Thám Hoa - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-10-20 04:29:02
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm Cảnh Minh thứ sáu dường như mới chỉ là hôm qua, mà thoáng cái đến năm Chiêu Hi thứ sáu.
Lại một mùa hè rực rỡ gấm hoa. Hai bên đường lát đá trong hoàng cung, cây xanh rợp bóng mát. Gió hè thổi tới, tiếng ve râm ran, tô điểm thêm phần náo nhiệt cho những cung điện nguy nga, tráng lệ vốn đậm khí phái hoàng gia.
Vừa khỏi điện Chiêu Minh, Trần Kim Chiêu vội vã chạy về phía xe ngựa. Phía , một bóng dáng nhỏ bé đang cố sức đuổi theo, hai chân guồng lên như bánh xe Phong Hỏa, chạy vẫy tay gọi rối rít.
"Thị lang, Thị lang đại nhân ơi, đợi với a ——"
Trần Kim Chiêu bịt tai chạy càng nhanh hơn. Vừa đến gần xe ngựa, nàng gần như lăn cả lên xe, hối hả giục Trường Canh: "Đi, mau!"
Trường Canh thuần thục vung roi, xe ngựa lập tức phóng vụt .
Tiểu Thánh thượng càng guồng chân đuổi theo, tiếng gọi cũng gấp gáp hơn: "Trần Hầu lang, dừng ! Ta, trẫm cùng khanh thương nghị chính sự, chính sự!"
Lưu Thuận và đám hầu phía cũng la hét: "Thánh thượng chậm một chút! Cẩn thận ngã ạ ——"
Chỉ trong vài thở, xe ngựa rẽ con đường lát đá, thoáng cái biến mất thấy tăm .
Thấy còn hy vọng đuổi kịp, tiểu Thánh thượng đành dừng , chống nạnh thở hổn hển, chiếc mũ cánh chuồn đầu cũng rung lên theo. Lưu Thuận cùng đám hầu thở chạy tới, vội vàng tiến lên vỗ lưng cho tiểu Thánh thượng thuận khí.
"Thượng thư Công Bộ sắp về hưu, bây giờ phần lớn công vụ của Công Bộ gần như đều đổ dồn lên vai Thị lang đại nhân, ngài bận lắm ạ." Lưu Thuận an ủi. "Đợi qua đợt bận rộn , chắc chắn ngài sẽ thời gian đến chơi với ngài."
Tiểu Thánh thượng một tay chống nạnh, một tay vỗ ngực, lắc đầu than thở: "Bận, đời ai mà bận chứ. Thị lang đại nhân rõ ràng là đang ghét bỏ trẫm mà." Nói , nàng ngửa đầu quanh điện Chiêu Minh, giơ tay chỉ tòa cung điện tường đỏ ngói xanh nguy nga, ống tay áo long bào tinh xảo trễ xuống một tấc, để lộ chiếc vòng vàng chạm rồng cổ tay nhỏ bé.
Thư Sách
"Cái điện Chiêu Minh lạnh lẽo , đúng là nửa điểm tình cũng a."
Nàng ngân nga than thở, vẻ sầu não lắm. Chiếc vòng vàng chạm rồng lấp lánh ánh mặt trời rực rỡ, ánh vàng phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn môi hồng răng trắng của nàng, trông càng thêm vẻ khổ sở đáng thương.
Phía cửa điện Chiêu Minh tiếng động. Lưu Thuận liếc thấy, vội vàng nháy mắt hiệu cho tiểu Thánh thượng. Người lập tức nhanh như cắt thu tay về, ngoan ngoãn đặt hai bên , phía cửa điện, cẩn thận hé mắt lên. Bóng cao lớn điện phụ vương nàng thì còn là ai.
"Đến Thượng thư phòng , nơi đó tình ấm áp hơn."
Cơ Dần Lễ mặt biểu cảm, tiểu Thánh thượng, giọng cũng bình tĩnh: "Thái phó Thẩm của con đang ở đó chờ, chắc sẽ đợi con mười lăm phút."
