Thám Hoa - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-10-18 12:14:17
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đen như mực, bên trong Thượng thư phòng, ngọn đèn dầu cháy tĩnh mịch.
Cơ Dần Lễ bước chân nặng nề như sấm, tiến về phía Giang Mạc đang quỳ giữa điện. Vạt mãng bào màu son đỏ ánh nến trông dữ tợn như vồ .
“Giang Mạc, Giang Mẫn Hành! Ngươi phản ?”
Giang Mạc cúi dập đầu thật mạnh: “Thần dám!”
Thư Sách
“Ngươi dám?” Cơ Dần Lễ bước thẳng đến vách tường rút lấy thanh đao, mu bàn tay nổi gân xanh cuồn cuộn, trong mắt cuộn trào cảm xúc dữ dội như sắp bùng nổ. “Ngươi to gan lớn mật đến mức dám đụng của ! Trên đời còn chuyện gì mà Giang Mạc ngươi dám nữa ? Ta thấy là còn gì nữa !”
Giang Mạc hai tay chống xuống đất, đốt ngón tay trắng bệch vì gồng sức. Dù ngẩng đầu, vẫn thể cảm nhận luồng sát khí đang lơ lửng đỉnh đầu, lạnh buốt khiến sống lưng ớn lạnh.
Trán áp chặt xuống nền gạch lạnh băng, thái dương rịn mồ hôi. “Thần đội ơn vương ân trời bể của điện hạ, cất nhắc lên địa vị cao như hôm nay, dù c.h.ế.t vạn cũng khó báo đáp ân đức , dám sinh lòng phản nghịch? Xin điện hạ minh giám, cuộc đời nếu thần hai lòng, nguyện trời tru đất diệt!”
“Nếu như , ngươi còn dám đ.â.m lưng !”
“Thần tuyệt dám ý nghĩ đó!” Hơi thở của Giang Mạc trở nên nặng nề, dồn dập. “Làm trái ý điện hạ là mong của thần, thần cũng thật dám khiêu khích uy trời của điện hạ. Chỉ là... chỉ là thần... kìm lòng !”
Đèn cung đình chao đảo, uy áp trong Thượng thư phòng chợt tăng lên đáng sợ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng bên thái dương Giang Mạc, luồng áp lực lạnh lẽo khiến mấy từ bỏ ý định. hình ảnh khiến hồn xiêu phách lạc hiện lên trong đầu, cuối cùng vẫn khiến lấy hết dũng khí, c.ắ.n răng thẳng .
“Từ khi gặp gỡ Trần Hầu lang, trong mắt thần thể chứa thêm hình bóng nào khác. Suốt ngày ăn ngon, ngủ yên, tâm thần lúc nào yên . Chịu đựng nỗi khổ tương tư mấy năm trời, khó khăn lắm mới về kinh gặp , thần chỉ chuyện riêng với , ai quấy rầy, nên mới chuyện hồ đồ, đụng đến của điện hạ.”
Hắn nén thở, siết chặt quai hàm tiếp: “Thần phạm điều cấm kỵ, là đại nghịch bất đạo. Điện hạ dù g.i.ế.c lăng trì, thần cũng một lời oán hận! Chỉ là, thần thực lòng say mê nàng, nếu điện hạ thể mở lượng từ bi, xin hãy xem xét... xem xét... vì công lao thần trung thành tận tâm bấy lâu, mà ban nàng... cho thần.”
Trong điện tĩnh lặng như cõi c.h.ế.t.
“Giang Mẫn Hành, ngươi đang gì ?”
“Thần... rõ.”
“Vậy ngươi nàng là thế nào của ?”
