Thám Hoa - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-10-20 03:37:31
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trần Kim Chiêu dùng hết sức níu chặt lấy cổ tay áo . Hắn nắm lấy bàn tay tái nhợt, lạnh băng của nàng, trong mắt hằn lên những tia m.á.u đỏ.

"Tính mạng của nàng là quan trọng nhất." Bàn tay nàng cũng gầy guộc đến thế, nắm mà như nắm lấy một cành cây khô mùa đông. Cơ Dần Lễ nghiến chặt quai hàm, đường cằm căng cứng như sắp đứt gãy.

"Những chuyện khác đều thể , duy chỉ tính mạng của nàng là thể chờ đợi."

Lời tuy , nhưng khi thái y đến, vẫn kéo kín từng lớp rèm trướng, chỉ để lộ một đoạn cổ tay của nàng.

Các vị thái y lượt tiến lên bắt mạch, Thanh Nương bên giường tỉ mỉ mô tả bệnh trạng.

Hơn mười vị thái y thăm khám mất gần nửa canh giờ. Dựa mạch tượng và thông tin bệnh trạng do Thanh Nương cung cấp, họ nhỏ giọng bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng đến kết luận, trịnh trọng bẩm báo với Nhiếp Chính Vương đang giường: Đây là chứng ốm nghén nặng thường gặp ở phụ nữ mang thai, đợi qua giai đoạn đầu thai kỳ sẽ tự khỏi.

"Chịu đựng?" Cơ Dần Lễ giơ bàn tay gầy trơ xương của giường lên, kìm nén cơn giận : "Nôn ói liên tục, ăn là nôn , tình trạng kéo dài nửa tháng ! Người dày vò đến thế , các ngươi bảo còn chịu đựng? Chịu đựng thế nào? Chịu đựng đến bao giờ!"

"Ta ở đây để các ngươi mấy lời sáo rỗng, qua loa! Ta phương pháp hiệu quả tức thì! Muốn nàng uống t.h.u.ố.c là khỏi, thể cầm nôn, thể ăn uống gì đó, nàng lập tức khỏe !"

Các vị thái y cuống quýt cáo tội.

Vị thái y chuyên về phụ khoa đành nén sợ hãi cơn thịnh nộ, tiến lên dâng mấy phương t.h.u.ố.c kiện tỳ vị, cầm nôn, cùng với các biện pháp giảm triệu chứng như xoa bóp huyệt vị, hơ ngải cứu.

Nghe những phương t.h.u.ố.c và biện pháp quen thuộc , lòng Cơ Dần Lễ càng chìm xuống. Đây đều là những cách Thanh Nương thử qua, ban đầu còn chút tác dụng, nhưng đến giờ vô hiệu.

"Ngoài những cách , còn biện pháp nào khác ?"

Trong điện lặng ngắt như tờ, các vị thái y im lặng .

Sau khi hỏi Thanh Nương xem Hoa thánh thủ ngày nào sẽ đến kinh thành, Cơ Dần Lễ cho lui tất cả trong điện, chỉ còn hai họ đối diện trong gian vắng lặng.

"Nhiều nhất là 5 ngày nữa."

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, đưa lên môi hôn nhẹ lên đầu ngón tay, giọng khẽ khàng, ngay cả thở cũng kìm nén đến cực độ, như sợ sẽ giường tan biến mất.

Trần Kim Chiêu những tia m.á.u trong mắt , đưa tay chạm đuôi mắt, khóe mày, vuốt ve gương mặt tiều tụy của , nhưng còn sức lực. Mấy ngày nay, cũng gầy trông thấy, gò má nhô cao. Đâu chỉ nàng khổ sở, cũng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

"Thần... chịu mà."

Nàng gắng gượng nở một nụ nhợt nhạt, yếu ớt với .

Nàng vốn định an ủi , nhưng mái tóc đen xõa tung, ánh mắt tan rã, thở mong manh của nàng, chỉ cảm thấy lạnh buốt, hai tay gần như giữ nổi bàn tay xương xẩu mảnh khảnh của nàng.

"Đừng nữa, giữ sức mà nghỉ ngơi." Hắn đưa một tay vén tóc cho nàng, cố gắng hết sức để tay run rẩy. "Sẽ thôi, chuyện sẽ sớm thôi."

