Thám Hoa - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-10-20 03:44:56
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suốt mười ngày liền, Trần Kim Chiêu cảm thấy cả nhẹ nhõm, tinh thần .
Nàng thể ăn uống bình thường, còn vì một chút mùi vị mà nôn thốc nôn tháo nữa. Nàng cũng bình thường, còn thể đình hóng gió ngắm cảnh, còn chóng mặt, xây xẩm mặt mày buồn nôn cuộn trào trong dày chỉ vì vài bước.
Cơ thể khỏe mạnh, tâm trạng cũng vui vẻ, cả ngày nàng tươi rạng rỡ.
những ngày đó chỉ kéo dài mười ngày.
Sau mười ngày, nàng trở trạng thái , mặt mày trắng bệch, mồ hôi vã , nôn mửa như lộn cả ruột gan ngoài.
Hoa thánh thủ châm cứu cho nàng, nhưng chỉ cầm cự ba ngày.
Ba ngày châm cứu , thì chỉ đỡ đầy nửa ngày.
Trần Kim Chiêu yếu ớt liệt giường, sắc mặt hồng hào khó khăn lắm mới dưỡng mười ngày, một nữa tái nhợt trông thấy.
Cơ Dần Lễ bên mép giường nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, rời một khắc.
Ánh mắt quyến luyến gương mặt nàng, vẻ nhẫn nhịn đau khổ, đôi môi trắng bệch còn chút sắc máu, và gò má mới da thịt trở . Hồi lâu , tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng dừng nơi hai tay nàng đang đặt bụng.
Hắn ngây chăm chú, dường như xuyên qua lớp chăn gấm, cái bụng vẫn nhô lên . Hắn bất giác đưa tay , nhưng khi bàn tay sắp chạm , các ngón tay từ từ thu .
lúc , đang giường đột nhiên giãy giụa dậy.
Trần Kim Chiêu nghiêng mép giường nôn thốc nôn tháo. Những gì thể nôn nôn sạch từ , nhưng giờ phút nàng vẫn nôn cả dịch mật.
Nàng nôn cả mật xanh mật vàng , trong miệng đắng ngắt, dày co thắt dữ dội. Nàng thậm chí còn cảm thấy, phản ứng dường như còn dữ dội hơn cả .
Đang nghĩ , dày đột nhiên quặn đau một trận, nàng rốt cuộc nhịn nữa, cúi gập xuống, đột nhiên nôn một ngụm máu.
Màu đỏ tươi đập mắt, sắc mặt Cơ Dần Lễ lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Đêm đó, cung nhân trong điện Chiêu Minh tấp nập.
Còn trong điện Chiêu Dương, quỳ gối lò hóa vàng, lặng lẽ đốt giấy tiền suốt đêm.
Sáng sớm hôm , Cơ Dần Lễ bước điện Chiêu Minh, còn vương mùi khói giấy tiền. Hắn gì, chỉ đưa tay về phía Lưu Thuận.
Lưu Thuận hai mắt đỏ hoe, bưng khay tới. Khi đưa đến mặt , đáy chén và khay va lạch cạch, phát những tiếng động nhỏ nhưng chói tai.
Cơ Dần Lễ gì, bưng chén t.h.u.ố.c thẳng nội tẩm.
Hoa thánh thủ và Thanh Nương cũng theo sát phía . Nhìn ánh mắt chờ mong của Lưu Thuận, Hoa thánh thủ khỏi lắc đầu thở dài. Người đời coi ông là Hoa Đà tái thế, nhưng ông rốt cuộc Hoa Đà, mà dù là Hoa Đà nữa, thì cũng thần tiên.
Lưu Thuận bước thấp bước cao ngoài điện.
Ông cũng tại . Là nô tài cận, đáng lẽ ông ở đó, sẵn sàng chờ lệnh sai bảo, đặc biệt là thời khắc mấu chốt như thế .
ông kiểm soát đôi chân của , bất giác đến một gian điện khác.
Nô tài canh gác hành lang hành lễ chào ông, nhưng ông dường như thấy, thất thểu đến cửa điện, ngây một lúc đẩy cửa bước .
