Thám Hoa - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-10-19 09:18:42
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong điện lập tức hỗn loạn vô cùng.
Đầu tiên là đàn ông đang thẳng bên giường, định gì, đột nhiên mạnh sang bên. Bước chân kịp hai bước, cả đ.â.m sầm tấm bình phong lưu ly bát bảo nặng trịch. Tiếng "rầm" vang lên, tấm bình phong loạng choạng vỡ tan, đổ rầm xuống đất, còn thì lực dội , lảo đảo ngã ngửa .
Tiếp theo là Lưu Thuận, thấy điện hạ nhà sắp ngã, ông hoảng hốt, lập tức xông lên cứu giá, nhưng quên mất đang bưng đồ. Thế là, khay chén và canh bay cả . Canh đổ ướt sũng điện hạ, còn bản ông cũng kinh hãi ngã sõng soài.
Rồi đến Trần Kim Chiêu giường, thấy cảnh tượng hỗn loạn đó, nàng cũng vội vàng dậy. vì dậy quá gấp, nàng lập tức hoa mắt chóng mặt ngã xuống .
Thanh Nương vốn định chạy đến xem vết thương của điện hạ, vội vàng ngược phía giường. Đương nhiên, còn nhanh hơn cả bà, lao tới ôm lấy giường, lay gọi. Lưu Thuận cũng cuống quýt bò dậy từ đống hỗn độn, luôn miệng la hét, giục Thanh Nương mau qua xem.
Trong điện tức khắc ồn ào hỗn loạn, từ nào diễn tả nổi.
Giữa trưa hè nắng gắt, ánh sáng chói chang chiếu lên mái ngói vàng, tường đỏ của hoàng cung. Trần Kim Chiêu tựa lan can đình hóng gió ngắm cảnh, lá sen xanh biếc phủ kín mặt hồ, phóng tầm mắt xa, đúng là "lá sen ngút trời xanh biếc". Một cơn gió nhẹ thổi tới, mang theo từng đợt hương sen, khiến lòng thư thái, sảng khoái.
Nàng múc một muỗng đá bào si-rô hoa quả, ăn xong càng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Tiếng bước chân vững vàng từ xa vọng , nhanh, tấm rèm lụa quanh đình hóng gió bên ngoài vén lên, mang theo một luồng nóng hầm hập.
Trong đình đặt hai chậu băng lớn, tỏa từng đợt lạnh nhè nhẹ.
Cơ Dần Lễ bước cảm thấy mát rượi, khỏi thoải mái nhắm mắt, thở một nhẹ nhõm. Hắn đưa tay cởi nút áo triều phục, bước về phía nàng, ánh mắt quan tâm đ.á.n.h giá nàng từ xuống .
"Hôm nay thế nào ? Đã đỡ hơn chút nào ?"
"Giờ thì đỡ nhiều ."
Trần Kim Chiêu giơ bát đá bào lên: "Chỉ là vẫn chịu nóng, hễ nóng lên là trong thấy nôn nao, ăn xong nửa bát liền thấy dễ chịu hơn hẳn."
Từ ngày chẩn đoán thai đến nay năm, sáu ngày. Trong thời gian nàng cũng lên triều nữa, vì phản ứng nghén của nàng ngày càng nặng.
Hắn yên tâm để nàng , mà nàng đương nhiên cũng cố chấp, lúc an tâm dưỡng thai là quan trọng nhất. Về chuyện tiền triều, lý do đưa là cử Trần Hầu lang giám sát xây dựng vườn thượng uyển. Vốn dĩ nàng giám sát lăng tẩm hoàng gia thì sẽ an , kín đáo hơn, nhưng cảm thấy may mắn, nên đành đổi sang một cái cớ mấy hảo .
cả hai đều bận tâm lắm, dù nàng cũng xuất hiện mặt khác, triều thần tin cũng chẳng .
Cơ Dần Lễ liếc bát đá bào trong tay nàng, bên trong si-rô và trái cây vơi quá nửa, khỏi nhận lấy từ tay nàng, thấp giọng khuyên: "Thanh Nương , thể ăn quá nhiều đồ lạnh."
Trần Kim Chiêu gật đầu, ngước mắt đ.á.n.h giá kỹ vầng trán của .
Hôm đó va nhẹ, cả vầng trán sưng vù lên. Hai ngày nay tuy bớt sưng, nhưng vẫn còn một mảng bầm tím, trông khá đáng sợ.
"Sao trông vẫn đỡ mấy , hai ngày nay bôi t.h.u.ố.c đúng giờ đó?"
