồng phong vũ bão và tỉnh giấc.
Trong cơn mơ màng, nàng vẫn thoát khỏi giấc mộng kỳ lạ đêm qua, hoảng hốt cứ ngỡ vẫn là con thuyền nhỏ, những con sóng nhiệt lúc dồn dập, lúc khoan thai xô đẩy.
Có những giọt nước nóng hổi rơi xuống cổ và thể nàng.
Nàng buồn ngủ cố gắng mở mắt . Trong tầm mờ ảo, đang đè nàng là một hình tràn đầy sức mạnh, vai rộng lưng thẳng, cơ n.g.ự.c và bụng săn chắc. Hắn khép hờ mắt, thở dốc, quai hàm căng cứng, gân xanh cổ ẩn hiện. Mồ hôi từ trán chảy xuống, theo từng động tác mà nhỏ giọt.
Thư Sách
Lúc Trần Kim Chiêu mới nhận , trong mơ của là dung nham sóng nhiệt.
Lại một cú thúc mạnh, cả nàng nóng rực như lửa đốt, cơ thể run lên bần bật. Nàng kìm đưa đôi tay mềm yếu giãy giụa, cố sức đẩy , liều mạng thoát khỏi. dùng thủ đoạn mạnh mẽ, ấn chặt xuống gối.
"Ngoan, ngoan."
Hơi thở của như mang theo lửa, giọng khàn đặc, thấm đẫm d.ụ.c vọng.
Ngay khoảnh khắc tàn nhẫn thúc mạnh xuống, thấy tiếng thở dốc chịu nổi của nàng. lúc lòng lang sắt, đối mặt với đôi mắt ngấn nước long lanh của nàng cũng hề d.a.o động, vẫn cứng rắn thỏa mãn d.ụ.c vọng của .
Khi Trần Kim Chiêu tỉnh nữa, bên ngoài trời bóng.
Phải mất một lúc lâu, nàng mới miễn cưỡng qua cơn đau nhức .
Nhìn quanh một vòng, rèm trướng kéo kín, nhưng thì . Sờ sang vị trí bên cạnh vẫn còn ấm, chắc là mới rời lâu.
Mơ hồ cảm thấy gì đó khác lạ tay, nàng nghi ngờ đưa hai tay lên mắt, nương theo ánh sáng yếu ớt xuyên qua rèm trướng, nheo mắt kỹ.
Ngay đó, nàng kinh ngạc đến sững sờ khi thấy mu bàn tay chi chít những vệt hôn đỏ ửng, màu sắc đậm đến thế đủ để thấy nó dùng sức thế nào. Cả ngón tay cũng ít dấu răng li ti, nổi bật làn da vốn trắng nõn, sạch sẽ, khiến nàng vài khoảnh khắc cảm thấy nhận đôi tay của chính .
Nàng ngây , đầu óc trống rỗng.
Hắn cái gì , đêm qua điên ?
Mãi cho đến khi bàn ăn, Trần Kim Chiêu vẫn còn suy nghĩ, chọc giận kích thích ở điểm nào. nghĩ mãi vẫn , từ lúc về kinh đến giờ, nàng vẫn luôn an phận mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cho rằng vấn đề chắc là ở chính .
Nhìn Lưu Thuận đang bày biện thức ăn lên bàn, nàng hỏi: "Điện hạ ?"
Lưu Thuận hiệu về phía thiên điện: "Công Tôn đến tìm điện hạ thương nghị chút việc, hiện đang ở đông thiên điện."
Trần Kim Chiêu gật đầu tỏ ý , ông hỏi: "Đại giám mấy năm nay vẫn khỏe chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-176176.html.]
"Khỏe ạ, nhờ phúc của ngài, mà khỏe chứ?" Lưu Thuận tươi khom đáp lời, " đại nhân ở ngoài màn trời chiếu đất, thật dễ dàng gì, nô tài ở kinh thành mà cũng thấy lo."
"Lúc đó bận rộn, cũng cảm thấy gian nan lắm. may là chuyện cũng qua ."
" ạ, những ngày khổ cực cuối cùng cũng qua. Sau ngài và điện hạ sẽ là những ngày vui vẻ."
Nhìn nụ toe toét của Lưu Thuận, Trần Kim Chiêu gì thêm.
Đợi ông bày xong thức ăn và lui , nàng mới hít một , đưa tay xoa cái eo sắp gãy đôi của . Nếu ngày nào cũng là 'ngày lành' thế , thì thà bớt một chút còn hơn, dù chịu khổ thêm một thời gian nữa cũng .
Lưu Thuận lui lâu, cửa điện đẩy .
Cơ Dần Lễ bước , dáng trầm , khí độ ung dung, mặt là nụ khoan dung, ấm áp, hề chút dấu vết nào của sự cường ngạnh, nể nang giường.
"Ngự Thiện Phòng gửi tới vài món ăn mới, nguồn gốc từ bên Mông Ngột, nàng nếm thử xem hợp khẩu vị ." Hắn thẳng đến xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôm lấy eo nàng xoa nhẹ một cách tự nhiên, hất cằm về phía món ăn mới, "Nghe cũng bổ dưỡng, nếu hợp khẩu vị thì nàng ăn nhiều một chút."
