Thám Hoa - Chương 185
Cập nhật lúc: 2025-10-19 08:59:44
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa hạ năm Cảnh Minh thứ sáu.
Triều đình hiện tại quốc thái dân an, minh quân cai trị thái bình, Cửu Châu hưng thịnh, bắt đầu hé lộ dáng dấp của một thời thịnh thế. Cảnh tượng thịnh vượng trăm năm khó gặp , bất kể là quan viên triều đình bá tánh thôn dã, ai nấy đều vui mừng vì may mắn sống trong những năm tháng thái bình như .
Lẽ , Công Tôn Hoàn nên cảm thấy mãn nguyện. Từ một kẻ vô danh nơi biên thùy, ông theo điện hạ từng bước đến vị trí ngày hôm nay, gây dựng nên cơ nghiệp vĩ đại, tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ. Một thể thực hiện khát vọng lớn lao như , đáng lẽ đủ, ?
là ông mãn nguyện, nhưng đồng thời cũng sầu não. Sầu cái gì ư? Còn thể sầu cái gì nữa, tất nhiên là sầu chuyện con nối dõi của điện hạ.
Điện hạ nay tuổi tam tuần, mà gối vẫn trống , thật khiến lo sốt vó. Đặc biệt là khi thấy hai ngày càng gắn bó keo sơn, đêm nào ông cũng trằn trọc yên, sầu đến rụng cả tóc.
Ông cũng từng nghĩ đến việc khuyên can, nhưng cái cảnh hai quấn quýt như cá với nước, ông sợ mạo mở miệng sẽ chọc giận điện hạ. nếu cứ trơ mắt mà gì, lòng ông nóng như lửa đốt.
Ông vẫn còn nhớ rõ mấy năm điện hạ thề thốt cam đoan, rằng qua hai năm sẽ con nối dõi. hôm nay qua "mấy cái hai năm" , mà đứa con ông ngày đêm mong ngóng vẫn chẳng thấy tăm . Vậy mà điện hạ hiện giờ dường như quên bẵng, chẳng hề đả động đến.
Điện hạ tỏ thái độ, ông cũng đoán ngài dự tính gì. Chẳng lẽ chọn thừa tự từ trong tông thất? Thế thì ! Cơ nghiệp lớn như , chẳng lẽ dâng cho kẻ khác ?
Điều Công Tôn Hoàn là, về chuyện con nối dõi, vị điện hạ của ông suy nghĩ trong lòng bao nhiêu . Sở dĩ ngài chậm chạp tỏ thái độ rõ ràng, là bởi vì trong lòng chút lo lắng âm thầm.
Đầu xuân năm nay, Hoa thánh thủ đang du ngoạn bên ngoài nhận lời mời của trong cung, phái một nữ y giỏi giang nhất đến kinh thành. Bà lượt bắt mạch cho cả hai , cơ thể đều điều dưỡng khỏe mạnh. Về phần tại vẫn tin vui, lẽ là vấn đề thời gian.
Cơ Dần Lễ cảm thấy, chuyện con nối dõi, ngoài vấn đề thời gian, còn xem mệnh cho . Đầu năm, kỳ kinh nguyệt của Trần Kim Chiêu chậm mất mấy ngày, những tưởng là tin vui, ai ngờ , chỉ là mừng hụt một phen. Từ đầu xuân đến đầu hạ, gần nửa năm trôi qua mà vẫn tin tức lành gì.
Cơ Dần Lễ khỏi bắt đầu hoài nghi, mệnh của là con .
Khi đêm khuya tĩnh lặng ôm chặt trong lòng, thậm chí kìm mà nghĩ, ông trời ban cho nàng là ân huệ phá lệ, nên thể hy vọng xa vời quá nhiều chăng?
mơ cũng mong một đứa con huyết mạch tương thông với nàng. Nghĩ đến đây, lòng khỏi quặn thắt, chút khó chấp nhận. ý trời đôi khi sức thể cưỡng cầu, nếu mệnh thật sự con, thì đây? Cũng đành bất lực, chỉ thể ép chấp nhận.
Nhìn đang ngủ say trong vòng tay , nội tâm nôn nóng của dần bình trở , sự cam lòng mãnh liệt cũng dần nguôi ngoai.