Mọi vật dụng trong điện đều còn mới tinh, vô cùng quý giá và nhỏ nhắn. Bất kể là đồ đạc, vật trang trí, tủ trưng bày, tất cả đều nhỏ hơn vài phần, trông thật xinh xắn, tinh xảo.
Lưu Thuận kìm bước tới, vuốt ve chiếc giường nhỏ. Đây là do điện hạ tự tay bài trí, đương nhiên ông cũng phụ giúp, giúp điện hạ treo tấm rèm nhỏ lên.
Lúc đó, niềm vui mừng gương mặt điện hạ vẫn còn rõ mồn một mắt. Ngài còn cảm khái với ông, ngờ ông trời hậu đãi đến thế. Ngày hôm đó, điện hạ còn với ông nhiều, hồi tưởng những chuyện xưa lúc Nguyên phi nương nương còn tại thế, dự tính sẽ dạy dỗ hoàng nhi thế nào.
Theo hầu điện hạ bao nhiêu năm, đây là đầu tiên ông thấy ngài thoải mái đến .
Lưu Thuận khom nhặt chiếc trống bỏi giường lên. Điện hạ hồi nhỏ ngài thích chơi cái nhất, chắc là hoàng nhi cũng sẽ thích.
Trần Kim Chiêu tựa giường tới, ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ dừng bên thái dương .
Chỉ một đêm gặp, hai bên thái dương điểm màu sương trắng, rõ ràng và chói mắt đến thế, khiến cả trông già trông thấy.
hề , cứ thế bưng chén t.h.u.ố.c tới, tự nhiên xuống mép giường.
Nàng kịp hỏi , chén t.h.u.ố.c trong tay thu hút.
Mùi t.h.u.ố.c bên trong nồng nặc, tỏa một hương vị khó ngửi. Tay cầm chén t.h.u.ố.c vững, nước t.h.u.ố.c sóng sánh dữ dội, b.ắ.n ướt cả mu bàn tay và ống tay áo .
Nàng dường như ý thức điều gì. Đôi mắt nàng dán chặt chén t.h.u.ố.c một lát, đột ngột ngước lên .
Cơ Dần Lễ thẳng mắt nàng, một tay vòng qua vai nàng, một tay đưa chén t.h.u.ố.c gần. Hơi thở của chút nặng nề, giọng cũng khàn trông thấy.
"Uống . Có lẽ... nó nên đến." Có lẽ giọng hỏng thật , mấy âm tiết phát , nhưng vẫn cố gắng với nàng: "Có thể là đầu thai nhầm chỗ, giờ đang vội về, đầu thai nơi khác. Nàng... nên thành cho nó."
Nước mắt Trần Kim Chiêu lập tức trào , lăn dài má, rơi chén thuốc, b.ắ.n lên những gợn sóng lăn tăn. Lòng bàn tay nàng run rẩy che lấy bụng, nàng thành tiếng, cả run lên.
Tại cuối cùng là kết cục như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-190.html.]
Đã giữ , cớ gì rơi bụng nàng.
Bàn tay ấm áp, rắn rỏi vỗ về tấm lưng đang run rẩy của nàng, từng chút, từng chút một. Hắn vỗ hồi lâu, mới khàn giọng : "Ta nàng lo lắng điều gì, đừng sợ. Sau , hễ manh nha xuất hiện, sẽ diệt trừ từng đứa một, cùng lắm thì lập một đứa nhỏ khác. Luôn cách để bảo cho các nàng."
Trong giọng ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.
Trần Kim Chiêu lắc đầu, nghiêng mặt, xuyên qua màn nước mắt mờ ảo .
Đâu đơn giản như . Triều cục biến động khôn lường, thế sự đổi trong nháy mắt. Người thần thánh, thể tính toán hết nước cờ, nắm chắc chuyện trong tay.
Mười mấy, hai mươi năm, là ba mươi năm , sẽ là cảnh tượng gì đây?
Một vị vua già con nối dõi, một vị thái tử đầy tham vọng và hận thù, các phe phái triều thần lòng mang quỷ thai, còn các phiên vương ở các châu đang ngo ngoe rục rịch... cùng với những âm mưu gia, những kẻ đầu cơ khó lường khác nối tiếp xuất hiện.
Thời gian xoay chuyển, cảnh tượng mắt nàng như vặn vẹo, tái hiện.