Nhìn nàng nhắm mắt chìm giấc ngủ, kìm đưa bàn tay run lên, nhẹ nhàng đặt lên động mạch cổ của nàng. Cảm nhận nhịp đập yếu ớt nơi đó, trái tim hoang mang, sợ hãi tột độ của mới chút bình yên ngắn ngủi.

Chưa đến 5 ngày, Hoa thánh thủ kinh.

Ngay hôm đó, ông xe ngựa đưa đến điện Chiêu Minh với tốc độ nhanh nhất.

Sau khi qua thiên điện tắm rửa sơ qua, một bộ quần áo sạch sẽ, ông mới cung nhân dẫn nội tẩm.

Bên trong phòng ngủ tĩnh lặng một chút , các cung nhân tiếng động, đeo bất kỳ trang sức nào, tóc cũng chỉ cài trâm đơn giản. Không khí trong bộ tẩm điện cũng sạch sẽ đến cực điểm, ngửi thấy một chút mùi lạ nào.

Hoa thánh thủ sắc mặt trịnh trọng, bước nhanh điện.

Xa cách bao năm, ông vẫn dáng vẻ cũ, già nhưng vẫn tráng kiện, phong thái như tiên nhân đạo cốt. Chỉ khác là, vì vẻ khoan thai thường ngày, lúc đôi mày bạc của ông nhíu , phần nghiêm trọng.

Trong nội tẩm thắp mấy ngọn đèn cung đình, ánh sáng tỏ mờ.

Người bên giường khom lưng, nghiêng chăm chú phía trong giường. Thân hình cao lớn đổ bóng trầm mặc lên rèm trướng. Nghe tiếng động, đó mặt , hốc mắt trũng sâu, gò má nhô cao, ánh mắt , trong vẻ bình tĩnh ẩn chứa một sự hung ác vô hình.

Tim Hoa thánh thủ bất giác thót , ông lặng lẽ hành lễ.

Cơ Dần Lễ dậy nhường chỗ, nhẹ tay vén một góc rèm trướng lên, gật đầu hiệu cho ông gần.

Hoa thánh thủ rón rén bước tới, xuống giường, giường. Sắc mặt nàng trắng bệch vì bệnh, thở yếu ớt, lồng n.g.ự.c phập phồng gần như thấy. Cả gầy rộc như chỉ còn da bọc xương, khác xa với vẻ hồng hào, tràn đầy sức sống gặp mặt.

Dù trong thư Thanh Nương mô tả , nhưng tận mắt thấy vẫn chấn động hơn nhiều. Tuy nhiên, ông biểu lộ gì mặt, chỉ rũ mắt xuống, bình tĩnh bắt mạch.

Mười lăm phút , ông thu tay . Người bên giường liền cúi xuống, cẩn thận nâng cổ tay mềm oặt của nàng, đặt trong chăn gấm.

Hoa thánh thủ mở hòm thuốc, lấy một bộ kim châm dài ngắn khác .

Thấy ông bàn bạc với trực tiếp lấy kim , Cơ Dần Lễ những tỏ khó chịu, ngược lông mày khẽ nhướng lên, trong đôi mắt u ám lóe lên một tia sáng, ẩn chứa sự mong đợi.

Hắn cẩn thận vén chăn lên, vội vàng lùi sang một bên, dám phiền ông châm cứu. hai mắt dõi theo từng cử động của cây kim, thỉnh thoảng ngước nhanh lên gương mặt giường, ánh mắt kìm nén kích động.

Mười lăm phút nữa trôi qua, Hoa thánh thủ thu kim .

Cùng lúc đó, mi mắt Trần Kim Chiêu khẽ run, từ từ mở .

Tầm từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, cảm giác của nàng cũng dần rõ nét hơn. Giờ khắc , cơ thể nàng cảm thấy nhẹ nhõm từng . Cái cảm giác nặng nề, trì trệ đây, sự khó chịu cuộn trào ngừng trong lồng n.g.ự.c và bụng, cảm giác đau đớn khổ sở... dường như tan biến hết chỉ một đêm.

Sự nhẹ nhõm lâu khiến đôi mắt nàng ánh lên vài phần sức sống. Nàng đảo mắt quanh, dừng đàn ông đang bên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-189.html.]

Thư Sách

"Điện hạ..."

Đôi môi nàng khẽ mấp máy, giọng tuy nhỏ đến mức gần như thấy, nhưng ẩn chứa sức sống mãnh liệt.