Vừa dứt lời, tiểu Thánh thượng vội vàng sai chuẩn xe, giục kéo nàng đến Thượng thư phòng ngay lập tức. Nàng vội , vì Thái phó Thẩm đ.á.n.h thước tay đau lắm đấy. Cái thước chuyên dụng riêng cho nàng, rộng một tấc, dày ba phân, vụt xuống lòng bàn tay đau thấu tim gan, đau thật sự.
Nàng khỏi nhớ nhung vị Thái phó Công Tôn của . Thái phó Công Tôn bao, phụ vương cho ông tiếp tục dạy nàng nữa chứ?
Nếu Cơ Dần Lễ suy nghĩ trong lòng nàng, chắc sẽ lạnh hai tiếng. Công Tôn Hoàn cứ thấy nàng là kìm mà cưng chiều. Mà nàng thì ranh ma láu lỉnh, cái miệng nhỏ như bôi mật, dăm ba câu là thể dỗ cho đối phương quên cả trời đất. Nếu để Văn Hữu tiếp tục dạy dỗ nàng, còn sợ sẽ nuôi một vị Thánh thượng hư hỏng mất. Ít nhất thì Thái phó Thẩm hiện tại, tâm tính kiên định, hề nàng qua mặt.
Đợi xe ngựa , Cơ Dần Lễ cũng xoay trở điện. Không khỏi lắc đầu, cái tính cách quậy phá giống ai. Dù cũng giống , hồi nhỏ như .
Lúc , Trần Kim Chiêu đang đường đến nha môn Tứ Ty, nàng sờ mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng cứ thấy giọng điệu của tiểu Thánh thượng là tim đập thình thịch, thái dương cũng giật giật. Huống chi đó còn là một kẻ lắm lời, túm là thể từ sáng đến tối, còn dai hơn cả cha nàng, Trần Kim Chiêu quả thực chịu nổi.
Xe ngựa lọc cọc chạy thẳng về phía , nhanh như chớp giật.
Trần Kim Chiêu một tay nắm chặt cửa sổ xe, tay vén rèm hét ngoài: "Đã khỏi cung , ngươi còn chạy nhanh như gì!"
Trường Canh đáp như lẽ đương nhiên: "Tay lái luyện thường xuyên mới thuần thục ạ."
"Không , bao nhiêu năm , ngươi vẫn còn canh cánh chuyện ." Trần Kim Chiêu hết lời khuyên nhủ. "Trường Canh, tay lái của ngươi đủ giỏi , thật đấy, cần luyện nữa ."
"Thiếu gia đang lừa , tin."
"Thật mà Trường Canh, ngươi tin chứ, cả đời từng thấy ai lái xe giỏi như ngươi."
"Mỗi thiếu gia lừa là quá lên."
Trường Canh vung roi, xe ngựa lao vun vút.
Trần Kim Chiêu chiếc xe ngựa xóc nảy, ngửa mặt than trời. Nàng nhận , xung quanh chẳng lấy một bình thường, đúng là khổ mà.
Lúc tan về nhà, nàng tình cờ gặp Yêu Nương xách theo hai con cá trở về.
Năm Cảnh Minh thứ năm, Yêu Nương nhờ công lao mà phá lệ cất nhắc Đông Xưởng, trở thành nữ Cẩm Y Vệ đầu tiên trong lịch sử. Từ đó nàng phục vụ tại vệ sở phía Nam, cho đến năm Chiêu Hi thứ tư mới điều về kinh, nhận chức tại Chiêu Ngục, hiện tại chuyên quản việc tra tấn.
Người con gái nhu mì ngày xưa luôn cúi đầu né tránh ánh mắt khác, giờ đây vận phi ngư phục, eo đeo Tú Xuân đao, đối mặt với khác thì , toát lên vẻ lanh lợi khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-193.html.]
Đương nhiên đó là góc của Trần Kim Chiêu. Còn góc của ngoài, đó là một nữ la sát mà mỗi độ cong nơi khóe miệng đều mang theo mùi m.á.u tanh, khiến tránh xa ba thước, trốn còn kịp.
