Thám Hoa - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:25:08
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Vào ngày mồng năm tháng Chạp, Trần Kim Chiêu và Thẩm Nghiên đang ở cổng thành, thấp thỏm ngóng chờ.

Cuối cùng, một cỗ xe ngựa trông vẻ một chặng đường dài, nhuốm đầy bụi trần, cũng chậm rãi tiến cổng thành.

Hai đợi từ lâu, tinh thần lập tức phấn chấn, kìm mà bước lên nửa bước, ánh mắt dõi theo sát cỗ xe ngựa đang dần dần dừng mặt .

Khi đ.á.n.h xe kéo chặt dây cương, cỗ xe dừng một cách vững vàng.

Trần Kim Chiêu hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, cổ họng cũng khô , ánh mắt gần như rời khỏi tấm rèm nỉ đang khẽ đung đưa.

Cuối cùng, tấm rèm xe dày nặng một từ bên trong vén lên.

Một đôi ủng gấm màu đen bước khỏi xe , đặt chân lên nền đá xanh. Ngước mắt lên là vạt áo ngoài màu sẫm buông rủ, cổ áo viền một vòng lông hồ ly màu bạc, áo thêu hoa văn bằng chỉ bạc. Toàn bộ trang phục may bằng chất liệu cao cấp, tôn lên vẻ cao sang mà tao nhã của mặc.

Hắn bên xe ngựa, mặt nở một nụ đúng mực, nghiêng mặt gật đầu chào hai đang ngây tại chỗ. Cả con , từ trong ngoài, đều toát lên vẻ trí tuệ và sự vững vàng, chững chạc của một lăn lộn chốn quan trường nhiều năm.

Nếu là ngày xưa, Trần Kim Chiêu chắc chắn sẽ "phì" một tiếng mắng một câu " màu".

giờ phút , nàng chẳng còn tâm trí nào nữa. Ngay khoảnh khắc mặt về phía nàng, nàng trừng mắt, suýt chút nữa ôm n.g.ự.c ngã ngửa .

Xa cách bao năm, ngày gặp , , Lộc Hành Ngọc , để râu!

Lộc Hành Ngọc để râu, Lộc Hành Ngọc để râu!!

Trần Kim Chiêu khó thể chấp nhận cảnh tượng mắt, chỉ hận thể vò đầu bứt tai mà hét lên.

Thế mà đối phương chẳng hề sự xuất hiện của gây cú sốc lớn đến thế nào cho nàng. Hắn còn vẻ tao nhã vỗ nhẹ lên bộ râu mặt hai họ, cất giọng quan cách hỏi han: "Xa cách bao năm, hai vị vẫn khỏe cả chứ?"

Hắn còn kịp câu thứ hai, Trần Kim Chiêu nhảy bổ tới.

"Lộc Hành Ngọc, để râu!" Nàng níu lấy cánh tay Lộc Hành Ngọc, vội vàng hỏi. Ở cách gần thế , hai chòm ria mép của , nàng chỉ cảm thấy mắt như một cú đả kích cực lớn, khỏi rùng một cái.

"Nghe Lộc Hành Ngọc, hợp để râu , thật đấy, tin , lắm!"

Sắc mặt Lộc Hành Ngọc đại biến, lập tức phủ nhận: "Không thể nào! Bọn họ đều để râu !" Hắn còn lấy ngay một chiếc gương đồng , ngắm trái ngắm . "Đây gọi là ria , đang thịnh hành ở Kinh Châu đấy. Cô kỹ xem, chỗ nào, trông dáng một vị quan lớn trong triều còn gì."

Trần Kim Chiêu chỉ lay cho tỉnh: "Hai cái ria mép con chuột vắt vẻo miệng thì ở chỗ nào chứ!"

Hai chữ "ria chuột" của nàng khiến Lộc Hành Ngọc tổn thương sâu sắc.

"Chẳng qua là mới bắt đầu để thôi, sẽ rậm lên!" Hắn nghiến răng biện minh cho , lên đôi môi một sợi lông của đối phương, nghi ngờ hỏi: "Không là  ghen tị với , bản để nên cũng cho để đấy chứ?"

Trần Kim Chiêu quyết thừa nhận nguyên nhân , nàng tự cho rằng ý . Hai chòm ria chuột đó rõ ràng là xí mà.

Nàng bèn hết lời khuyên nhủ: "Ta còn trẻ, đến tuổi để râu. Không tin Bạc Giản xem, cũng để ? Sạch sẽ trông sảng khoái bao."

Thẩm Nghiên đang mân mê môi chiều suy nghĩ, vội vàng buông tay xuống.

