Thám Hoa - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-10-19 08:26:55
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng ban mai yếu ớt. Cả tẩm cung chìm trong một sự an bình hiếm .
Những vệt nắng chập chờn trong gian điện yên tĩnh, hòa cùng làn hương ấm áp lượn lờ từ chiếc lư đồng ở góc phòng, từ từ lan tỏa trong khí. Từng lớp rèm trướng rủ xuống bên giường, để những nếp gấp sâu cạn đều, đặc biệt là những vết hằn, vết siết gần mép giường. Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống đống quần áo lộn xộn vương vãi đất, tố cáo sự hỗn loạn của đêm qua.
"Mấy giờ ?" Giọng Trần Kim Chiêu khàn khàn vang lên.
Dù trong giường ánh sáng còn mờ, nàng vẫn mơ hồ cảm thấy gì đó đúng. Cơn buồn ngủ tan một chút, nàng khỏi giãy khỏi vòng tay đang siết chặt của , vội vàng vén rèm lên xem lỡ mất giờ thượng triều .
"Không cần vội, sáng nay bãi triều ."
Một bàn tay rắn chắc đè vai nàng , thuận thế kéo chăn đắp cho nàng.
"Ngủ thêm lát nữa , giờ cũng mới qua giờ Mão thôi."
Nghe , Trần Kim Chiêu mới thôi kiên trì. Nàng cũng hôm nay dùng cớ gì để bãi triều, nhưng tóm là nhiều cớ.
Có điều, tỉnh thì nàng chút ngủ , đặc biệt là khi nhớ tới chuyện đêm qua. Nàng bất giác ngước mắt .
Không gian mấy lớp rèm che sáng sủa lắm.
Hắn cũng ngủ. Chăn gấm hờ hững đắp ngang hông, để lộ trần trụi, rắn chắc. Hắn đang ngửa, một tay ôm nàng, hai mắt khép, đang suy nghĩ gì.
Cảm nhận ánh mắt của nàng, nghiêng mặt, sang, giọng trầm khàn: "Sao ngủ nữa?"
"Tỉnh thì khó ngủ ." Trần Kim Chiêu thành thật đáp, ngước mắt thẳng đôi mắt đen láy của , kìm mà hỏi: "Điện hạ đang nghĩ gì ?"
Từ đêm qua, cảm xúc của gì đó trầm uất, thật khó nắm bắt.
Nàng do dự hỏi tiếp: "Là ngài tin thần, vẫn còn giận thần?"
Cơ Dần Lễ đưa tay định vuốt mái tóc xõa gối của nàng, nhưng ánh mắt chợt dừng mu bàn tay, nơi mấy vết sẹo mờ. Động tác của khựng .
Khi Trần Kim Chiêu theo, nắm tay , rụt về.
Nàng khó hiểu , và , đợi nàng hỏi , rốt cuộc cũng mở miệng.
"Đừng nghĩ nhiều, vấn đề của nàng, là của ." Giọng khàn khàn vang lên, cụp mắt, hàng mi dài đổ bóng nhàn nhạt. "Ta ở tuổi tam tuần, còn nàng vẫn đang độ xuân sắc rực rỡ. Trên sẹo dọc sẹo ngang, xí vô cùng, còn nàng là vẻ tuyệt thế, như ngọc tì vết."
Trần Kim Chiêu sững sờ .
Hắn nhắm mắt , tránh ánh mắt của nàng, một lúc như thở dài: "Đối diện với nàng, dường như gì xứng đáng. Luôn cảm thấy, hình như bạc đãi nàng."
Sau câu đó là một lặng dài. Nàng kinh ngạc đến mức nên lời.
Nàng cứ ngỡ nhầm, thể tin những lời như .
Giờ phút , rốt cuộc cũng chịu trải lòng, nhưng những lời khiến nàng thể tin nổi. Nàng bất giác dậy, mở to mắt .
Ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp rèm, loang lổ mặt và .
Nàng vầng trán cao thẳng, đường nét mỹ, là vẻ hoa lệ đặc trưng của hoàng gia. Gương mặt góc cạnh, quai hàm kiên nghị, sự uy nghiêm của bậc thượng vị, mất khí độ ung dung trầm .
Từ cái đầu tiên, luôn mang dáng vẻ của kẻ bề , rũ mắt chúng sinh như cỏ rác. giờ phút , khuôn mặt căng thẳng một cách khó phát hiện, vẻ mặt né tránh, gượng gạo, khiến nàng ngạc nhiên đến nín thở.
Nàng rốt cuộc cũng ý thức , và đây là đầu tiên nàng thật sự ý thức , thì đàn ông , khi ở mặt nàng, tự ti đến thế.