Bây giờ trong kinh thành ai mà vị đao phủ g.i.ế.c như ngóe nhà họ Trần . Dù tận mắt chứng kiến, nhưng thủ đoạn tra tấn của vị nữ la sát như sấm bên tai. Nghe nàng giỏi dùng kim thêu hoa, khi tra tấn sẽ dùng kim châm khắp mặt , đó lạnh lùng chế giễu một câu " bát quái".
Họ ý nghĩa cụ thể của từ ngữ lạ lùng , nhưng đoán nghĩa thì chắc chắn là mắng xí. Thủ đoạn âm độc, lời lẽ mắng c.h.ử.i kỳ quặc. Điều khiến những trong kinh chút nội tình nhà họ Trần đều thầm thì bàn tán, sợ rằng nàng chuyện của Trần Hầu lang và vị kích động mạnh, tâm tính trở nên vặn vẹo, bệnh hoạn.
Đương nhiên, chuyện Trần Kim Chiêu . Người đầu tiên cho nàng là Cơ Dần Lễ, lúc đó còn tỏ vẻ hứng thú hỏi nàng ba chữ Yêu Nương dùng để mắng thế nào.
Trần Kim Chiêu cũng để tâm, liền cho là ba chữ nào. Trước đây lúc chuyện ở nhà, nàng vô tình buột miệng một hai từ ngữ của kiếp , ngờ Yêu Nương và ghi nhớ.
Lúc đó khi nàng xong, cũng hỏi thêm về chủ đề , nên nàng cũng nhanh chóng quên . Vì , nàng đương nhiên cũng rằng, trong lòng thực đang nghiêm trọng nghi ngờ, ba chữ thốt từ miệng Yêu Nương thực chất là " sẹo quái".
"Ấy, hôm nay tỷ về sớm ?" Trần Kim Chiêu xuống xe, con cá trong tay Yêu Nương, hỏi: "Tối nay kho cá ăn ?"
Yêu Nương mím môi : " , Kim Chiêu tỷ ăn kho hấp?"
"Kho , ăn vị đậm một chút."
"Vậy , đợi kho xong bảo Trình An qua gọi cô."
Trần mẫu cũng thêm vài món rau xào. Cả nhà quây quần ăn cơm, như ngày xưa.
Từ khi Yêu Nương về kinh hai năm , Trần mẫu tuy miệng trách móc vài câu, nhưng tinh thần rõ ràng lên trông thấy. Tình cảm của bà dành cho Yêu Nương hề thua kém Trần Kim Chiêu Trĩ Ngư. Những năm Trần Kim Chiêu bôn ba quan bên ngoài, lúc đó Trĩ Ngư và Trình An còn nhỏ, trong nhà chỉ Yêu Nương bầu bạn sớm tối với Trần mẫu. Bao năm gắn bó, tình cảm cũng như con ruột thịt.
Ăn cơm xong, cả nhà theo thường lệ quây quần chuyện.
Trần mẫu kể chuyện ban ngày Trĩ Ngư mang theo bé Lan qua chơi, ở nhà ăn bữa cơm trưa, quá trưa mới dắt bé về.
Trĩ Ngư khi lấy chồng năm thứ hai thì sinh bé Lan, con bé trắng trẻo xinh xắn, đáng yêu. Trần Kim Chiêu cũng lâu gặp cô cháu ngoại , liền hỏi Trần mẫu xem bé Lan cao lên nhiều , hôm nay qua chơi búi tóc kiểu gì mới.
Trần mẫu liền tả cho nàng , bé Lan mặc bộ đồ thế nào, búi tóc hai bên , còn khoa tay múa chân tả chiều cao của bé. Biết Trần Kim Chiêu cũng tình hình gần đây của Trĩ Ngư, bà cũng lựa vài chuyện kể cho nàng .
" mà đến, Tử Ngạn cũng một thời gian qua đây." Trần mẫu lẩm bẩm. "Mấy năm thỉnh thoảng còn dắt Trĩ Ngư qua, giờ chắc cũng hơn nửa tháng nhỉ, chỉ thấy Trĩ Ngư dắt bé Lan qua thôi."
