Thám Hoa - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-10-18 11:37:24
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày nay Lộc Hành Ngọc dám về chỗ ở mới, ngay cả ngõ Vĩnh Ninh cũng vòng đường khác để tránh. Lỡ như bất thình lình gặp nên gặp, thì cảnh tượng đó sẽ đáng sợ đến mức nào. cũng về cái nơi gọi là "nhà" ở phố Đông, nên dứt khoát tìm một khách điếm để ở tạm.
Hai ngày qua, cũng lẳng lặng dò hỏi bên ngoài và ít tin đồn.
Tin đồn phiên bản nào cũng , lan truyền y như thật. dù là tin đồn nào, một điểm cực kỳ thống nhất —— Trần Kim Chiêu và Nhiếp Chính Vương, tuyệt đối chuyện!
"Huynh , ốm?" Hôm nay, Trần Kim Chiêu tình cờ gặp Lộc Hành Ngọc ở nha môn Hộ Bộ, liền vội vàng chặn , đ.á.n.h giá một lượt từ xuống , khỏi kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ lâu về kinh, hợp thủy thổ ?"
Trước đó nàng đồng liêu , thấy Lộc Hành Ngọc mặt trắng bệch như quỷ, thỉnh thoảng còn run rẩy, bệnh . Nàng kỹ, đúng là như thật. Không chỉ mặt trắng bệch mà mắt còn thâm quầng đen kịt.
"Có nghỉ ngơi ?" Nàng nghi ngờ nhà gây chuyện.
Lộc Hành Ngọc lau vệt mồ hôi lạnh trán, luôn miệng : "Không , gì."
Hắn thể là mấy đêm chợp mắt ? Có thể là hễ nghĩ đến cảnh tượng sáng sớm hôm đó là cả run rẩy ?
Hắn ốm, là dọa thì .
Trần Kim Chiêu với vị , thật thể tin nổi! Cho đến giờ vẫn cảm thấy đây là một câu chuyện hoang đường, hoang đường đến mức quỷ xong chắc cũng run lên hai cái.
Lúc cũng đến giờ tan , Trần Kim Chiêu dứt khoát kéo lên xe ngựa, cùng về ngõ Vĩnh Ninh. Lộc Hành Ngọc nào dám , nhưng chống sự lôi kéo của đối phương.
"Đi, về nhà ăn cơm. Mấy bữa còn nhắc, khó khăn lắm mới về kinh một chuyến, bảo nhất định mời về nhà ăn cơm. Biết hôm nay đến, bà nhất định sẽ vui lắm."
Thư Sách
Trần mẫu thấy Lộc Hành Ngọc quả thực vui. Bà chuyện với một lúc lâu, xuống bếp xào thêm vài món ăn, tất cả đều là món thích, bưng lên bàn.
"Kim Chiêu, con với Lộc đồng khoa cứ từ từ ăn nhé, với Trĩ Ngư sang sân bên cạnh."
"Vâng ạ, lát nữa cứ nghỉ ngơi luôn, bên con dọn dẹp cho."
Thấy Lộc Hành Ngọc thắc mắc, Trần Kim Chiêu giải thích rằng sân bên cạnh cũng mua , hiện giờ nàng và Trĩ Ngư đang ở bên đó.
Lộc Hành Ngọc kinh ngạc, đợi đến khi Trần mẫu rời khỏi, mới yên, lắp bắp hỏi: "Ta... ở đây, phiền ?"
Trần Kim Chiêu kỳ quái hỏi : "Phiền cái gì?"
Lộc Hành Ngọc ậm ừ một lát, đột nhiên buông thõng hai vai. Hắn thể giả lả cho qua chuyện, nhưng... nhưng thật sự bức bối c.h.ế.t .
Chuyện cứ đè nặng trong lòng, khiến ngủ ngon giấc. Nếu cho rõ ràng, sợ sẽ bức đến c.h.ế.t mất.
"Kim Chiêu, hai chúng là bạn chí cốt, ?"
" , hỏi thế?"
"Đã là bạn , giấu nữa." Hắn bất giác liếc ngoài sân, dù bên ngoài ai, vẫn chút run rẩy. Hít một lạnh, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Trần Kim Chiêu, mếu máo : "Thật ... mua căn nhà đối diện nhà ."