Điều phá vỡ nhận thức của nàng về .
Ấn tượng của nàng về nay luôn là cuồng ngạo, thích kiểm soát, coi ai gì, nhưng những lời và thần thái lúc của đảo ngược thứ.
Trên giường tĩnh lặng một tiếng động, khí như ngưng đọng .
Nàng như chấn động, ngây lâu.
Một đàn ông bắt đầu để ý đến tuổi tác, dung mạo, bắt đầu trở nên lo lo mất phụ nữ của . Điều ý nghĩa gì, nàng hoảng hốt chút hiểu .
" Điện hạ tệ như ngài và thần cũng như ngài nghĩ."
Nàng vươn tay, chạm vết sẹo dữ tợn vắt qua cổ và n.g.ự.c . Năm tháng trôi qua, vết đao chí mạng ngày nào ăn sâu da thịt, phập phồng theo từng nhịp thở.
"Đây là chiến công bảo vệ giang sơn, điện hạ coi nó là xí chứ?" Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo rộng gần một đốt ngón tay, như thể đang thấy khoảnh khắc da thịt x.é to.ạc năm đó.
Ánh mắt nàng run rẩy, một cảm giác chua xót lặng lẽ dâng lên trong lòng.
"Thần ngưỡng mộ một , vì đó trẻ trung, cũng vì đó tuấn tú vô song. Quan trọng hơn là phẩm hạnh, lập trường của đó, xem cùng chung chí hướng với thần ." Trần Kim Chiêu áp mặt vai , giọng mềm mại nhưng ẩn chứa sự kiên định thể lay chuyển: "Xem đó là bậc nam tử đỉnh thiên lập địa, cho thần sự tôn trọng ."
Hắn kìm , vươn tay ôm chặt lấy nàng. Nàng cũng thuận thế ôm lấy eo , dựa gần hơn.
"Điện hạ cần tự ti. Khí phách oai hùng của điện hạ thế gian hiếm , sự chung thủy với yêu cũng hiếm thấy đời. Nhiều năm như , ngài đối với thần từng ngày, thần gỗ đá mà nhận ? Chỉ riêng , dù ngài nổi giận nhưng từ đầu đến cuối vẫn hề nhắc đến việc 'nạp' thần hậu viện của ngài."
Nàng khẽ khàng : "C Ngài tôn trọng lý tưởng của thần, cho thần gian để thực hiện khát vọng của . Chỉ riêng điểm , hơn ngàn vạn nam nhi thế gian. Huống chi, lúc ngài vì ủng hộ biến pháp, khởi binh trấn áp thế gia, gần như đặt cược tất cả thứ. Cho nên điện hạ, nếu đời đàn ông nào đáng để thần ngưỡng mộ, thì đó chỉ thể là ngài, Cơ Dần Lễ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-184.html.]
Cơ Dần Lễ đột ngột mở to mắt.
Hắn sang nàng, đôi mắt phượng đen láy dâng trào cảm xúc mãnh liệt, như sóng triều cuộn sóng.
Trần Kim Chiêu ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt của , hai tầm mắt giao .
"Nhiều năm trôi qua, trái tim thần vì điện hạ mà rộng mở."
Cơ Dần Lễ đột nhiên dậy, đè vai nàng xuống, cúi kỹ, như tin mà đ.á.n.h giá nàng từ xuống . Cuối cùng, ánh mắt sắc như chim ưng của khóa chặt gương mặt nàng, như tìm dấu vết của sự giả dối, lừa gạt.
Trong mắt Trần Kim Chiêu lộ vài phần bất đắc dĩ.
"Điện hạ, trong mắt ngài, thần đáng tin đến ?"
Ánh mắt vẫn siết chặt lấy gương mặt thanh tú của nàng, thở dồn dập, nặng nề. Giọng cất lên cũng khẩn trương lạ thường: "Thật ? Không gạt ? Trần Kim Chiêu, chuyện đêm qua cho qua . Cho nên, cần lo tính sổ . Nàng, chỉ cần thật cho ."
"Nói thật với ngài tin, thần cần gì phí lời."
"Trần. Kim. Chiêu."
Nàng liếc thấy sắc mặt tái , đột nhiên vươn tay ôm lấy vai , mượn sức rướn lên, hôn lên vết sẹo dữ tợn cổ .
"Điện hạ, thần thích ngài."
Nàng ghé tai , giọng nhẹ như gió xuân.
Giọng rõ ràng nhẹ, nhưng như tiếng sấm mùa xuân nổ bên tai, khiến tê dại.
Trần Kim Chiêu bắt lấy bàn tay đang nắm chặt của , gỡ , áp lên n.g.ự.c .