Thấy lựa chọn quên chuyện đêm qua, nàng cũng mở miệng hỏi, chỉ là khi cầm đũa gắp thức ăn, nàng cố tình giơ tay lên đúng tầm mắt của , và gắp thức ăn thật chậm để thể cho rõ.
Ánh mắt Cơ Dần Lễ dừng mu bàn tay chi chít vết đỏ của nàng vài giây mới dời .
Liếc thấy khuôn mặt trắng bệch, lạnh lùng của nàng, thẳng như cây tùng, mắt thẳng, vẻ sống chớ gần, nhịn mà bật khe khẽ: "Muốn tố cáo thì cứ giơ thẳng mặt là . Cứ như 'tỳ bà che nửa mặt' thế , tưởng nàng đang trêu chọc đấy."
Trần Kim Chiêu đến mức sắp giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng hờn dỗi lườm một cái, đưa tay đẩy .
"Điện hạ nên niệm 'Kim Cang Kinh' , lục căn thanh tịnh chút nào."
"Ta cần thanh tịnh như gì." Hắn dở dở , thuận thế nắm lấy tay nàng vuốt ve, "Ta là phàm phu tục tử, chứ Phật tử. Đương nhiên nếu nàng thiện tâm quá độ, chịu bỏ công sức niệm kinh Phật độ một phen, cầu còn ."
Nói còn cố ý ghé sát tai nàng thì thầm những lời lẽ đắn, những lời thể là chút kiêng dè, đến mức tai nàng đỏ bừng như sắp rỉ máu.
Một bữa sáng, , là bữa trưa ngon lành, ôm lấy trêu chọc một hồi, nàng mới thể ăn uống đàng hoàng.
Ăn xong, hai đối diện uống , về bữa tiệc tối qua.
Nghe nàng nhắc đến chuyện các đồng liêu Công Bộ sợ nàng như sợ cọp, Cơ Dần Lễ cũng bật : "Sau , ba chữ 'Trần đại nhân' của nàng ở Công Bộ chắc cũng tác dụng dọa trẻ con nín ."
Trần Kim Chiêu hai tay ôm chén , cũng bất đắc dĩ: "Thôi đừng trêu nữa, đang lo thế nào để hòa giải quan hệ đây."
Cơ Dần Lễ lắc đầu , nhắc đến chuyện với La Hành Chu trong bữa tiệc.
"Hai mấy năm gần đây quan hệ hòa hoãn hơn , trông vẻ như trở mặt ."
Nhắc đến chuyện , Trần Kim Chiêu thấy chút bực bội. Sau khi sắp xếp suy nghĩ, nàng liền kể hết ngọn ngành sự việc. Từ mối duyên giữa La Hành Chu và em gái nàng, cho đến việc em gái nàng hiện tại đối tượng xem mắt.
"Ta cũng là về nhà mới chuyện của Trĩ Ngư. chuyện của Trĩ Ngư thì lý do gì để trách cả, mấy năm trôi qua , còn mong ai thể mãi yên tại chỗ ?" Nàng nhíu mày, tiếp: "Huống hồ khi rời Tế Châu phủ rõ, ngăn cản, nhưng còn xem duyên phận nữa. Hắn và Trĩ Ngư duyên phận, thì thể trách ai ?"
Trần Kim Chiêu hít sâu một , vẫn chút hiểu tâm trạng của đối phương: "Trên đời gì nhiều chuyện viên mãn đến , tiếc nuối chẳng là chuyện thường tình ? Có những duyên phận là do trời định, duyên thì là duyên, sang trách ! Điện hạ xem, đang gây sự vô cớ, vô lý ?"
Nàng nghĩ, La Hành Chu đó quá hẹp hòi, bản nghĩ thông , nên cứ tìm một để đổ thì trong lòng mới thoải mái hơn.
Thầm mắng đối phương một hồi, nàng nâng chén lên định uống một ngụm để hạ hỏa, đột nhiên phát hiện đối diện im lặng lạ thường.
Nàng ngạc nhiên ngước mắt lên, liền thấy đang khép hờ mi mắt, lòng bàn tay vu vơ mân mê nắp , mặt biểu lộ cảm xúc gì.
"Điện hạ?"
Nàng hiểu, do dự gọi một tiếng.
Cơ Dần Lễ nâng mi mắt nàng, khẽ một cách khó hiểu: "Không gì, chỉ là nhớ một chuyện. Uống , lát nữa mệt thì nghỉ, dưỡng đủ tinh thần."
Trần Kim Chiêu cũng nghi ngờ gì thêm, nâng chén lên thổi nhẹ nhấp một ngụm nhỏ.
Cơ Dần Lễ ánh mắt dịu dàng nàng, từng cử chỉ, hành động của nàng, thật sự là thế nào cũng đủ.
Vừa chỉ đang nghĩ, nếu ở trong cảnh của La Hành Chu, sẽ thế nào?
Trong mắt thoáng hiện lên một tia u tối. Còn thể thế nào nữa, bảo chấp nhận phận ư, đời nào. Hắn sẽ tranh đoạt đến cùng, cho dù ông trời cho sự viên mãn đó, cũng sẽ liều mạng giành giật cho bằng .
Nếu , cả đời thể cam tâm.
Qua bàn , đưa tay lau vệt nước bên môi nàng, đầu ngón tay khẽ điểm má nàng, giọng mềm mại trêu ghẹo: "Mèo mặt hoa."