Thám Hoa - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-10-20 04:24:32
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ngày mười tám tháng Chạp năm Cảnh Minh thứ sáu, Thánh thượng, từng một ngày lên triều kể từ khi kế vị, đột nhiên xuất hiện tại điện Tuyên Trị.

Thái giám chấp sự mở tấm chiếu thư bằng lụa gấm màu vàng tươi, ngài tuyên .

Chiếu thư , kể từ khi lên ngôi, long thể bất an, bệnh cũ thường tái phát, quả thực tinh lực suy kiệt, e rằng khó lòng cáng đáng vạn cơ. Vì xã tắc dân sinh, ngài quyết ý thoái vị nhường ngôi cho hiền tài, từ nay lui về Tây Uyển tĩnh dưỡng. Do đó, đặc biệt ban chiếu lệnh, hoàng thúc Cơ Dần Lễ tổng nhiếp triều chính, nắm giữ bộ việc quân quốc đại sự, sẽ tuyển chọn bậc hiền quân đức độ, phò tá tân quân kế vị, đồng tâm hiệp lực, cùng xây dựng cơ đồ thịnh trị.

Việc Cảnh Minh Đế thoái vị trong dự liệu, nhưng việc Nhiếp Chính Vương thuận thế đăng cơ ngoài dự đoán của . Theo lệ thường, nước thể một ngày vua, nhưng bất kể là văn thần võ tướng tân quý cựu thần, một ai dâng sớ khuyên ngài lên ngôi đề nghị lập vua mới. Ấy là vì các quần thần đối với tâm ý của Nhiếp Chính Vương, phần lớn đều ngầm đoán .

Cơ Dần Lễ cũng bận tâm khác nghĩ gì về , dù chuyện  quyết, ai thể đổi. Sau khi nghi lễ thoái vị kết thúc,  cho hộ tống Thánh thượng rời , và ngay trong ngày hôm đó đưa ngài dời đến Tây Uyển.

Niên hiệu Cảnh Minh cũng từ đó mà kết thúc.

Sang năm mới, cùng với trận tuyết đầu mùa, các quần thần cung tham dự buổi đại triều ngày mồng một Tết. Nhìn thấy Nhiếp Chính Vương hiếm hoi ngự bảo tọa cao nơi cửu trùng đài sen, mà bậc thềm nhận lễ triều bái của quần thần, lòng họ đột nhiên mơ hồ cảm giác, quốc triều sợ rằng sắp mở một kỷ nguyên mới.

Ngày mồng một tháng tư, điện Chiêu Minh giới nghiêm.

Thống lĩnh Ngự tiền thị vệ dẫn ba trăm tinh binh vây quanh bảo vệ bộ cung điện, lập nhiều chốt canh gác trọng yếu, nghiêm cấm bất kỳ ai liên quan đến việc đỡ đẻ gần sản điện. Viện sử Thái Y Viện dẫn các thái y chờ sẵn ở thiên điện, tùy thời đợi lệnh. Hoa thánh thủ chờ ngoài điện chính, Thanh Nương khi rửa tay sạch sẽ liền cùng Xảo Vân và Quế Hương, những trang phục sạch sẽ, bước nội tẩm. Các cung nhân khác lặng lẽ , bưng nước ấm và những chiếc khăn nhúng qua nước sôi cùng các dụng cụ sinh nở khác.

Cơ Dần Lễ hai tay siết chặt , đặt lên trán.

Giây lát,  bật dậy khỏi ghế, mục đích trong điện.

Cứ cách vài thở, ngài liếc về phía phòng sinh. Bên trong động tĩnh, lòng  thắt , động tĩnh, càng lo sợ hãi hùng. Trái tim lúc nào cũng thấp thỏm yên. Rõ ràng nhóm đỡ đẻ mới bao lâu, ngài cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng, nôn nóng đến phát điên, bất giác đổ mồ hôi lạnh.

"Còn bao lâu nữa?"

Hoa thánh thủ đang nhắm mắt dưỡng thần , vội trả lời: "Nhanh thì một, hai canh giờ thôi ạ. Điện hạ xin hãy tạm thời đừng quá sốt ruột."

Cơ Dần Lễ nôn nóng chiếc đồng hồ lớn trong điện.

Một, hai canh giờ, lâu như ! Sao thời gian trôi chậm thế !

Đi vài vòng trong điện, đôi môi run rẩy, trắng bệch của ngài hỏi: "Chắc chắn là ngôi thai thuận chứ? Thai nhi quá lớn, thể đảm bảo nàng sinh thuận lợi ?"