"Ngày nào cũng bôi mà. chắc là hôm đó đ.â.m mạnh quá, ít nhất cũng một thời gian nữa mới khỏi hẳn. Không , cần lo."
Cơ Dần Lễ ăn nốt phần trái cây và si-rô còn trong bát, tùy tay đặt lên bàn đá, trả lời một cách thờ ơ. Thái y kê cho là t.h.u.ố.c hoạt huyết tan bầm, nào dám bôi linh tinh.
Trần Kim Chiêu vết bầm còn sót mặt , nhịn hỏi: "Công Tôn thấy bộ dạng của , kinh hãi thất sắc mà hỏi ?"
Các triều thần khác dám thẳng vương gia, chứ nghĩa là Công Tôn Hoàn cũng dám.
"Sao thể hỏi chứ." Cơ Dần Lễ rót một chén nước ô mai mát lạnh, ngửa cổ uống cạn, liếc nàng , thỏa mãn trí tò mò của nàng: "Ông chỉ kinh hãi thất sắc, mà còn trợn mắt há mồm, hỏi dồn là xảy chuyện gì trong cung."
Trần Kim Chiêu tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, cũng thấy buồn .
"Vậy trả lời ông thế nào?"
"Còn thể trả lời thế nào, thẳng với ông , cần lo lắng chuyện con nối dõi nữa, con ." Hắn vươn tay, cẩn thận ôm nàng lòng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, như sợ kinh động đến sinh linh bé bỏng đang lớn dần bên trong. "Ta với ông , cốt nhục huyết thống của riêng ."
Trần Kim Chiêu tìm một tư thế thoải mái trong lòng , ngón tay đặt lên mu bàn tay , dùng một chút lực, để bàn tay ấm của áp sát bụng .
Yết hầu trượt lên xuống mấy , thở cũng bất giác nhẹ bẫng . Đứa bé mới hơn tháng, thật cũng cảm nhận gì, nhưng lúc , cách một lớp vải, dường như vẫn thể cảm nhận một sự rung động bí ẩn của tình m.á.u mủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-188.html.]
Nàng ngước lên, dùng ngón tay chọc nhẹ eo , thúc giục: "Sau đó thì ? Kể tiếp ." Nàng đang , thể đoạn .
Hoàn hồn , Cơ Dần Lễ bất đắc dĩ liếc nàng một cái, khẽ kể tiếp: "Nghe , ông dĩ nhiên là mừng như điên. vẻ tin, cứ hỏi hỏi thật , là chỉ đùa cho ông vui. Hỏi đến mức phát phiền, cũng tự soi gương xem, lừa một ông già như ông gì."
Trần Kim Chiêu bật khúc khích trong lòng .
"Nếu mà thật những lời trong lòng , chắc Công Tôn sẽ nghĩ, may mắn là nam nhân trẻ tuổi. Có khi nửa đêm tỉnh giấc cũng vỗ ngực, luôn miệng than, may mà là một ông già."
Nghe nàng trêu ghẹo, bực buồn , véo nhẹ má nàng: "Nàng còn dám , lúc , nàng lừa thê t.h.ả.m lắm đấy. Đêm nào cũng mơ thấy nàng, giày vò yên, tra tấn tâm can bao nhiêu."
"Chuyện đó trách . Ta đang quan yên , bỗng nhiên một ngày đưa yêu cầu hoang đường như , lúc đó đối với thần đúng là sét đ.á.n.h ngang tai."
Cơ Dần Lễ năm đó việc quang minh, bản , sợ nàng lôi chuyện cũ , dám tiếp chủ đề , vội vàng kể tiếp chuyện Công Tôn Hoàn.
Nói Công Tôn Hoàn khi xác thực tin tức, nhẹ nhõm thế nào, luôn miệng " quá" với , lải nhải nhiều, đến lúc còn quên cả cáo lui.
Còn ông rối rắm bao, tích đức cho hoàng nhi, dễ dàng đặc xá cho tử tù, khoan hồng cho tội nhân, nên khi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cho mua một đàn gà vịt ngỗng, tự mang lên núi phóng sinh.
Hai dựa lan can đá cẩm thạch trắng, ôm trò chuyện. Tiếng thì thầm, lãng mạn từ đình hóng gió truyền hồ sen, theo gió mùa hạ bay xa.
Tưởng rằng chuyện sẽ cứ thế , những ngày dưỡng thai của nàng sẽ trôi qua an cho đến ngày sinh nở.
Nào ngờ, hôm đó, tình thế đột ngột đổi.