Nếu thật sự , thì thôi , cùng lắm thì chọn thừa tự. Đời lẽ thể quá viên mãn.
Có nàng, đối với mà , cuộc đời là quá đủ .
Vào tháng bảy, tiết trời càng thêm oi bức. Trong Thượng thư phòng đặt thêm hai chậu băng lớn, lạnh từ từ tỏa khắp điện.
Trần Kim Chiêu cầm một mũi tên, híp mắt chiếc bình đồng cách đó ba trượng, cẩn thận ngắm nghía một lúc, tự tin ném về phía miệng bình.
Mũi tên vẽ một đường cong duyên dáng trong trung, "lạch cạch" một tiếng, sượt qua miệng bình rơi xuống đất.
Nàng khẽ c.ắ.n môi, rút từ trong túi một mũi tên khác, nhắm mắt trái ném .
Mũi tên bay thẳng qua miệng bình, trúng.
Nàng rút thêm một mũi, nhắm mắt .
"Keng" một tiếng, mũi tên đập bình.
Sắc mặt nàng sa sầm thấy rõ, môi mím chặt, tay quờ sang túi tên bên hông, vơ lấy bộ hơn mười mũi tên còn .
Nàng cũng chẳng thèm nhắm nữa, rút từng mũi một, ném liên tiếp về phía chiếc bình.
Trước ngự án, Cơ Dần Lễ đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên thấy tiếng "keng keng" dồn dập. Ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy nàng trợn mắt, trút giận ném hết tên còn về phía chiếc bình đồng.
Mũi tên va bình loạn xạ, vang lên một tràng "leng keng", bật xa rơi vương vãi đất.
Hắn khỏi buông bút son, ngạc nhiên nàng.
Thư Sách
Tự chơi ném tên mà cũng nổi nóng , đúng là chuyện hiếm thấy.
Hắn thấy buồn , hiếm khi thấy nàng nổi cáu như , bình thường lúc nào nàng cũng tươi , tính tình hiền như Bồ Tát.
"Chỉ là tiêu khiển cho vui, nếu vì mà tức giận thì mất cả vui." Hắn , dậy, hiệu cho cung giám lấy một túi tên khác. Hắn rút một mũi tên đến lưng nàng, đưa cho nàng. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, chỉnh tư thế: "Đừng vội, bình tâm tĩnh khí, tay giữ thật vững."
Trần Kim Chiêu kìm nắm vạt áo, hít sâu một : "Có lẽ trong điện nóng, thấy bực bội. Cứ thấy tĩnh tâm ."
Cơ Dần Lễ liếc hai chậu băng lớn đặt ở các góc, kinh ngạc: "Vẫn còn nóng ?"
Nhiệt độ trong điện lúc còn cảm thấy lạnh. Hắn khỏi cúi xuống nàng, khẽ nhướng mày hỏi: "Gần đây công vụ gì thuận lợi, khiến nàng phiền lòng ?"
"Không ạ." Gần đây đúng là gì phiền lòng, chắc là do trời nóng quá, nóng đến mức sinh bực bội. Trần Kim Chiêu xoa xoa ngực, để giữ tay , nhắm về phía miệng bình: "Điện hạ dạy thần bí quyết ném tên . Có lẽ ném mãi trúng, nên mới bực bội. Thần ném một , nếu cứ thấy cam tâm."
Cơ Dần Lễ lắc đầu .
Hắn đỡ cổ tay nàng, tỉ mỉ giảng giải yếu lĩnh, từ lực đạo đến góc độ, bảo nàng lúc ném thả lỏng cổ tay, thuận thế mà phóng.
Mũi tên bay vút , rơi gọn trong bình đồng.
Thấy mắt nàng cong lên, vui vẻ mặt, trêu ghẹo: "Trần đại nhân quả nhiên thông minh lanh lợi, một điểm là thông, xem ắt thành danh thủ quốc gia."
Trần Kim Chiêu lườm một cái, rút tên luyện tập.
Cơ Dần Lễ ở bên cạnh ném cùng nàng một lúc, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu.
Nàng dần nắm trọng tâm, tâm trạng cũng lên. Ném hết túi tên cũng là lúc đến giờ dùng cơm trưa.
