Thám Hoa - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:13:56
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên xe ngựa về cung, khí phần nặng nề.
Chuyện con nối dõi giống như một đám mây mù thể xua tan, đè nặng trong lồng n.g.ự.c Trần Kim Chiêu.
Nàng vài về phía đang tùy tay lật xem cuốn sách cũ của , nhịn nhỏ giọng đề nghị: "Không thể tuyển chọn từ trong tông thất ? Thần cảm thấy như hậu họa ít nhiều cũng sẽ nhỏ hơn."
"Chi thứ thế chi trưởng, lòng cam tâm." Hắn ngẩng đầu, tùy tay lật một trang sách. "Hơn nữa, hậu họa cũng chắc nhỏ hơn. Phải , một một khi thăng quan tiến chức, việc đầu tiên thường nghĩ đến là đề bạt , đó là lẽ thường tình. Cha , em, chú bác ruột thịt của nó, ai mà thiết hơn chúng ? Đến lúc đó, nếu những đó khích bác thêm vài câu, nàng nghĩ xem sẽ là cảnh tượng gì?"
Hắn thờ ơ: "Ta thể nào g.i.ế.c sạch bộ của nó . Như chẳng mối thù hận còn sâu hơn cả thù g.i.ế.c cha, càng thể hóa giải ?"
Trần Kim Chiêu tựa lưng đệm mềm, phiền muộn thở .
Con nối dõi, con nối dõi .
Nàng dám xa cầu đứa trẻ đó còn thể kéo dài chủ trương chính trị của họ, chỉ cầu nó dù duy trì thì cũng đừng lật đổ bộ, đừng về phía đối lập với họ.
Sự việc đến nước , chỉ nàng và là một thể lợi ích chung, mà cả "Tam kiệt" vang danh cùng nàng, mười hai vị đồng khoa ký tên bản kiến nghị biến pháp, cùng nhiều đồng liêu lục tục gia nhập, tất cả đều cùng một chiến tuyến, thực sự là vinh nhục cùng hưởng.
Biến pháp thuế ruộng là do nàng khởi xướng, nàng những vì nàng mà dấn con đường , cuối cùng một kết cục vẹn .
Cho nên, thật sự là thể thua .
"Sớm như lo lắng cái gì, lo thì cũng là chuyện của mười mấy, hai mươi năm ."
Cơ Dần Lễ một cách nhẹ bẫng: "Lúc đó vẫn già đến mức cầm nổi đao, cùng lắm thì đổi một đứa khác lời hơn là ."
Giọng ngưng , đột nhiên nhướng mày, như nàng: "Yên tâm, chinh chiến quanh năm, thể vốn cường tráng, sớm già yếu, lực bất tòng tâm như ."
Trần Kim Chiêu xoa ngực, gì.
Hắn vốn định trêu thêm vài câu, nhưng thấy nàng lúc nhíu mày vẻ thực sự khỏe, khỏi buông cuốn sách trong tay xuống, đưa tay qua vỗ n.g.ự.c nàng, giúp nàng thuận khí.
"Sao dạo thấy nàng vỗ ngực, thật sự thấy khó chịu trong ?"
" là thỉnh thoảng thấy tức ngực. Cũng cảm giác gì đó khó , lúc thì như gì đè nặng, lúc như gì đó trào dâng." Trần Kim Chiêu khó nhọc hít một . Lúc , do trong xe quá oi bức, do xe xóc nảy, nàng chút choáng váng, và còn buồn nôn.
Cơ Dần Lễ thấy sắc mặt nàng tái, thái dương rịn mồ hôi mỏng, lập tức cũng thấy căng thẳng. Hắn đặt mu bàn tay lên trán nàng, thấy nóng, nghĩ đến trời nóng nực mà nàng ở bên ngoài lâu như , khỏi nghi ngờ nàng say nắng.
Ngay lập tức, mở hết cửa sổ, kéo tung rèm xe lên để khí bên ngoài lùa .
Hắn vọng với Trường Canh đang cầm cương: "Dừng xe bên lề đường!"
Trường Canh một tiếng, vội vàng kéo cương, cho xe tấp lề.
"Ngươi xuống xe, gọi khác tới lái!"
Hắn dứt lời, một ám vệ lặng lẽ xuất hiện, thế vị trí của Trường Canh, vung roi điều khiển xe ngựa. Cỗ xe nhanh , lao nhanh về phía hoàng cung.
Mồ hôi Trần Kim Chiêu vã càng nhiều, sắc mặt Cơ Dần Lễ càng lúc càng trầm xuống.
Hắn nhanh chóng cởi nút áo quan bào cho nàng, đỡ nàng dậy, vớ lấy cuốn sách buông xuống, quạt mạnh cho nàng.
"Không , chắc là say nắng thôi, nàng cố chịu một lát. Chờ về cung sẽ cho gọi thái y đến xem, kê một thang t.h.u.ố.c uống là sẽ khỏe."
Thư Sách
Trần Kim Chiêu miễn cưỡng "ừ" một tiếng. Nàng giơ tay lau mặt, ướt đẫm mồ hôi.