Phản ứng nghén của nàng ngày càng dữ dội, mỗi ngày một nặng thêm, hề dấu hiệu thuyên giảm. Vốn dĩ chỉ khi trời nóng, nàng mới chút nôn nao, choáng váng, buồn nôn, nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phát triển đến mức lúc nào cũng thấy khó chịu.
Nàng bắt đầu ăn cái gì là nôn cái đó. Dù là món ăn chút mùi vị, cần nếm, chỉ cần đưa đến mặt cũng đủ khiến nàng nôn đến quặn thắt dày.
Ban đầu ăn chút đá bào hoặc nước mơ chua còn đỡ, nhưng dần dần, ngay cả mấy thứ cũng nôn hết.
Không khí trong điện Chiêu Minh ngày càng áp lực. Triều đình bãi triều ba ngày liên tiếp, Cơ Dần Lễ túc trực bên cạnh nàng rời một tấc. Mấy ngày nay chỉ nàng gầy , mà cũng gầy rộc trông thấy.
Thanh Nương dùng nhiều cách, nhưng dù là châm cứu dùng thuốc, cũng chỉ tác dụng lúc đầu, qua một hai ngày là mất hiệu lực.
Ban đầu Thanh Nương còn cảm thấy đây chỉ là nghén nặng hơn bình thường, chỉ cần chịu đựng qua một, hai tháng đầu là . thấy nửa tháng liên tiếp mà phản ứng ngày càng kịch liệt, đến hôm nay ngay cả nước cháo cũng đút , bà cũng bắt đầu hoảng sợ.
"Phải mời sư phụ của tới." Bà bắt mạch cho Trần Kim Chiêu, lúc cũng chút chắc chắn. Mạch tượng tuy bình thường, nhưng phản ứng thực sự . Trong lòng bà dấy lên cảm giác chẳng lành, bà cố nén sự hoảng hốt, cúi đầu tâu với vị điện hạ đang cố kìm nén vẻ u uất bên cạnh: "Xin điện hạ thứ tội cho y thuật hạn của thần, dám dễ dàng đưa kết luận. Thần dùng bồ câu đưa thư cho sư phụ, ngài lên đường , cụ thể vẫn chờ ngài đến mới rõ ."
Trần Kim Chiêu giường, đầu đầy mồ hôi lạnh, nôn thêm một trận, lúc chỉ cảm thấy dày như d.a.o cứa, khiến cả nàng run rẩy.
Nàng thầm nghi ngờ, đây lẽ là di chứng từ thang t.h.u.ố.c cực mạnh năm xưa.
Tuy mấy năm nay chữa trị gần hết, nhưng ai hậu họa nào ẩn sâu trong cơ thể, chỉ chờ thời cơ là bùng phát .
Giống như lúc .
Cơ Dần Lễ siết chặt nắm đấm, giờ phút tức giận đến mức g.i.ế.c . Hắn chất vấn Thanh Nương, tại lúc thứ đều , mà giờ tình hình đột ngột chuyển biến !
Thư Sách
Không cách nào? Tại cách nào? Cơ thể nàng rõ ràng bồi bổ , đây t.h.u.ố.c thang, đồ bổ đều dùng đúng hạn, thể chạy nhảy, khỏe mạnh vô cùng!
Chỉ mới m.a.n.g t.h.a.i mà dày vò đến thế , mà còn dám với là cách!
vì Trần Kim Chiêu ở đó, cố gắng nuốt cơn tức giận xuống, lạnh lùng hỏi: "Sư phụ của ngươi mấy ngày nữa sẽ tới?"
Thanh Nương nín thở: "Muộn nhất là 5 ngày."
Cơ Dần Lễ gì thêm, bước đến mép giường xuống, vuốt nhẹ gương mặt nàng.
Gương mặt gầy gò, lạnh ngắt mà ướt đẫm mồ hôi. Vẻ hồng nhuận ngày nào giờ còn chút huyết sắc, trông còn trắng hơn cả tuyết. Đôi mắt hạnh cũng trũng sâu xuống, cả vốn mảnh khảnh, giờ gầy đến trơ xương.
Một nỗi sợ hãi tột độ ập xuống đầu .
Thấy nàng nhắm nghiền mắt, cả run rẩy, hai tay cũng run lên theo. Hắn vội vàng chạm nàng nhưng bắt đầu từ , nàng mỏng manh như một phiến băng, tưởng như chỉ chạm nhẹ là thể tan vỡ.
"Người ! Người !!" Hắn hét lớn ngoài điện: "Truyền hết thái y đến đây cho !!"