Hai tay Cơ Dần Lễ khẽ run, đôi mắt phượng như tro tàn bùng cháy trở , cũng tỏa sức sống.

Hắn lao đến giường, cúi , run rẩy vuốt ve gương mặt nàng, môi mấp máy mãi mới thốt một giọng khàn khàn nghẹn ngào: "Thế nào ? Đỡ hơn ?"

Trần Kim Chiêu gật đầu. Lúc khá hơn, nàng khỏi cảm thấy cứng đờ, đau nhức, liền gắng gượng dậy.

Cơ Dần Lễ theo bản năng định ngăn , thì Hoa thánh thủ bên cạnh : "Nằm lâu cũng cứng , điện hạ ngại đỡ nàng dậy thư giãn gân cốt một chút."

Nghe , Cơ Dần Lễ vội cúi xuống đỡ lưng nàng, cẩn thận dìu nàng dậy. Hắn cũng thuận thế xuống mép giường, để nàng dựa .

Nằm lâu, giờ dậy, Trần Kim Chiêu thật sự cảm thấy thoải mái lạ thường, khỏi khẽ thở một nhẹ nhõm. Nhớ thời gian khổ sở nên lời qua, nàng cảm thấy như mấy kiếp trôi qua, lòng vẫn còn sợ hãi. Cái cảm giác như giày vò từng dây thần kinh, từng tấc nội tạng, quả thực còn đáng sợ hơn cả cái c.h.ế.t, khiến cảm thấy tra tấn cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nàng khỏi về phía Hoa thánh thủ vẫn đang sắp xếp hòm thuốc, nở một nụ cảm kích, cảm ơn bàn tay diệu kỳ của ông kịp thời cứu nàng qua cơn nguy khốn.

Hoa thánh thủ cũng gật đầu đáp , chỉ là ánh mắt tránh né nàng.

Sắc mặt Trần Kim Chiêu sững . Ánh mắt Cơ Dần Lễ luôn dõi theo nàng, thấy lập tức sốt ruột hỏi: "Sao ? Không khỏe ở ?"

Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, yếu ớt : "Hơi đói."

Nghe , thể vui mừng khôn xiết.

"Người ! Người ! Mau truyền đồ ăn!" Cơ Dần Lễ vuốt ve cánh tay nàng, luôn miệng gọi vọng ngoài. Gương mặt gầy gò, u ám của giờ đây cũng rạng rỡ hẳn lên, hiện vài phần ấm áp đây. "Muốn ăn gì? Chua ngọt? Có ăn trái cây ? Canh thì ? Hay uống chút nước ô mai?"

Hoa thánh thủ vội nhắc nhở bên cạnh: "Nhiều ngày ăn gì, nên dùng đồ khác, vẫn nên ăn cháo loãng là chính. Cũng nên ăn nhiều, ăn ít nhưng chia nhiều bữa, nghỉ ngơi là chủ yếu."

" đúng, Hoa thánh thủ đúng, đều lời ngài!"

Cơ Dần Lễ lớn hưởng ứng, luôn miệng dặn dò ngoài.

Lưu Thuận bên ngoài cao giọng . Rất nhanh, ngoài điện tiếng động, tiếng dặn dò, tiếng bước chân. Cả tẩm điện dường như cũng chuyển từ tĩnh sang động, từ vẻ c.h.ế.t chóc đó mà bừng lên sức sống trở .

Và vị điện hạ bên mép giường , đến lúc mới thời gian để ý đến vị công thần Hoa thánh thủ. Hắn hết lời ca ngợi y thuật thần thông của ông, khen ông là Hoa Đà tái thế, là quốc thủ, là thánh thủ, là lão thần tiên màng thế sự. Hắn còn hứa hẹn ban cho nhà họ Hoa ba đời vinh hoa phú quý, ban kim bài miễn tử, bảo vệ cho con cháu đời .

Trần Kim Chiêu ăn xong bát cháo loãng, sắc mặt trông khá hơn thấy rõ.

Cơ Dần Lễ thấy kích động vui mừng. Nhớ thời gian dày vò và tuyệt vọng qua, trong lòng nhất thời dâng trào ngàn lời với nàng.

cùng lúc đó, trong những ngày bãi triều, triều đình cũng tồn đọng ít công vụ khẩn cấp chờ xử lý. Lúc Công Tôn Hoàn đến cầu kiến ngoài điện. Giờ tâm trạng khá hơn nhiều, cũng tiện tiếp tục từ chối gặp.