Lộc Hành Ngọc đ.á.n.h giá Thẩm Nghiên hai lượt : "Thẩm Bạc Giản, thấy hợp để râu đấy, cái tuổi của cũng đến lúc , nên cân nhắc ."

Trần Kim Chiêu thì kinh hãi thất sắc, vội vàng kéo lên xe ngựa trở về, phòng khi lời tà đạo mê hoặc Thẩm Nghiên.

Nếu trong ba đến hai để râu, thì đôi môi nhẵn nhụi của nàng sẽ nổi bật đến mức nào. Chẳng lẽ nàng dán râu giả lên ? Nghĩ đến thôi thấy cả rùng .

Hơn nữa, nếu nàng thật sự , trong cung chắc cũng sẽ phát điên.

Trên đường về, Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc tranh cãi một trận về chuyện râu ria.

Thẩm Nghiên tuy tham gia, nhưng cũng rối rắm suốt cả quãng đường về việc nên để râu . Lúc thì thấy Trần Kim Chiêu lý, lúc thấy đề nghị của Lộc Hành Ngọc khiến động lòng.

Ba bạn cũ lâu ngày gặp , kịp ôn chuyện cũ cãi vì chuyện bộ râu.

cũng , tuy mấy năm gặp, nhưng khi gặp , họ hề cảm giác xa cách tiếc nuối thời gian, ngược cứ như thể từng xa .

Trước khi chia tay, ba hẹn ngày nghỉ tắm gội sẽ tụ tập một bữa trò ở Thanh Phong Lâu, ai về nhà nấy. Cãi một trận đúng là mệt thật, đặc biệt là Trần và Lộc, ai cũng thuyết phục ai, lúc xuống xe đều mang một bụng hậm hực.

Mùa đông trời tối sớm, đến giờ Dậu mà trời sầm tối.

Khi Trần Kim Chiêu đẩy cửa sân, nàng thấy đang loay hoay với cây hồng mai mới trồng ở góc tường, bên cạnh còn một cái cuốc. Thấy nàng về, phủi phủi đất tay dậy, lấy khăn lau qua đưa tay về phía nàng.

"Về . Đi, dùng bữa thôi."

Hôm , trời sáng, Trần Kim Chiêu đỡ dậy từ phía . Nàng buồn ngủ tựa vai ngáp một cái thật dài.

"Vẫn là ở trong cung tiện hơn, cần dậy sớm như ." Cơ Dần Lễ vuốt ve mái tóc rối của nàng, nhẹ nhàng trách: "Bảo nàng ở hẳn trong cung thì chịu, cứ nhất quyết vất vả thế ."

Trần Kim Chiêu dụi mắt, mặn nhạt đáp : "Trước đây dậy giờ vẫn ngủ đủ giấc, chứ mệt mỏi thế ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-177.html.]

Cơ Dần Lễ khẽ nhướng mày: "Bản yếu, còn đổ tại khác."

Trần Kim Chiêu sớm quen với kiểu móc của , liền khen một câu: "Vẫn là điện hạ sáng suốt, câu nào cũng trúng phóc. , cũng tự dưng mà yếu , cái xương cốt thật chẳng gì."

"Nào, thử móc thêm một câu nữa xem."

"Ta kẻ a dua,  ngài bảo ngay , thế thì mất mặt lắm."

Cơ Dần Lễ bật trầm thấp, bàn tay di chuyển xuống, nhéo mạnh hông nàng một cái.

"Mau dậy , còn lề mề nữa là trễ giờ điểm danh đấy."

Hắn vén rèm giường, xuống mặc quần áo, trêu nàng một câu: "Dù cũng đ.á.n.h thức nàng đúng giờ, nếu nàng tự chậm trễ mà muộn, quan giám sát bắt thì đúng là trách ."

Trần Kim Chiêu cũng vội vàng dậy, nhận lấy xiêm y đưa mặc .

Buổi sáng thời gian vô cùng gấp gáp, thật cho phép nàng chậm trễ thêm. Nếu muộn, vị quan giám sát mặt sắt sẽ gọi nàng khỏi hàng mặt , lạnh lùng chất vấn tại đến muộn, bổn phận quan , còn lớn tiếng tuyên hình phạt, khiến cho cái tên Trần Kim Chiêu của nàng vang danh khắp quảng trường điện.

Nghĩ đến hậu quả của việc muộn, động tác mặc quần áo của nàng cũng nhanh hơn hẳn.

Thư Sách

Cơ Dần Lễ mặc xong , khỏi phòng, dặn Lưu Thuận bắt đầu dọn bữa.

Ăn sáng xong, hai thu dọn thỏa cửa.

Lúc còn cách lúc hừng đông khá xa, bốn phía tối om như mực.