"Hả? Chuyện khi nào ? Huynh định dọn đến ngõ Vĩnh Ninh ở ? Im lặng tiếng thế, định cho bất ngờ hả. mua thì mua thôi, đây là chuyện mà..."
Giọng đột ngột im bặt.
Không khí xung quanh tĩnh lặng như c.h.ế.t.
Trần Kim Chiêu cứng đờ cổ, từ từ mặt sang, vẻ mặt cũng cứng ngắc kém của đối phương.
"Huynh... ở đó ?"
"Ở... Ngay đêm về kinh ở đó, vốn định cho một bất ngờ (kinh hỉ)..."
Bất ngờ thấy, chỉ thấy kinh hãi.
Hai bạn chí cốt im lặng , cùng cứng đờ, chậm rãi mặt hướng khác.
Đến nước , cả hai đều hiểu rõ. Nàng sáng sớm hôm đó chắc chắn thấy gì đó, còn cũng nàng thật sự chuyện với .
Trước khi tới đây, Lộc Hành Ngọc vẫn dám khẳng định. Thậm chí vì chuyện quá hoang đường, bắt đầu nghi ngờ chính . Liệu những gì thấy sáng sớm hôm đó là thật ? Có lẽ, chỉ là trời sớm còn tối, nhầm thì ? Có lẽ, hai họ gần là vì công vụ bí mật cần thì thầm?
Rốt cuộc, mắt cũng thể dối mà!
Có lẽ so với việc chấp nhận một sự thật kỳ quái như , thà tin rằng hôm đó dậy quá sớm nên sinh ảo giác còn hơn.
giờ phút , cần nghi ngờ dằn vặt nữa, vì đối phương ngầm thừa nhận.
Chuyện là thật, là thật!
Lộc Hành Ngọc liên tục hít sâu, chỉ hận thể vò đầu bứt tóc!
Hai họ... thành một cặp? Sao hai họ thể thành một cặp cơ chứ! Hắn tài nào hiểu nổi!
" Kim Chiêu, cô vợ con... còn ngài , ngài ..."
Hắn hỏi là vị tôn giá ép buộc . Rốt cuộc Trần Kim Chiêu sớm cưới vợ sinh con, cuộc sống đang yên , thật giống sẽ nghĩ quẩn mà con đường đoạn tụ . Lại nghĩ đến vị ở tuổi tam tuần mà hậu viện một bóng , bản khác thường, nguyên do bên trong quả thực sâu xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-178.html.]
Nghĩ tới nghĩ lui, khó để suy đoán rằng đây là vấn đề của vị . Theo thấy, hẳn là vị tôn giá đoạn tụ vì trúng Trần Kim Chiêu, đó đe dọa dụ dỗ để chiếm , thậm chí còn đuổi cả vợ thật xa.
Lộc Hành Ngọc thẳng , nhưng vì e sợ thiên uy của vị điện hạ , dù là lưng cũng khó thốt những lời đại nghịch bất đạo như . Chỉ nửa câu thấy run rẩy.
Trần Kim Chiêu cũng đang định gì, nhưng những chuyện nàng thể rõ với . Suy nghĩ một lúc, nàng đành nửa che nửa mở: "Hiện tại cuộc sống , cũng hài lòng, cứ yên tâm."
Lộc Hành Ngọc ngẫm nghĩ lời một lát, thấy vẻ mặt đối phương đúng là chút gượng gạo nào, liền hiểu . Người bạn của , dù đó trải qua tâm lý đấu tranh thế nào, thì ít nhất bây giờ cũng thản nhiên chấp nhận việc đoạn tụ.
Như , thật cũng . Dù thì, cả hai... cũng là tình cảm đôi bên.
"Vậy và , là... hòa ly ?"
"Vẫn , chuyện đều tùy theo ý của Yêu Nương."
"Sao , rời kinh nhiều năm rõ tung tích?"
"Chuyện phức tạp lắm, tóm là em việc công. Vì liên quan đến cơ mật triều đình nên cũng tiện tiết lộ nhiều."
Lộc Hành Ngọc thầm nghĩ, chuyện nếu do tay, xin c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống quả cầu mà đá. Thủ đoạn thật đúng là lợi hại.
"Thôi, chuyện nữa, tới, ăn cơm , nếm thử tay nghề của ."