"Nàng thấy mệt thì nghỉ một lát, đợi sẽ chuyện tiếp."

Trần Kim Chiêu gật đầu, thúc giục : "Điện hạ mau , cũng qua tình hình với Công Tôn , kẻo ông rõ nguyên do lo lắng vô ích."

Cơ Dần Lễ đáp ứng, quyến luyến ôm vai nàng, kê gối mềm lưng nàng mới dậy rời .

Đợi , Trần Kim Chiêu theo bóng lưng gầy trông thấy của , thất thần giây lát, mới sang Hoa thánh thủ bên cạnh.

"Thánh thủ, lâu gặp."

"Lâu gặp, tiểu Trần đại nhân." Hoa thánh thủ chiếc ghế bên giường, đ.á.n.h giá nàng một lượt thở dài: "Không ngờ gặp cô, trong bộ dạng tiều tụy thế ."

Trần Kim Chiêu khổ: "Thần cũng ngờ, m.a.n.g t.h.a.i gian nan đến , suýt chút nữa mất nửa cái mạng. Hoa thánh thủ, là do năm xưa thần dùng t.h.u.ố.c quá mạnh, nên mới dẫn đến phản ứng dữ dội như bây giờ ?"

Hoa thánh thủ xua tay.

"Điều đó thì cô cần lo lắng quá. Xem mạch tượng thì ngoài việc suy nhược , cô biểu hiện bất thường nào khác. Thang t.h.u.ố.c mạnh năm xưa, hề để di chứng gì."

Thấy nàng vẫn còn nghi hoặc, Hoa thánh thủ trầm ngâm một lát, vuốt râu, từ tốn kể cho nàng những trường hợp tương tự mà ông gặp trong mấy chục năm hành y của .

Những chứng ốm nghén nặng phần lớn xảy ở giai đoạn đầu thai kỳ. Có qua hai, ba tháng là khỏi, nhưng cũng chịu đựng cho đến tận ngày sinh mới hết. Đương nhiên, thể bình an chịu đựng đến lúc sinh là cực kỳ hiếm hoi. Mà dù chịu đến lúc đó, còn đủ sức để sinh con là chuyện khác.

Ông , ông còn từng gặp những trường hợp phản ứng còn dữ dội hơn, xuất hiện triệu chứng suy kiệt nội tạng, thậm chí nổi mẩn đỏ, còn hình . So với đó, tình trạng của nàng chỉ là choáng váng, nôn ói, là nhẹ .

"Nói như , đây là do cơ thể thần bệnh, mà chỉ là chứng ốm nghén nặng thôi ?"

"Có thể như ." Hoa thánh thủ đáp: "Ta thà rằng cơ thể cô bệnh, như còn thể kê đơn bốc thuốc. Hiện tại, ngoài việc châm cứu để giảm bớt triệu chứng, còn cách nào hơn."

Điều ông là, dân gian một cách rằng, những đứa trẻ hành hạ khi mang thai, đều là đến để báo ân.

Trần Kim Chiêu cũng nên mừng nên buồn, ngờ kết quả là như .

Nàng hiểu tình huống mà Hoa thánh thủ . Ở kiếp , dường như nàng cũng từng qua, khi m.a.n.g t.h.a.i phản ứng cực kỳ dữ dội, đó là do thai nhi và cơ thể xung khắc .

Nàng bất giác đưa tay xoa bụng. Nàng là do cơ thể cực độ bài xích đứa trẻ , là đứa trẻ vốn dĩ nên đến.

với tình thế hiện tại, nàng thật sự cần đứa trẻ .

"Vậy thánh thủ thấy... thể giữ ?" Nàng hỏi, : "Thần cảm thấy bây giờ cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều, dường như đang chuyển biến , qua giai đoạn đầu là sẽ đỡ hơn ?"

Hoa thánh thủ : "Khó lắm, ít nhất xem qua ba tháng nữa tình hình sẽ thế nào."

Nói đến đây, ông khỏi thở dài. Ông cũng thật với điện hạ như thế nào đây.

Mà lúc , bên ngoài tẩm điện, một bóng cao lớn lặng lẽ biến mất trong bóng tối.

 

Loading...