Hai lau tay, đến bàn ăn.
Cơm trưa thịnh soạn nhưng xa hoa, sắc hương vị đều đủ cả, khiến ăn.
Hai bắt đầu dùng bữa. Trần Kim Chiêu gắp một món thường thích ăn, nhưng đưa miệng, động tác chợt khựng .
Món ăn hôm nay vị lạ.
"Sao ăn? Không hợp khẩu vị ?"
Cơ Dần Lễ gắp thử món ăn đó, đưa miệng nhai, hương vị vẫn như cũ.
Trần Kim Chiêu lắc đầu, miễn cưỡng nuốt xuống: "Chắc là ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-185.html.]
Nàng cứ cảm thấy trong thức ăn một mùi tanh tanh ngầy ngậy khó , khiến nàng khó chịu.
Nhớ lúc nãy nàng kêu nóng, Cơ Dần Lễ bảo Lưu Thuận bưng lên một chén nước ô mai.
"Nhiệt độ trong điện đủ lạnh , lạnh thêm nữa dễ hàn khí xâm nhập, cho cơ thể nàng."
Nàng gật đầu tỏ ý .
Uống xong nước ô mai, nàng cảm thấy cơn khó chịu bớt nhiều. Bữa ăn tiếp theo tuy vẫn thấy đồ ăn vị lạ, nhưng cũng ở mức chịu đựng .
Hai ngày liền, nàng đều cảm thấy trong nôn nao, ăn uống ngon.
Đặc biệt là lúc ăn cơm, cứ thấy vị đắng thì cũng tanh, kỳ quặc.
Thiên Thanh Nương, nữ tử của Hoa thánh thủ cử đến kinh thành, mấy hôm lên núi hái thuốc, một thời gian nữa mới về. Vì , Trần Kim Chiêu nhất thời cũng rõ bệnh .
Hôm nay khi tan triều, nàng thẳng đến Thượng thư phòng tìm , định nhờ cho gọi một thái y đáng tin cậy đến xem. Nếu thật sự bệnh thì sớm chữa trị, tránh để kéo dài thành bệnh nặng.
Cửa Thượng thư phòng đang khép hờ. Nàng định đẩy cửa bước thì một vị cung giám bên cạnh vội bước tới, nhỏ giọng nhắc: "Công Tôn đang ở bên trong nghị sự."
Trần Kim Chiêu bèn dừng bước, định lùi bên cạnh chờ.
Dù cũng là đang bàn việc triều chính, nàng nên mạo lén.
đúng lúc định lùi , nàng bất ngờ thấy một từ từ bên trong vọng : "Tuyển tú."
Nàng lập tức sững sờ.
vì âm thanh ở xa, vọng ngoài mơ hồ, nàng nghi nhầm, kìm mà nghiêng về phía cửa thêm một chút.
"Con nối dõi là đại sự, điện hạ suy xét thận trọng..."
"Ta tự , cần nhiều lời... Vậy ngày tuyển tú cứ định như ."
Chỉ hai câu đó lọt tai, Trần Kim Chiêu liền rũ mắt, lặng lẽ lùi , tiếp nữa.
Chỉ là bên tai vẫn văng vẳng tiếng Công Tôn Hoàn về "hậu cung", "thế lực tân quý cựu thần", "khai chi tán diệp"...
Vị cung giám chờ bên ngoài thấy nàng định rời , vội bước tới hỏi: "Trần đại nhân, ngài đợi nữa ạ?"
Trần Kim Chiêu đáp: "Không đợi nữa, nhớ ở nha môn còn chút việc cần xử lý. Cũng cần bẩm báo với điện hạ là tới, đợi khi khác thời gian sẽ yết kiến."
Cơ Dần Lễ trong điện, trầm ngâm một lúc : "Vẫn cứ y theo lời lúc , tuyển tú , chọn cho Tương Vương và tiểu hoàng đế. Năm , sẽ chọn một đứa trong con của họ để nhận con nuôi."
Tiểu hoàng đế vài năm nữa là đến tuổi thành , bây giờ bắt đầu tuyển chọn cũng là sớm.