Hoa thánh thủ đều đáp là chắc chắn.

Lúc , trong phòng truyền đến tiếng kêu đau.

Hai tai Cơ Dần Lễ lập tức ù ! Chưa kịp phản ứng, lao đến cửa phòng ngủ.

Hoa thánh thủ sốt ruột định dậy ngăn cản, nhưng may mắn thấy ngài ngay đó dường như tỉnh táo , kịp thời dừng bước cửa, kích động đẩy cửa xông .

"Điện hạ, bên trong nên quá nhiều , nếu sẽ bất lợi cho sản phụ."

Hoa thánh thủ khuyên nhủ. Hơn nữa, vị đại thần như ngài đó, khó tránh khỏi sẽ khiến những đỡ đẻ phân tâm, bó tay bó chân.

Cơ Dần Lễ đáp , chỉ bất động chằm chằm phòng ngủ.

Lát đột nhiên loạng choạng xoay , mấy bước lảo đảo chạy đến chỗ ống nhổ, cúi nôn ọe.

Lưu Thuận nhanh chóng, thành thạo bưng tới nước súc miệng và ô mai chua.

hôm nay ông rõ ràng chút thất thần, hầu hạ điện hạ còn chu đáo, tỉ mỉ như ngày thường. Ánh mắt ông thỉnh thoảng nôn nóng liếc về phía phòng ngủ, tiếng động bên trong mà lòng cũng hoảng hốt vô cùng.

Lúc , ông niệm một đoạn kinh cầu nguyện trời Phật, nhưng nay ông vốn tin những điều , trong phòng đến một quyển kinh thư cũng , lấy kinh văn mà niệm? Cho nên, kẻ "nước đến chân mới nhảy" như ông đành thầm niệm liên tục trong lòng "A di đà phật", khẩn cầu ông trời mở mắt, phù hộ cho bên trong tròn con vuông.

Trần Kim Chiêu bắt đầu chuyển từ lúc rạng sáng. Khi tia nắng đầu tiên của bình minh ló dạng, cắt ngang màn đêm u tối, trong phòng sinh vang lên tiếng trẻ sơ sinh vang dội.

Mọi ngoài điện lập tức bật dậy, ánh mắt đổ dồn về nơi phát âm thanh.

"Sinh... Sinh !"

Lưu Thuận đầu tiên kích động la lớn, mất hết cả quy củ. giờ phút ai trách tội ông, bởi vì điện hạ nhà ông, ngoài tiếng trẻ sơ sinh trong trẻo, vang dội , thì chẳng còn thấy gì khác nữa.

Gần như ngay khoảnh khắc cửa phòng ngủ mở từ bên trong, Cơ Dần Lễ lao tới.

Đối mặt với vị điện hạ áo quần ướt đẫm mồ hôi, cơ mặt vẫn còn run rẩy, Thanh Nương ôm chiếc tã lót màu vàng tươi bước tới, gật đầu hiệu chuyện đều bình an.

Sắc mặt vẫn căng cứng, yết hầu ngừng chuyển động, nuốt xuống cơn khô khốc đau rát trong cổ họng. Thu hồi ánh mắt từ trong phòng, cúi xuống đứa trẻ sơ sinh trong tã lót. Một sinh linh bé nhỏ, bàn tay bé xíu cuộn tròn đặt bên miệng, trông như một chú mèo con, nhưng tiếng chào đời vang dội đến thế, tựa như tiếng phượng hoàng non cất tiếng hót đầu tiên.

Thanh Nương cẩn thận đưa chiếc tã về phía .

Hai nắm tay siết chặt bên hông hắnết buông . Hắn vô thức chà hai lòng bàn tay vạt áo, mới cứng ngắc vươn tay đón lấy.

Sinh linh bé nhỏ thật nhẹ, nhưng cảm thấy nặng tựa ngàn cân.

Bế đứa bé tay, khẽ đung đưa nhè nhẹ. Đôi mắt phượng hằn đầy tơ m.á.u giờ tràn ngập sự trìu mến của đầu cha. Đặc biệt là khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn giống nàng như tạc, càng yêu thương khôn xiết, trái tim như tan chảy.

Một lúc lâu , khi cảm xúc kích động lắng xuống, ngước mắt lên, chậm rãi quanh. Uy nghiêm của bậc nhiếp chính phụ quốc bao năm khiến dám ngẩng đầu.

"Đây là kỳ lân nhi, là trời phù hộ triều , là đại phúc của quốc gia! Các ngươi hiểu rõ ?"