“Thần chỉ , nàng chủ mẫu của thần.” Giang Mạc vẫn giữ tư thế cúi rạp đất, mồ hôi lạnh trán thấm ướt gạch, nhưng vẫn c.ắ.n răng : “Nếu thần dám mơ tưởng đến chủ mẫu, thần tội đáng muôn c.h.ế.t! nàng . Nếu điện hạ đối với nàng chỉ là hứng thú nhất thời, thành cho thần? Thần dám dùng cả nhà Giang gia thề, đời kiếp nhất định đối với nàng như trân như bảo, bạc đãi nàng nửa phân! Mong điện hạ thành .”
Người mặt, mặc quan bào đỏ thẫm tượng trưng cho địa vị, càng toát lên khí phái ngạo nghễ. Bao năm lăn lộn chốn quan trường luyện, gột rửa vẻ phóng túng ăn chơi trong xương cốt, khí chất quanh trở nên trầm mà vẫn ẩn giấu sự sắc bén. Hắn sự vững vàng, gánh vác của một nam nhân trưởng thành, nhưng cũng thiếu sự dũng cảm của kẻ trai trẻ dám bất chấp lợi hại, liều " ăn cả ngã về " để giành lấy trong lòng.
Cơ Dần Lễ . Một quan viên trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, da dẻ trắng trẻo, năng lực si tình, lẽ còn ăn , dỗ dành nữ tử vui vẻ, lẽ còn hạ những chuyện lấy lòng phái nữ. Huống chi, còn dám đem cả tiền đồ để đ.á.n.h cược. Chỉ riêng sự quyết đoán và si tâm , đặt bất kỳ nữ tử nào, thể sa vài phần?
Ánh nến phản chiếu mãng bào, hoa văn thêu chỉ vàng ẩn hiện. Con ngươi đen láy của Cơ Dần Lễ như thiêu đốt lửa nghiệp chướng, khiến khuôn mặt trở nên đáng sợ như la sát. Giờ phút , cảm xúc kìm nén trong lòng đều cuộn trào: giận, uất, ghét, hận, và cả những cảm xúc phức tạp ai thấu hiểu... tất cả như trăm ngàn mũi kim đ.â.m , kích thích đến mức chỉ rút kiếm, chỉ thấy máu, chỉ g.i.ế.c !
Mũi đao nâng lên, chĩa thẳng gáy kẻ đang quỳ rạp. Hắn gằn từng chữ, giọng như đang nhai nuốt m.á.u tươi: “Nàng chính là chủ mẫu. Ta và nàng bái lạy thiên địa tổ tông, nắm tay thề ước, uống rượu hợp cẩn, là mối nhân duyên đất trời chứng giám. Cho nên, nàng chính là chủ mẫu. Ngươi rõ , Giang Mạc, Giang Mẫn Hành?”
Đồng tử Giang Mạc co rút mạnh, ngẩng phắt đầu lên. Ngay đó, sắc mặt trở nên trắng bệch, cả thất hồn lạc phách.
“Cho nên, ngươi thật sự đáng c.h.ế.t.”
Cơ Dần Lễ chậm rãi thở , tay cầm đao siết , tiến thêm nửa tấc. Các khớp xương tay trở nên trắng bệch, sát ý sôi trào. Có mấy khoảnh khắc, gần như thể kiểm soát ham vung đao c.h.é.m kẻ dám mơ tưởng đến thê tử của thành trăm mảnh.
“Lùi một vạn bước mà , nàng cũng là của . Ngươi dám đụng của , ngươi dám, hả Giang Mạc! Ngươi coi là c.h.ế.t , coi là một kẻ bất tài vô dụng!”
Ánh mắt vẫn lạnh lùng như một kẻ c.h.ế.t, tay siết chặt chuôi đao, mũi đao đ.â.m rách da gáy đối phương, ứa máu. ngay khoảnh khắc , dời mũi đao, vứt mạnh thanh đao xa.
Tiếng đao rơi xuống nền gạch vang lên chói tai, khiến cho đại điện càng thêm tĩnh mịch.