Không lợi cho hai bọn họ, chỉ là nếu chọn từ trong tông thất, để chi thứ kế thừa đại tông, trong lòng cam tâm.
Dù thì hai cũng huyết thống gần với nhất.
Đương nhiên, cũng sẽ để hậu họa, đến lúc đó khó tránh khỏi dùng đến kế "bỏ cha lấy con".
Mong là hai bọn họ, cũng đừng trách tàn nhẫn độc ác.
Công Tôn Hoàn xong cũng đành chấp thuận.
Tuy trong lòng ông cũng chút cam tâm, cứ cảm thấy như đang đem cơ nghiệp lớn như dâng cho khác, nhưng điện hạ quyết, ông còn thể gì hơn.
Sau khi Công Tôn Hoàn rời , vị cung giám chờ bên ngoài vội vàng điện, bẩm báo chuyện Trần Hầu lang ghé qua. Tuy Trần Kim Chiêu dặn cần bẩm báo, nhưng cung giám chỉ dám việc theo quy củ, dám tự ý quyết định.
"Ở ngoài điện một lúc ? Còn dặn ngươi cần bẩm báo?"
"Vâng ạ."
Cơ Dần Lễ xong liền nhíu mày, mơ hồ cảm thấy hành động của nàng chút khác thường. Ngẩng đầu ngoài, Công Bộ gần đây dường như cũng việc gì, gì mà vội?
"Trước khi , thần sắc nàng thế nào?"
"Trần Hầu lang cúi đầu, nô tài rõ thần sắc lắm." Vị cung giám khó xử , một lát như nhớ điều gì, bổ sung: " khi , thị lang đại nhân dừng ở cửa điện một lúc... lúc đó, cửa điện đang khép hờ."
Cơ Dần Lễ lập tức phản ứng , sợ là nàng thấy gì đó.
Hắn đột nhiên dậy, sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ hỏng , chẳng lẽ khiến nàng hiểu lầm.
"Lưu Thuận !"
Lưu Thuận lúc nãy đang ở thiện phòng chuẩn đồ ăn, mới về, tiếng gọi liền vội vã điện.
Cơ Dần Lễ ông, gấp gáp dặn dò: "Mau cho đến nha môn Công Bộ xem Trần Hầu lang ở đó , bảo nàng đến Thượng thư phòng gặp ."
Trần Kim Chiêu lúc ở nha môn, mà khỏi cung.
Lòng nàng rối như tơ vò, còn thể xử lý công vụ , chi bằng về nhà suy nghĩ cho kỹ.
cuối cùng nàng cũng thể về nhà. Xe ngựa nửa đường, nàng bảo Trường Canh tìm một nơi yên tĩnh dừng xe. Nàng xuống xe, đến bên gốc cây hòe ven đường.
Tán cây xum xuê, ánh nắng mùa hè xuyên qua kẽ lá, rải xuống những vệt nắng loang lổ lưng nàng. Tiếng ve râm ran từng đợt, vang vọng khắp sân rợp bóng cây.
Trần Kim Chiêu những vệt nắng loang lổ mặt đất, hồi lâu cử động.
Nàng phân định rõ tâm trạng của trong khoảnh khắc Thượng thư phòng, nhưng tóm là lòng ngổn ngang trăm mối, đủ tư vị.
Nếu thật sự tuyển tú, thành hôn sinh con, nàng đây?
Có lẽ, nên hỏi là, nàng thể gì đây?
Hắn cơ nghiệp cần kế thừa, cần thê tử, cần con nối dõi.
Nàng thể cho những thứ đó, tự nhiên sẽ khác đến để cho.
Cho nên, dù gì tiếp theo, nhưng tiềm thức của nàng rõ nên gì. Giống như lúc ở điện, nàng lặng lẽ lùi .
Nàng thể cãi vã, thể loạn. Cách an nhất cho nàng, chính là giả vờ như . Sau , khi rõ với nàng, nàng sẽ một cách đàng hoàng.
Giờ khắc , nàng đột nhiên nhận một cách tỉnh táo rằng, địa vị của hai hề bình đẳng. Đây là điều mà tình yêu thể nào xóa nhòa . Thậm chí, sự bất bình đẳng khắc sâu tận xương tủy nàng.