Mọi trong điện quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô lớn: "Chúc mừng điện hạ đón hoàng tử! Nguyện tiểu điện hạ phúc thọ dài lâu, vĩnh hưởng thiên ân!"

Cơ Dần Lễ cẩn thận nâng cao đứa bé trong vòng tay, trầm giọng tuyên bố: "Con của , Thừa Dận! Là Văn Đế gia ban tên, Cơ Thừa Dận!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-192.html.]

(Tự vị đăng cực, kham Thừa Dận tộ: Chưa lên ngôi vua, xứng đáng kế thừa cơ nghiệp.)

Trời còn sáng hẳn, tiện tay cầm lấy thánh chỉ màu vàng tươi, thẳng đến điện Tuyên Trị.

Văn võ bá quan sớm nhận tin tức, tập trung chờ sẵn quảng trường điện Tuyên Trị, chỉ đợi Nhiếp Chính Vương đến tuyên chiếu thư lập tân quân kế vị.

Trên đường , Công Tôn Hoàn vẫn nhịn đề nghị: "Tên húy của tân quân... Điện hạ là suy xét một chút?" Ông cảm thấy cái tên phần quá lớn, chủ yếu là vì đây từng là tên Văn Đế gia ban cho chính điện hạ.

Cơ Dần Lễ thẳng thắn đáp: "Cái tên , là phụ hoàng năm xưa lật xem nhiều sách cổ, cân nhắc bao nhiêu mới định , gửi gắm kỳ vọng và tình yêu thương của ngài. Tuy vô phúc dùng , nhưng con của trời ưu ái, dùng . Con của , thể xứng đáng với bất kỳ cái tên nào."

Trước điện Tuyên Trị, khí trang nghiêm, tĩnh lặng.

Cơ Dần Lễ văn võ bá quan, tự tuyên thánh chỉ lập tân quân kế vị.

Kể từ ngày hôm đó, tân quân đăng cơ, đổi niên hiệu thành Chiêu Hi. Đại điển kế vị của tân quân sẽ hoãn , chờ Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng sẽ cùng bá quan văn võ cử hành long trọng.

Về phần triều chính, tạm thời vẫn do Nhiếp Chính Vương nắm giữ bộ, đợi đến khi tân quân trưởng thành sẽ trao quốc chính để tự chấp chính.

Tháng năm niên hiệu Chiêu Hi.

Trần Kim Chiêu vẫn còn đang ở cữ. Không Hoa thánh thủ gì với , mà kiên quyết cho rằng ở cữ đủ hai tháng mới cho sản phụ. Cho nên, bất kể nàng tỏ hồi phục thế nào, vẫn bắt nàng tĩnh dưỡng thêm một tháng nữa.

Nàng còn thể gì khác, đành lời tiếp tục ở cữ.

Những ngày giường tĩnh dưỡng thật nhàm chán, khiến nàng vô cùng nhớ nhung những ngày tháng lên triều, tan triều. Tuy lúc công vụ bộn bề, bận rộn cũng mệt, nhưng ít cũng phong phú. Lại còn thể cùng các đồng liêu vui vẻ, thỉnh thoảng tan triều còn thể cùng Thẩm Nghiên và tụ tập một phen, cuộc sống cũng thật thi vị.

Từ lúc m.a.n.g t.h.a.i đến giờ, nàng "giam lỏng" trong cung gần một năm trời, thể thấy bức bối?

Cho nên hôm nay khi đến, nàng liền vội vàng hỏi, qua hết tháng thể thượng triều .

"Ít nhất cũng đợi đến tháng mười. Đại điển đăng cơ của hoàng nhi định ngày mồng tám tháng mười, nàng thế nào cũng đợi qua đại điển hãy thượng triều."

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của nàng, giải thích: "Đại điển đăng cơ của tân quân, tự nhiên cần bá quan văn võ quỳ lạy, vạn dân thần phục. Ta là Nhiếp Chính Vương, đương nhiên cần quỳ lạy, còn nàng..." Hắn khẽ nhướng mày, đ.á.n.h giá nàng một lượt từ xuống , như : "Chỉ là quan tam phẩm, chẳng lẽ ngày đại điển, nàng định thẳng tắp ở đó động đậy ?"

Trần Kim Chiêu hiểu , liền kiên trì nữa.

Mẹ quỳ lạy con, khó tránh khỏi sẽ tổn hại phúc đức, nàng đương nhiên thể như .