Trần Kim Chiêu liền : "Quan viên triều đình ngoài ngày nghỉ thì lấy nhiều thời gian rảnh rỗi. Cứ tối nào cũng qua ăn cơm cũng tiện, chắc cũng sợ dị nghị."
Trần mẫu nghĩ cũng thấy đúng, liền thêm nữa.
Trần Kim Chiêu khẽ nhắm mắt, bưng chén lên nhấp một ngụm.
Nhà mà Trĩ Ngư gả họ Du, chính là nhà mà đây nàng xem mắt, Trần Kim Chiêu cảm thấy là một gia đình gia giáo, nền nếp. Người chồng tên là Đức Minh, tự Tử Ngạn, là con thứ ba trong nhà, học vấn . Năm đó trong kỳ thi Đình đỗ hạng tám nhị giáp, xem như thành tích tồi.
Anh hiện đang giữ chức Biên tu ở Hàn Lâm Viện, còn chú ruột thì đang Thị lang bộ Lại.
Cách đây lâu, chú của đột nhiên tìm đến nàng, bóng gió cho cháu sang Công Bộ rèn luyện. Mấy năm nay nàng cũng ngầm quan sát năng lực của em rể , nhưng đối phương dường như sách nhiều quá nên cứng nhắc, năng lực xử lý chính vụ thật sự còn thiếu sót. Thay vì đến Lục Bộ những công việc phù hợp, chi bằng cứ ở Hàn Lâm văn thư, tích lũy kinh nghiệm.
Nàng bèn uyển chuyển rõ điều với chú , cũng đề nghị nếu thật sự sang Lục Bộ thì thể đến Lễ Bộ thử sức . Đối phương đồng ý, từ đó về cũng thấy nhắc nữa.
Tạm gác những chuyện đó sang một bên, nàng gọi Trình An đến mặt, kiểm tra bài vở của . Tháng sẽ về quê thi Viện thí, việc học hành tất nhiên thể lơ là.
Đứa bé ngày nào còn nép lòng nàng ê a chuyện, giờ cao lớn thành một thiếu niên dáng thẳng tắp như trúc, mặt nàng ung dung tự tại, đối đáp trôi chảy, toát lên vẻ thư sinh nho nhã.
Trần Kim Chiêu hài lòng cảm khái, thời gian đúng là chờ đợi ai, dường như chỉ trong chớp mắt, tiểu Trình An trở thành một lớn thực thụ.
"Học vấn thành vấn đề, chỉ cần phát huy bình thường, một suất tú tài chắc chắn thoát ."
Nàng cổ vũ, Trình An cũng ngượng ngùng , tấm lưng nhỏ bé của thiếu niên thẳng tắp lạ thường.
Đêm đen như mực, gió hè khẽ lay động rèm trúc bên cửa sổ, phát tiếng xào xạc.
Ánh nến mờ ảo chiếu lên tấm rèm màu xanh nhạt. Trên giường, hai dựa sát , hiếm hoi tận hưởng thời gian riêng tư.
Hai thủ thỉ những lời nhỏ to. Nói qua , chủ đề khó tránh khỏi nhắc đến "tiểu quỷ" trong cung.
"Cũng là giống ai." Nhắc đến cái bộ dạng "than thở" kỳ quái hôm nay của tiểu nhân nhi trong cung, Cơ Dần Lễ liền "chậc" một tiếng, chút dở dở . "Ranh ma láu lỉnh, đầu óc lúc nào cũng mấy ý tưởng kỳ quái."
Trần Kim Chiêu nghiêng chống dậy, trợn mắt lườm : "Sao nào, thấy hồi nhỏ thần như ? Thần nhé!" Nàng chỉ chỉ , hùng hồn: "Không tin cứ hỏi thần xem, hồi nhỏ thần ngoan trầm tính, chẳng nghịch ngợm tí nào."
"Ta cái bộ dạng ranh ma đó giống nàng , nàng gấp cái gì."