Vừa là mồ hôi nóng, là mồ hôi lạnh, n.g.ự.c thì tức thở nổi, dày cũng cuộn lên. Nàng cứ cảm thấy giống say nắng. Nghĩ đến những triệu chứng khó chịu gần đây, lòng nàng khỏi miên man, nghi ngờ mắc bệnh gì nghiêm trọng .
Cơ thể khỏe cộng thêm nỗi lo trong lòng, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch.
Cơ Dần Lễ quát vọng ngoài xe: "Nhanh lên nữa!"
Trần Kim Chiêu thấy mặt cũng còn giọt máu, lòng bàn tay lạnh ngắt, ướt đẫm mồ hôi, liền đặt lên cánh tay đang gồng cứng của , yếu ớt an ủi: "Chắc là , lẽ... chỉ là say nắng thôi..."
Hắn đưa tay lau mồ hôi mặt nàng, khẽ đáp: "Ừ, , chắc chắn ."
Cỗ xe ngựa mui xanh dừng gấp điện Chiêu Minh.
Trần Kim Chiêu xuống xe vịn thành xe, cúi nôn thốc nôn tháo. Dạ dày cuộn trào, khó chịu đến mức nàng chỉ nôn cả ngũ tạng lục phủ ngoài. đầu choáng váng, óc ong ong, nôn hết thì thể mềm nhũn, ngã khụy xuống.
Trời đang nắng gắt, mà Cơ Dần Lễ thấy lạnh buốt từ đầu đến chân.
Lưu Thuận thấy cũng sợ hãi nhẹ, đợi dặn dò, vội vàng cho chạy đến Thái Y Viện mời .
Điện Chiêu Minh lạnh thấu xương. Trần Kim Chiêu bế điện bao lâu thì tỉnh . Nàng miễn cưỡng mở mắt, liền thấy đang quỳ một gối mặt, sắc mặt cứng đờ, trắng bệch, đang đưa tay sờ mặt nàng.
"Đừng cử động, yên." Thấy nàng giãy giụa dậy, Cơ Dần Lễ vội ngăn : "Thái y sắp đến , đợi thêm lát nữa."
Trần Kim Chiêu vẫn dậy, khó nhọc : "Muốn... súc miệng."
Hắn lệnh cho bên ngoài, đỡ nàng dậy, dựa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-187.html.]
Rất nhanh, cung nhân bưng đồ rửa mặt tới. Cơ Dần Lễ bưng chén nước đến bên môi, để nàng ngậm lấy súc miệng. Đợi đến khi súc miệng xong, lau sạch tay, nàng mới cảm thấy cơn khó chịu lúc nãy vơi vài phần.
Thấy sắc mặt nàng khá hơn, Cơ Dần Lễ vội hỏi: "Giờ đỡ hơn chút nào ?"
"Đỡ nhiều ạ." Trần Kim Chiêu lúc thật sự cảm thấy cả nhẹ nhõm nhiều, nàng theo bản năng đưa tay vỗ ngực, nhưng kịp vỗ hai cái, đưa tay qua vỗ về thuận khí cho nàng.
Nàng dựa vai khẽ thở. Giờ cả dần thoải mái, cơn khó chịu như trời sập, choáng váng buồn nôn lúc nãy cũng tan biến.
Cơ Dần Lễ hề thả lỏng chút nào.
Ngoài nàng dọa sợ, về nhà nôn mửa năm xưa, bao giờ thấy nàng ốm nặng đến mức . Đỡ lấy thể mềm nhũn của nàng, tiếng thở khe khẽ, trong đầu lướt qua vô vàn ý nghĩ, m.á.u trong lạnh một cách kỳ lạ.
Hắn mặt ngoài điện, quát lớn: "Cho thúc giục Thái Y Viện mau lên!"
Lúc , Trần Kim Chiêu thật sự thấy khá hơn, cũng chút sức lực. Biết lo lắng, nàng bèn nhỏ giọng trấn an vài câu.
Cơ Dần Lễ mặt , xuống mép giường, tiếp tục vỗ n.g.ự.c thuận khí cho nàng, thấp giọng : "Sau gì khỏe, với sớm, đừng cho là bệnh vặt để tâm."
Trần Kim Chiêu gật đầu: "Ta . Hôm nay tan triều vốn dĩ cũng định qua với , ngờ xảy chuyện , lòng rối bời nên cung cho tĩnh tâm một lát, thành sự việc mới trì hoãn."
Nói , nàng mím đôi môi khô, mắt kìm mà ngóng ngoài.
"Điện hạ, khát."
Thấy định dậy, nàng vội kéo : "Có lẽ lúc nãy thật sự là say nắng. Giờ thần đặc biệt uống thứ gì đó mát lạnh, chua chua ngọt ngọt."
Cơ Dần Lễ lập tức đồng ý. Thái y đến khám, dám cho nàng ăn uống lung tung.
"Chờ thái y đến ." Hắn dịu dàng khuyên: "Họ sắp đến ngay thôi, lâu , nàng chờ một chút."
Trần Kim Chiêu "" một tiếng, nhưng cũng kìm mà nuốt nước bọt.