Trong cơn mơ màng, hoảng hốt, mắt nàng như hiện lên nhiều hình ảnh: hoàng cung nhuốm m.á.u bậc thềm, thái tử dẫn binh ép vua thoái vị, vị vua già tự thiêu trong điện Chiêu Minh, "Tam kiệt" đưa lên đoạn đầu đài, những đồng khoa tóc tai rũ rượi, kẻ lưu đày, c.h.é.m đầu, còn những kẻ tịch biên gia sản, cùng đường mạt lộ.
Nàng dường như thấy vị thái tử lên ngôi tối cao lật đổ chủ trương chính trị của họ, phủ định thành quả mà họ đ.á.n.h đổi bằng cả tính mạng. Có những đồng liêu khi đó vẫn còn đang phấn đấu ở địa phương, cuộc biến pháp năm xưa giúp họ tìm thấy lý tưởng chính trị của , gần như cả quãng đời đó đều cống hiến cho nó. chỉ một đêm gió đổi chiều, tín niệm của họ tan vỡ, nửa đời nỗ lực cuối cùng hóa thành hư vô.
Nàng mái tóc điểm sương của , nước mắt càng tuôn rơi.
Nàng cho rằng đây chỉ là ảo tưởng vô căn cứ của . Những cảnh tượng đó, trong một tương lai xác định, thể sẽ trở thành hiện thực.
Giờ phút , nàng thậm chí còn một trực giác mãnh liệt, rằng đứa trẻ rơi bụng nàng lúc , lẽ là đến để nghịch thiên cải mệnh, cho nên mới xung khắc dữ dội như . Nàng càng một dự cảm mãnh liệt, đây sẽ là đứa con cuối cùng của .
"Đừng , nàng chịu nàng rơi lệ mà."
Hắn đưa chén t.h.u.ố.c lên môi nàng, hồi lâu mới lên tiếng: "Uống . Cũng... đừng khó đứa bé nữa."
Trần Kim Chiêu , đột nhiên đưa tay qua, lau nước mắt mặt .
Cơ Dần Lễ nhắm mắt , mặc cho lòng bàn tay mềm mại của nàng lau mặt .
Một lúc , tự giễu , giọng khàn khàn: "Trời xanh hậu đãi , nhưng cũng hạn. Cả đời , lẽ cuối cùng cũng thể sự viên mãn... Ta chấp nhận."
Trần Kim Chiêu lúc ngược dần bình tĩnh trở . Nàng rút khăn tay , cẩn thận lau sạch mặt cho , cuối cùng xoa nhẹ lên mái tóc mai của , dựa gối mềm, đưa tay chậm rãi vỗ về lồng ngực.
"Hay là đợi thêm một thời gian nữa . Ít nhất cũng đợi qua giai đoạn đầu thai kỳ, xem tình hình thế nào hãy ."
Nàng cẩn thận cảm nhận cơ thể , với : "Thật cảm thấy nôn đêm qua, thấy dễ chịu hơn nhiều , đương nhiên cũng loại trừ là ảo giác. Cứ chờ thêm một chút, xem tình hình tính."
Cơ Dần Lễ nhỏ giọng khuyên: "Càng để lâu càng nỡ, bằng sớm để nó ."
"Không thiếu chút thời gian ." Trần Kim Chiêu : "Ta sẽ cố chấp điều thể. Nếu thật sự giữ , thì... đành thuận theo ."
Thư Sách
Từ điện Chiêu Minh , Cơ Dần Lễ thẳng đến Thái Miếu.
Trần Kim Chiêu cũng là mới , linh vị tổ tiên, lấy m.á.u thề nguyện: Nguyện dùng hai mươi năm tuổi thọ của để đổi lấy sự bình an cho con nàng.
Nửa tháng tiếp theo, Trần Kim Chiêu vẫn trong tình trạng ăn là nôn . triệu chứng còn nghiêm trọng như , miễn cưỡng ở trong phạm vi chịu đựng của nàng.
Chuyển biến xuất hiện nửa tháng đó.
thời điểm Trần Kim Chiêu m.a.n.g t.h.a.i tròn hai tháng, tất cả những triệu chứng khó chịu của nàng dường như biến mất chỉ một đêm.