Cơ Dần Lễ ôm hoàng nhi trong lòng, phe phẩy chiếc trống bỏi đùa nghịch. Nhìn sinh linh bé nhỏ với cánh mũi xinh xắn khẽ phập phồng theo nhịp thở, đôi mắt phượng đen láy như đá huyền dõi theo chiếc trống, bàn tay bụ bẫm cuộn tròn vươn nắm lấy, cái dáng vẻ đáng yêu đó khiến kìm mà nhếch môi , một nụ mãn nguyện và hiền hòa.

"Con của , chính là bậc chí tôn cửu ngũ, sẽ Thánh thượng dài lâu."

Hắn lắc lắc chiếc trống bỏi trong tay, hoàng nhi bụ bẫm như ngọc, càng ngắm càng thấy giống tiên đồng, liền nhịn với Trần Kim Chiêu: "Vẫn là hoàng nhi lợi hại, chọn lấy nét của cả hai chúng ."

Trần Kim Chiêu đang sầu não cầm gương ngắm nghía, thấy đường nét khuôn mặt càng thêm mềm mại. Lúc nàng đang lo đến lúc lên triều, dùng phấn gì để che một chút.

Nghe , nàng liền ghé gần, lòng .

Ngũ quan của đứa bé, ngoài đôi mắt phượng , những nét còn đều cực kỳ giống nàng. đường nét khuôn mặt giống nhiều hơn một chút, vài phần khí.

Nàng vươn ngón tay chọc chọc bàn tay bụ bẫm của đứa bé, : "Ta thấy tướng mạo điện hạ hoa lệ hơn, nếu hài tử giống nhiều hơn một chút nữa thì sẽ càng ."

"Đừng con , nàng cái gì." Cơ Dần Lễ giơ tay che nhẹ đôi tai nhỏ của hoàng nhi, ôn nhu : "Hoàng nhi nhà nhất, là tuyệt thế vô song. Chờ lớn lên, chắc chắn cũng sẽ là một thiếu niên đế vương tuấn tú vô song."

Trần Kim Chiêu véo mạnh eo , đang định mỉa mai vài câu, thì đột nhiên nhận một chuyện.

Không đúng, đúng!

Tân quân sinh giống nàng, điều sẽ khiến các triều thần nghĩ thế nào?

Tại con của Nhiếp Chính Vương giống Trần Hầu lang đến !

Trần Kim Chiêu thấy mắt tối sầm, ôm trán than thở. Hoàn thể tưởng tượng , đến lúc đó những lời đồn đại vớ vẩn sẽ lan truyền thành cái dạng gì.

Trời ơi là trời!

Ngày mồng tám tháng mười, niên hiệu Chiêu Hi.

Đại điển đăng cơ của tân quân cử hành đúng như dự định.

Buổi lễ long trọng từng , quy mô hoành tráng, trang nghiêm bậc nhất.

Trước điện Tuyên Trị, các cửa cung lượt mở rộng. Văn võ bá quan xếp hàng chỉnh tề theo phẩm cấp, trang nghiêm dõi theo Nhiếp Chính Vương đang ôm tân quân, chậm rãi bước tấm t.h.ả.m gấm thêu rồng cuộn.

Cờ xí tung bay phần phật, lụa ngũ sắc rực rỡ ánh mặt trời, phấp phới trong gió, như đang chào đón một thời đại mới của quốc triều.

Vào đến điện Tuyên Trị, Nhiếp Chính Vương ôm tân quân từng bước tiến lên cửu trùng đài cao, cẩn thận đặt đứa bé lên ngai vàng tối cao. Sau đó, ngài từng bước lui về, rời khỏi đài cao, cho đến khi bậc thềm.

Ngài dẫn đầu bá quan văn võ triều kiến tân quân.

Xung quanh ngai vàng, Lưu Thuận cùng Quế Hương, Xảo Vân và các cung nhân khác rời mắt canh chừng, hai tay đều cẩn thận nâng đỡ. Dùng lời của Lưu Thuận kể , thì đó thật sự là "nâng như nâng trứng rồng".

Tiếng hô "Vạn tuế" vang vọng ngoài điện, vang vọng khắp bầu trời Tử Cấm Thành.

Mà ở một tòa lầu cách điện Tuyên Trị xa, Trần Kim Chiêu ở một góc tầm , lặng lẽ quan sát tất cả. Một cảm xúc xúc động khó tả lặng lẽ lan tràn trong tim nàng.

Nàng thẳng , qua khung cửa sổ xa phía chân trời.

Lúc , một vầng hồng nhật đang từ phương Đông nhô lên, ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi khắp đại địa.

Mặt trời mới mọc, khí thế thể ngăn cản, nhuộm cả đất trời Cửu Châu thành một màu vàng óng.

Thư Sách

 

Loading...