Thời gian chờ đợi luôn trôi qua thật chậm, chậm đến mức n.g.ự.c nàng bắt đầu thấy tức. Nàng nôn nóng, khỏi nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc . Mấy ngày nay, chỉ cơ thể khó chịu, mà cảm xúc cũng cực kỳ định.
Không đúng, còn cộng thêm một điều, khẩu vị cũng khác thường một cách kỳ lạ...
Cơ Dần Lễ thấy nàng nhíu mày, tưởng nàng bắt đầu khó chịu, tim chợt thắt . Hắn định quát ngoài thúc giục nữa, thì thấy nàng đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y , thẳng dậy.
"Sao ? Không khỏe ở ?"
Hắn kinh ngạc bật dậy, ánh mắt khóa chặt lấy mặt nàng, săm soi khắp , gần như thể chờ đợi thêm mà lao khỏi tẩm điện, phi ngựa đến thẳng Thái Y Viện.
Trần Kim Chiêu hít một , hoảng hốt ngước mắt .
"Ta, thần hình như..." Nàng luống cuống đưa tay che ngực, nhận gì đó đúng, vội vàng đưa tay che bụng. Nàng trợn to hai mắt, dường như chính cũng dám tin, , mấp máy môi, năng lộn xộn: "Hình như... tới tháng, trễ hai, ba ngày... cũng chắc , đây cũng lúc trễ... cơ thể đúng là , ngửi đồ ăn thấy tanh, ăn uống ngon, lúc nào cũng thấy nóng nảy, bực bội... Bây giờ còn đặc biệt thèm đồ chua ngọt."
Nàng xong liền đầy mong đợi, như cho một kết luận.
Hắn cũng nàng, nhưng ánh mắt phượng chút tan rã, cả sững như trời trồng.
Trong điện nhất thời tĩnh lặng như , ngay cả tiếng hít thở dường như cũng ngừng .
Một lúc lâu , dùng sức vuốt mặt, sải bước ngoài. Vạt áo bào tung bay, bước chân vội vã, nhưng mơ hồ chút loạng choạng. Giọng vội vã của Trần Kim Chiêu từ phía vọng tới: "Hỏi xem Thanh Nương về , bảo bà tới bắt mạch!"
Lưu Thuận vô cùng lo lắng, kéo một vị lão thái y chạy điện. Phía còn mấy vị thái y khác mồ hôi đầm đìa chạy theo, ai nấy đều thở hổn hển.
Đoàn điện thì đúng lúc thấy điện hạ vội vã từ trong tẩm cung .
Lưu Thuận thấy , vội kêu lên: "Đến điện hạ! Thái y đến ạ!!"
"Bảo họ chờ ở thiên điện!" Cơ Dần Lễ dừng bước, nhanh ngoài, "Thanh Nương ? Đã về !"
Nói cũng thật khéo, Thanh Nương hôm nay hái t.h.u.ố.c xong trở về, hiện về đến ngõ Vĩnh Ninh.
Đối với hành tung của những bên cạnh Trần Kim Chiêu, Lưu Thuận tự nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, lập tức bẩm báo việc .
Cơ Dần Lễ xoay lên ngựa: "Ngươi cần theo, cứ ở trong tẩm điện chăm sóc nàng cẩn thận. Nếu nàng gì khỏe, lập tức gọi thái y xem."
Hắn vung mạnh roi, dẫn phi ngựa lao , nhanh như gió.
Không đợi Lưu Thuận kịp phản ứng, đoàn như tên bắn, trong nháy mắt khuất dạng, chỉ còn tiếng vó ngựa dồn dập vọng .
Lưu Thuận ngây một lúc, mới vỗ trán, vội vàng chạy tẩm cung.
Chưa đầy nửa giờ , Thanh Nương giường ngủ trong điện Chiêu Minh.
Tay Thanh Nương đặt cổ tay Trần Kim Chiêu, cẩn thận bắt mạch. Lúc , cả ba cặp mắt trong phòng ngủ đều đang chằm chằm bà, khiến vốn định lực như bà cũng bắt đầu thấy căng thẳng. Đặc biệt là vị điện hạ đang bên cạnh, ánh mắt như hổ rình mồi, sắc như d.a.o cạo, khiến cảm thấy như sắp lột da mặt đến nơi.
Bị quấy nhiễu, bà dứt khoát nhắm mắt , lòng bàn tay ấn lên mạch, cẩn thận cảm nhận.
Xung quanh tĩnh đến mức thể tiếng kim rơi, đều nín thở, ngay cả chớp mắt dường như cũng dám.
Ước chừng mười lăm phút trôi qua. Cuối cùng, Thanh Nương đổi tay để bắt mạch nữa, nhằm phán đoán chính xác hơn.
Ngay khi thu tay về, Thanh Nương dậy khỏi chiếc ghế thêu, mỉm gật đầu với Trần Kim Chiêu giường. Sau đó, bà xoay , hành lễ với vị điện hạ đang cứng đờ bên cạnh với ánh mắt sắc bén, nóng rực, lên tiếng chúc mừng:
"Chúc mừng điện hạ, mạch tượng trơn tru như châu lăn mâm, đúng là hỉ mạch."