“Nể mặt Văn Cẩn, g.i.ế.c ngươi.” Cơ Dần Lễ cưỡng ép đè nén tia m.á.u trong mắt, ánh mắt lạnh lùng xuống kẻ vẫn đang quỳ cứng đờ đất. “ thể diện của Văn Cẩn chỉ thể dùng một . Chỉ một duy nhất.”
Hắn xắn tay áo, đưa tay nới lỏng một nút áo. “, cũng sẽ bỏ qua dễ dàng như . Cứ theo quy củ của Tây Bắc, ngươi lên đấu với một trận. Hôm nay cho ngươi cơ hội, cần câu nệ tôn ti, cứ việc lấy hết bản lĩnh thật sự của ngươi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-182.html.]
Sắc mặt Giang Mạc trắng bệch: “Thần dám!”
Cơ Dần Lễ hét lên giận dữ: “Đứng lên như một thằng đàn ông cho ! Đừng hèn nhát lúc ! Đã dám mơ tưởng của , thì đáng lẽ chuẩn sẵn sàng để thách đấu với . Lấy bản lĩnh thật của ngươi , cũng để xem, xương phản của ngươi cứng đến mức nào!”
Thấy đối phương vẫn quỳ cứng đờ, hỏi: “Cần thứ ba ?”
Giang Mạc đành đầm đìa mồ hôi lạnh, dậy.
“Ta nhường ngươi ba chiêu.” Giọng Cơ Dần Lễ chút cảm xúc: “Ngươi nên tay sẽ nương tình. Nếu đ.á.n.h c.h.ế.t, cứ yên chịu trận.”
Giang Mạc đùa, bèn c.ắ.n môi, ôm quyền : “Thần mạo phạm, xin thứ tội.” Vận khí xong, thủ thế, đột ngột lao lên tấn công sắc bén.
Dưới ánh nến chập chờn, bóng hai giao đấu quấn lấy .
Chưa qua mấy chiêu, Cơ Dần Lễ tung một cú đ.ấ.m mang theo tiếng gió rít thẳng n.g.ự.c đối phương. Không đợi Giang Mạc hốt hoảng lùi , tung một cước đá văng đối thủ bay ngoài.
Giang Mạc bay ngược về phía , lưng đập mạnh xuống nền gạch.
Hắn gian nan bò dậy, còn kịp nhổ hết m.á.u trong miệng, lao tới, tung thêm một cước nữa bụng . Cú đá mang theo uy lực như sấm sét, khiến Giang Mạc ngã vật , một lúc lâu vẫn thể gượng dậy nổi.
Khi khó khăn lắm mới dậy , đón chờ là một cú đá trời giáng. Người quanh năm chinh chiến sa trường, lực đạo cương mãnh đến mức nào thể tưởng tượng . Chỉ ba cước đá cho Giang Mạc gượng dậy nổi, hộc mấy ngụm máu. Huống chi cú đá cuối cùng còn đá văng đập cột rồng, khi ngã xuống gần như chỉ còn tàn.
Cơ Dần Lễ bước đến mặt Giang Mạc đang sõng soài, từ cao xuống.
“Giang Mạc, ngươi thể phản , thể tranh quyền đoạt lợi với . Nếu ngươi quang minh chính đại mà tranh, sẽ kính ngươi là một trang hán tử!”
Hắn cụp mắt, đáy mắt bình tĩnh sâu thấy đáy. “, riêng nàng thì ngươi phép tranh. Dù chỉ là một sợi tóc của nàng, cũng là thứ ngươi thể chạm . Giang Mẫn Hành, nhớ cho kỹ, đây là cuối cùng. Lần còn dám chạm nàng, sẽ phế ngươi.”
Nhìn kẻ đất cuối, bình thản hỏi: “Hai ngươi đến mức nào ?”
Giang Mạc ho một ngụm bọt máu, lắc đầu, khó nhọc thở dốc: “Chỉ là... thần... đơn phương tình nguyện.”