Ban đầu nàng còn dám tin, sợ lặp như . mười ngày, nửa tháng, hai mươi mấy ngày trôi qua, cơ thể vẫn nhẹ nhõm, còn cảm giác choáng váng buồn nôn nữa. Lúc nàng mới vui mừng nhận , chứng ốm nghén nặng của cuối cùng cũng qua !
Người vui mừng chỉ nàng. Cả điện Chiêu Minh như sống , tràn ngập khí vui tươi. Đặc biệt là Lưu Thuận, đường vui vẻ đến mức như bay lên, bước chân tẩm điện ân cần lạ thường. Ân cần đến mức thậm chí còn chẳng thèm để ý sắc mặt của điện hạ nhà , mấy cứ trơ đó, đợi đến khi Trần Kim Chiêu ăn xong bữa mới mãn nguyện bưng bát đĩa trống rời .
Sức khỏe của Trần Kim Chiêu lên từng ngày, sắc mặt hồng hào, cả khoan khoái. Không vì đó tình trạng quá thê t.h.ả.m , mà so sánh với bây giờ, nàng thậm chí còn cảm thấy tinh thần dư thừa từng , cả như tràn đầy nhiệt huyết.
Cơ Dần Lễ lay chuyển nàng, đành mang một ít công vụ của Công Bộ về cho nàng xem xét xử lý. cũng dám để nàng mệt mỏi, những trải nghiệm kinh hoàng đó một là quá đủ . Cho nên, khi nàng xem công văn một lúc, sẽ kịp thời nhắc nhở nàng nghỉ ngơi.
Hôm nay khi tan triều, Công Tôn Hoàn từ núi phóng sinh trở về, liền vội vã đến Thượng thư phòng yết kiến. Sau khi tận mắt thấy sắc mặt điện hạ hôm nay , cả ông cũng nhẹ nhõm hẳn.
Không từ khi nào, ông thói quen, hễ lo lắng cho tình hình của " nối dõi", là vội vàng chạy đến xem sắc mặt điện hạ. Nếu sắc mặt điện hạ , nghĩa là chuyện đều bình an, ngược thì thể là chuyện lớn .
Nhớ thời gian liên tục bãi triều đó, đến giờ ông vẫn còn thấy kinh hãi. Ông bao giờ thấy điện hạ suy sụp tinh thần, gầy gò hốc hác đến , cả như mất hồn, thậm chí chỉ trong một sớm một chiều mà hai bên thái dương điểm bạc. Thật sự khiến ông sợ hãi mấy đêm ngủ, chỉ sợ điện hạ qua nổi cửa ải đó.
Khoảng thời gian đó tin tức trong cung phong tỏa nghiêm ngặt, ngay cả ông cũng thể dò la gì. Chỉ mới bộ thái y của Thái Y Viện đều triệu đến điện Chiêu Minh, ngay cả Hoa thánh thủ cũng cung đó mấy ngày.
Tuy cụ thể là vì lý do gì, nhưng lúc đó ông mơ hồ dự cảm, lẽ là chuyện con nối dõi xảy biến cố. Sau , cũng điện hạ xác nhận.
Nghĩ khỏi thở dài, đường con cái của điện hạ gian nan đến .
Tuy bây giờ cuối cùng cũng khổ tận cam lai, điện hạ cũng hiện tại thứ đều , nhưng ông vẫn chút yên tâm, lâu lâu nhịn mà cung xem xét tình hình, chỉ sợ gió thổi cỏ lay gì đó.
"Chỉ mong điện hạ thể như ý nguyện, một sinh kỳ lân nhi."
Công Tôn Hoàn lời thật lòng, chỉ hận thể cầu nguyện trời đất.
Ông tuổi cao, trải qua một phen kinh hãi như , trái tim thật sự chịu nổi nữa.
Cơ Dần Lễ cầm bút son chấm mực, phê duyệt tấu chương, đầu cũng ngẩng lên: "Sẽ như ý nguyện." Nét bút rồng bay phượng múa, tấu chương xuất hiện một chữ "Chuẩn". Hắn ngẩng lên, về phía Công Tôn Hoàn, chắc chắn mà chậm rãi : "Sẽ chỉ là hoàng nhi."