Thư Sách
"Cả đời , thần quan tâm nhiều : nhà, bằng hữu, những cùng chung chí hướng. chiếm giữ vị trí tình yêu ở nơi , chỉ một điện hạ. Cho nên, đừng lo lo mất nữa, cũng đừng hoài nghi tấm lòng của thần."
Nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy lẽ đây đối với tình cảm quá mức keo kiệt, khiến ấn tượng của quá sâu đậm, bèn thêm một câu: "Thần tuy keo kiệt, nhưng cũng là vắt chày nước."
Có lẽ niềm vui đến quá đột ngột, Cơ Dần Lễ bây giờ cũng chút hoài nghi đang ảo giác, hoài nghi tính chân thực của cảnh tượng .
Hắn ôm nàng xuống, một lúc lâu vẫn gì.
Trên giường tĩnh lặng, chỉ tiếng hít thở lúc dồn dập, lúc chậm rãi vang lên.
"Ta sẽ tin là thật."
Vào lúc thời gian trôi qua lâu đến mức Trần Kim Chiêu mơ màng sắp ngủ, giọng trầm khàn của thì thầm, phá vỡ sự yên lặng.
Trần Kim Chiêu đang buồn ngủ, mi mắt động, đột nhiên mắt tối sầm. Một bàn tay dày rộng, thô ráp mạnh mẽ che lấy hai mắt nàng.
"Đã hứa thì vĩnh viễn đổi. Cả đời , những thứ ít. Đối với những gì trong tay, đều giữ chặt, tuyệt đối cho phép đ.á.n.h mất, càng dung thứ cho kẻ khác mơ tưởng tranh đoạt. Nàng yêu , sẽ nắm thật chặt, cuộc đời nàng vĩnh viễn đừng mong khả năng rút lui."
Hắn chậm rãi thở : "Trần Kim Chiêu, yêu , thì vì cả hai chúng , cuộc đời đừng bao giờ đổi."
Chưa kịp qua năm, Giang Mạc rời kinh.
Lúc đến thì vẫn lành lặn, lúc về thì khiêng .
Nghe là ông chú của đ.á.n.h gãy cả hai chân, khiêng lên xe ngựa đưa về Giang Nam.
Tuy duyên cớ cụ thể, nhưng đám quyền quý trong kinh thành, càng thêm kính sợ Công Tôn Hoàn.
Qua năm mới, cũng đến lúc Lộc Hành Ngọc rời kinh.
Kinh Châu trăm ngàn công việc bề bộn đang chờ trở về xử lý, nên thể ở kinh thành quá lâu.
Ngày , Trần Kim Chiêu và Thẩm Nghiên cổng thành tiễn. Ba uống rượu tiễn biệt, dặn dò lẫn .
"Lần về kinh, là năm Cảnh Minh thứ mấy."
Lộc Hành Ngọc về phía kinh đô, khỏi cảm khái.
Quan viên ở địa phương nếu việc gì đặc biệt, thường là ba năm mới về kinh báo cáo công tác một . Kinh Châu cách kinh đô xa xôi, nếu gì bất ngờ, gặp của họ lẽ đợi ba năm nữa.
Thẩm Nghiên mấy để tâm: "Với công trạng của , lẽ chẳng mấy năm nữa là sẽ triệu hồi về kinh thôi."
Nghĩ cũng lý.
Trần Kim Chiêu : "Cố gắng phấn đấu nhé Lộc Hành Ngọc, còn chờ các lão để đề bạt đấy."
Lộc Hành Ngọc ngập ngừng quầng thâm nhàn nhạt mắt nàng.
Đêm qua, quá nửa đêm , vẫn mơ hồ thấy sân đối diện còn tiếng động nấu nước. Dạo , trơ mắt vị điện hạ ngày càng rạng rỡ, đường cũng mang theo vẻ hớn hở, nhưng bạn họ Trần của thì trông vẻ "hư" , lúc thấy cũng loạng choạng.
Hắn thật sự khuyên đối phương, thì cũng đừng cố, sợ hút thành thây khô .
Trước khi lên xe ngựa, Lộc Hành Ngọc rốt cuộc nhịn , hết lời khuyên Trần Kim Chiêu một câu: "Đường còn dài lắm, Kim Chiêu, bảo trọng thể đấy."
Trần Kim Chiêu lườm một cái: "Huynh mau lên xe ."
Tưởng nàng "hàng đêm sênh ca" lắm , còn là quấn đến hết cách! Ai bảo vị tự dưng cách hạ , dùng lời ngon tiếng ngọt quấn lấy nàng. Nàng... nàng cũng chống đỡ nổi a.