Cơ Dần Lễ gì thêm, xoay rời .
Vừa kéo cửa điện , liền thấy Công Tôn Hoàn đang chờ sẵn.
Sắc mặt Công Tôn Hoàn còn chút máu, thấy , vẻ mặt đầy chua xót. “Điện hạ.” Dù cố hết sức kìm nén, giọng ông vẫn khô khốc, run rẩy kiểm soát .
Cơ Dần Lễ nhắm mắt thở hắt , mở mắt, sang Công Tôn Hoàn : “Văn Hữu, Giang Mạc quá mức to gan lớn mật . Ta thật ngày gạt lệ c.h.é.m Mã Tắc.”
Dứt lời, giơ tay hiệu bảo đối phương cần thêm, sải bước rời .
Biết Giang Mạc giữ mạng, thể đang căng cứng của Công Tôn Hoàn lập tức thả lỏng, hai đầu gối suýt nữa nhũn . Thật ông đến từ sớm, nhưng mạo xông cầu xin, mà chỉ chờ bên ngoài. Không ông lo cho an nguy của , mà vì ông , sức nặng của Văn Cẩn trong lòng điện hạ đủ để dùng một tấm kim bài miễn tử cho Giang Mạc .
Trong tình huống , nếu ông mạo cầu xin ngược sẽ , khi còn phản tác dụng. dù chắc chắn mất mạng, chừng nào thực sự xác nhận, ông vẫn lo sợ yên. Trong lúc chờ đợi bên ngoài, tiếng động loáng thoáng bên trong, tim ông cứ đập thình thịch, hoảng sợ tột độ.
Hít sâu vài để trấn tĩnh , Công Tôn Hoàn mới mang sắc mặt khó coi bước điện. Ánh đèn trong đại điện sáng lắm, nhưng cũng đủ để ông rõ tình hình bên trong. Người mà hôm nay lúc khỏi cửa vẫn còn áo quần chỉnh tề, giờ đây đang dựa cột điện, ôm bụng ho khan, trán sưng vù, mặt mày bầm tím, mép còn vương máu, mặt còn giọt máu, trông vô cùng thê thảm.
Công Tôn Hoàn bước tới, một chút thương xót, túm thẳng cổ áo lôi ngoài.
“Chú...” Giang Mạc khẽ gọi.
Công Tôn Hoàn như thấy, đôi mắt hằn sâu nếp nhăn chỉ thẳng ngoài điện, tay vẫn giảm lực kéo.
Ông nhớ đến những lời điện hạ . thật, lá gan của Giang Mạc quá lớn. Ông nghĩ nát óc cũng , lấy lá gan ch.ó lớn như , dám "động thổ đầu Thái Tuế"!
Mật thám, ám vệ, đều là tượng trưng cho hoàng quyền, mà Giang Mạc cũng dám sống c.h.ế.t mà tay! Thật khiến ông thể tưởng tượng nổi. Còn nữa, mà điện hạ trúng, Giang Mạc cũng dám mạo vươn tay trêu chọc? Sao dám?
Tìm cảm giác mạnh ? Điên ? Hay là gáy mọc sẵn xương phản? Công Tôn Hoàn thể nào lý giải nổi hành vi của Giang Mạc. Chuyện thì khác gì tự tìm cái c.h.ế.t?
Ông thấy, lẽ là do một sớm đắc thế nên cuồng vọng, trời cao đất dày. Hoặc cũng lẽ là do đây ông dạy dỗ quá nhẹ tay, quá nuông chiều .
Cho đến khi lôi về đến Công Tôn phủ, ông vẫn cảm thấy chuyện quá hoang đường, thể nào hiểu nổi.
Ông thậm chí còn cảm thấy là do phong thủy . Nếu thì tại hán tử Tây Bắc đàng hoàng, hết đứa đến đứa khác, gái yêu, cứ như trúng tà mà thích nam nhân!