Trần Kim Chiêu cũng chỉ hổ một lúc, nhanh chóng lảng , vui vẻ mời dùng bữa. Không lảng , coi như gì thì còn thế nào . Trong triều, rõ mối quan hệ của hai họ là ít. Rốt cuộc, phô trương như , dấu vết để hận thể rải khắp thiên hạ, thì thể giấu mấy .
Chuyện của nàng và nọ là bí mật, nhưng nàng thầm cảm thấy nó sắp trở thành bí mật ai cũng . Không khác, chỉ riêng đám đồng khoa của nàng, nào nấy tuyệt đối đều điều gì đó. Mấy năm nay nàng tiếp xúc với họ ít, chẳng lẽ mắt nàng để trưng .
Cho nên, chuyện , thêm một Lộc Hành Ngọc cũng nhiều, bớt một cũng chẳng ít, .
Lộc Hành Ngọc cũng cố khuyên chấp nhận sự thật, liền cầm đũa lên, chuẩn ăn cơm. Chỉ là khi ăn, vẫn yên tâm hỏi một câu: "Vậy... ngài bao lâu thì tới? Ta khi ngài đến, đừng để chướng mắt ngài ."
Trần Kim Chiêu nuốt miếng thức ăn xuống, phất tay tỉnh bơ: "Không , tối nay ngài tới , hai chúng cứ thoải mái tụ tập."
Nghe , Lộc Hành Ngọc mới yên tâm, cầm đũa lên gắp thức ăn.
"Nói về món cà tím nhồi thịt chiên , vẫn là dì Trần đúng vị nhất. Từ lúc đến Kinh Châu, ăn món nào chuẩn vị như ."
"Vậy ăn nhiều , chiên ít ."
"Ta đột nhiên nghĩ , hai chúng là hàng xóm đối diện . Ta qua ăn chực, chẳng càng tiện hơn ? Tốt quá, quá."
"Đừng nữa, kể thì tìm cũng tiện."
Bữa tối , hai ăn nhiều, rượu no cơm say.
Trần Kim Chiêu : "Lát về nghỉ ngơi cho tử tế , thấy mắt thâm quầng sắp chạm đất kìa."
Lộc Hành Ngọc thở dài: "Đừng nữa, cái giường ở khách điếm cứng ngắc đau hết cả lưng, hại hai đêm liền ngủ ngon."
"Hả, ở khách điếm ?"
" , là tránh một chút, sợ bất thình lình thấy cái gì..."
Trần Kim Chiêu ái ngại : "Tối nay chắc ở khách điếm nữa chứ?"
Lộc Hành Ngọc phất tay: "Tất nhiên là ! Sau chúng là hàng xóm đối diện cơ mà."
Hiếm dịp xuống trò chuyện, hai bắt đầu kể về tình hình gần đây, về những chuyện xảy quanh mấy năm qua. Kẻ , càng càng hăng hái, dường như mãi cũng hết chuyện. Cho đến khi chuyện hơn nửa canh giờ, đêm về khuya, cả hai vẫn thấy .
Trần Kim Chiêu tiễn cửa, : "Ngày mai qua ăn cơm nhé, còn mấy chuyện lạ kể cho , đảm bảo thể nào ngờ tới."
"Được thôi, mai cũng với về độ kiên cố của tường thành Kinh Châu, là tuyệt đỉnh." Lúc hai đến cổng sân, Lộc Hành Ngọc chợt nhớ điều gì, vội hỏi: "À đúng , tối mai ngài tới chứ?"
Trần Kim Chiêu kéo cổng sân , miệng đáp luôn: "Không tới! Cuối năm ngài cũng bận lắm, tới gì mà tới."
Chữ cuối cùng gần như thể thấy.
Người bên trong cửa và bên ngoài cửa đều im bặt.
Lưu Thuận xách chiếc đèn lồng sừng dê, lặng lẽ chờ bên ngoài. Gió đêm thổi chiếc đèn lồng lắc lư, ánh sáng mờ ảo lay động chiếu lên khuôn mặt mỉm của nọ.
"Có chút công vụ bàn với ngươi ngay bây giờ, Trần lang trung, ngươi tiện ?"
Thân hình cao lớn chắn ngay cửa, rũ mắt , giọng điệu ôn hòa, vẻ mặt vẫn ung dung ấm áp như thường lệ.
Miệng thì hỏi ý kiến, nhưng hành động hề ý trưng cầu.