Tháng Chạp trời lạnh buốt, tuy dạo gần đây tuyết rơi nhưng gió lạnh vẫn sắc như d.a.o cắt, một cơn gió bất chợt thổi qua cũng đủ mặt đau rát.

Lưu Thuận xách theo chiếc đèn sừng dê khỏi sân xa hai bước, đó tựa chân tường chờ đợi. Hai dừng chân cỗ xe ngựa mui xanh, với vài lời từ biệt.

"Hôm nay tan triều đến cung của ?"

"Không , cuối năm là lúc bận rộn nhất, còn đến nha môn thống kê sổ sách."

"Trang viên suối nước nóng thêm cảnh mới, qua năm mới đến xem nhé?"

"Ừm, cũng ."

Hai thì thầm chuyện, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng khẽ. Một giọng từ tính trầm ấm, một giọng trong trẻo như nước. Trong buổi sớm mùa đông giá rét, khi ánh mặt trời còn ló dạng, hai bóng mật nép xe ngựa, lúc cúi , lúc ngẩng đầu, ánh sáng mờ ảo hắt lên từ bức tường gạch loang lổ bên cạnh, thủ thỉ tâm sự.

Một lát , hai chia tay, mỗi lên xe ngựa của rời .

Đợi đến khi cửa nhà họ Trần trở yên tĩnh, phía đối diện cũng một tiếng động.

Sau cánh cửa hé mở một khe hẹp, Lộc Hành Ngọc miệng há hốc, hai mắt đăm đăm , cả như điểm huyệt.

Chợt lắc mạnh đầu mấy cái, miệng lẩm bẩm "Không đúng, đúng", hai tay bôm bốp vỗ mặt, vỗ mắt, đầu. Sau đó, ôm trán, co giò chạy như điên về phòng.

Nhìn lầm , là lầm ! Nhất định là ngủ tỉnh! Là ngủ tỉnh!!

Cơn ác mộng thật đáng sợ! Quá mức kinh hãi!!

Lúc , Trần Kim Chiêu đang xe ngựa đường triều, nào câu chuyện bên lề . Nàng hàng xóm đối diện đổi, trở thành bạn họ Lộc nào đó vốn định cho nàng một "bất ngờ".

, là bất ngờ. Nói về lý do Lộc Hành Ngọc ở đây, đó là vì sớm nhờ mua căn nhà đối diện nhà Trần Kim Chiêu. Hắn giấu nhẹm chuyện cũng là để tạo cho đối phương một bất ngờ lớn. Tối qua đến đây, sớm nghĩ kỹ xem sáng sớm hôm sẽ xuất hiện một cách bất ngờ mặt Trần Kim Chiêu thế nào để dọa nàng một phen.

Vì thế, kích động gần như thức trắng đêm đếm canh giờ. Khó khăn lắm mới đợi đến tờ mờ sáng, khi mơ hồ thấy động tĩnh trong sân đối diện, liền vội vã một bộ đồ mới tinh, xoa tay hăm hở chạy cửa chờ.

Ngay khoảnh khắc cổng sân đối diện mở , cũng phấn khởi mở cửa—

Cửa một khe, choáng váng. Người xuất hiện cùng ánh đèn lồng lập lòe Trần Kim Chiêu, mà là vị đại giám Lưu Thuận trong bộ bào màu đỏ sẫm. Ông xách đèn sừng dê, khom bước từ trong sân. Người bước nhanh theo , khoác một chiếc áo choàng màu đen, dáng ung dung, uy nghiêm thẳng tắp. Vẻ uy nghi quen thuộc , tin rằng cả triều văn võ ai là nhận .

Giờ , nơi .

Một vốn nên xuất hiện trong một con ngõ chật hẹp như thế , xuất hiện.

Người đó, trời sáng từ nhà Trần Kim Chiêu bước ...

Người đó, còn đội mũ choàng cho Trần Kim Chiêu, còn cúi che mặt cho Trần Kim Chiêu...

Hai đó còn nép , mặt kề mặt, thì thầm những lời nhỏ to...

Cuối cùng khi chia tay, hai còn ôm dịu dàng... Vừa kéo ôm!

Hai đàn ông, kéo ôm!!

Cảnh tượng quá mức vặn vẹo, giáng cho một cú sốc cực lớn. Lộc Hành Ngọc hiện tại vô cùng hoài nghi tính chân thực của những gì mắt thấy.

"Chắc là bệnh ... tìm một đại phu xem , tìm đại phu xem ."

Khi giường, vẫn ngừng lẩm bẩm, thỉnh thoảng tự vỗ mặt , luôn miệng : "Mơ thôi, chắc chắn là mơ!"

 

Loading...