Thám Hoa - Chương 194:194

Cập nhật lúc: 2025-10-20 04:29:03
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Thư Sách

 

 

Hắn nhếch môi như nàng, mắt phượng rõ ràng chứa ý trêu chọc.

Trần Kim Chiêu nhào tới cù lét , tức : "Rõ ràng là giống hệt , còn cố cãi!"

Cơ Dần Lễ để nàng cù lét hai cái mới bắt lấy tay nàng.

"Lời vô lý, nàng cứ hỏi mấy vị lão thần xem, họ chắc chắn còn nhớ, hồi nhỏ chẳng ranh ma tí nào, cùng lắm chỉ xem như kiêu ngạo ương bướng, đến là đắc tội đến đó. Chẳng dính dáng gì đến hai chữ 'ranh ma' cả."

"Vậy chắc thường xuyên phạt lắm nhỉ?"

"Thì , nam tử hán đại trượng phu, chịu đòn chịu phạt, tuyệt hai lời."

"Là tuyệt nhận sai thì ." Trần Kim Chiêu đến thẳng nổi eo. " là đồ cứng đầu."

Bàn tay Cơ Dần Lễ luồn lớp áo lót của nàng, trêu chọc xoa nhẹ một cái. Nàng vỗ tay , vặn eo né tránh, mặt đỏ bừng lườm .

Ánh mắt mang theo vẻ xâm chiếm, thẳng đôi mắt long lanh ngấn nước của nàng. Bàn tay chậm rãi ôm lấy lưng nàng, xoay đè lên, cả hình bao phủ xuống.

Hơi thở của hai quấn quýt lấy , thì đúng lúc , ngoài cửa sổ đột nhiên tiếng động. Ngay đó, một giọng nhỏ nhẹ, nhưng quen thuộc thể tả, vọng .

"Cha, nương, hai ngủ ạ?"

Hai giường lập tức tách , nín thở.

vô ích, bên ngoài dường như sớm thấu màn kịch giả vờ ngủ của hai bên trong. Bàn tay nhỏ bé bôm bốp đập cửa sổ: "Con thấy hai chuyện, còn nữa mà! Xin thương xót mở cửa ạ, phụ vương già của con ơi, ngài đừng nhẫn tâm như chứ."

Trán Cơ Dần Lễ bắt đầu giật giật.

Trần Kim Chiêu nén , bất đắc dĩ đẩy đẩy , nhỏ giọng : "Mở cửa cho con bé , còn trì hoãn nữa, nó gọi cả bên cạnh sang bây giờ."

Không nàng quá, mà là tiểu nhân nhi bên ngoài thật sự thể . Tính tình của đối phương là đạt mục đích thì thề bỏ qua, hành sự chẳng kiêng dè gì. Dùng lời của Cơ Dần Lễ mà , thì đó là "hỗn sợ trời".

Hai mặc áo trong chỉnh tề, Cơ Dần Lễ liền xuống giường mở cửa.

"Cơ Thừa Dận!" Hắn nén giận quát khẽ. "Đêm hôm khuya khoắt ngủ, con chạy qua đây gì?" Những năm khi gọi cái tên , còn chút vui mừng, mãn nguyện xen lẫn chua xót, nhưng bây giờ những cảm giác đó biến mất, đó là huyết áp tăng vọt.

"Con ở trong cung một ngủ , nên đây tìm cha ngủ cùng."

Tiểu Thánh thượng với hai b.í.m tóc nhỏ đầu, nghiêng đầu ngó trong, lướt qua hình cao lớn của phụ vương, thẳng về phía giường ngủ.

Khi thấy bóng dáng giường, mắt nàng lập tức sáng rực lên. Nhân lúc phụ vương để ý, nàng lách qua khe cửa, vui vẻ chạy về phía giường.

"Nương, bảo bối yêu của đến đây!"

Cơ Dần Lễ ở cửa hít một thật sâu, đ.ấ.m mạnh n.g.ự.c hai cái.

Hắn liếc mắt lạnh lùng quanh sân, tĩnh lặng một tiếng động, đến bóng cũng chẳng thấy .

Hắn thầm lạnh trong lòng, Lưu Thuận, tên cẩu nô tài đó dám mang đến, sợ đến mức dám lộ mặt, đúng là tiền đồ.

Đóng cửa , Cơ Dần Lễ trong phòng.

Tấm rèm màu xanh nhạt che hờ gian giường, hai con đang ôm chuyện.

"Nương, hôm nay con gọi , đợi con?"

"À, ? Chắc là lúc nãy gió to quá, nương thấy."

"Vậy con là bảo bối ngoan ngoãn nhất của nương ?"

" , đương nhiên là , nghi ngờ gì nữa."

Cơ Dần Lễ giường, đ.á.n.h giá từ xuống Cơ Thừa Dận đang cuộn tròn trong lòng như một cuộn bột. Mũ cánh chuồn đội, đầu chỉ tết hai b.í.m tóc nhỏ, ngay cả áo ngoài cũng mặc, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo lụa mỏng mặc lúc ngủ.

Hắn tức đến bật , hóa chuẩn sẵn sàng cả .

"Thánh thượng, thể thống của con ? Con ăn mặc chỉnh tề mà khỏi cung, sợ thần dân thấy, sợ chê ?"

Tiểu Thánh thượng hùng hồn đáp: "Nửa đêm giới nghiêm , ai mà thấy chứ."

"Con cũng là nửa đêm ." Cơ Dần Lễ lạnh. "Con khỏi cung cố ý đến đây quấy rầy giấc ngủ của vợ chồng , con tự đặt tay lên n.g.ự.c hỏi xem, thích hợp ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-194194.html.]

"Thích hợp thì con cũng khỏi cung ."

"Con lớn , thể ngủ chung với cha nữa."

"Người xưa , nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch, con mới sáu tuổi, còn nhỏ mà."

Cơ Dần Lễ giơ tay chỉ mặt nàng: "Để hỏi Thái phó Thẩm của con xem, con học mấy cái lý lẽ cùn từ ai."

Tiểu Thánh thượng lập tức im bặt, ôm chặt lấy .

Trần Kim Chiêu ngầm kéo nhẹ tay áo , hiệu bảo thôi , đừng mắng nữa.

Nàng sờ sờ b.í.m tóc nhỏ đầu tiểu Thừa Dận, giọng mềm mại giải thích: "Con là Thánh thượng, nhất cử nhất động khó tránh khỏi chú ý. Các triều thần cũng tai mắt, con cứ khỏi cung thế khó tránh khỏi sẽ họ để ý, vô cớ gây nhiều lời đồn đoán. Sau như nữa, ?"

"Vậy con nhớ nương thì thế nào ạ?"

"Chờ nương qua đợt bận , sẽ thường xuyên ở điện Chiêu Minh, ?"

"Được ạ! Vậy chúng cứ quyết định như nhé, nương nuốt lời đấy."

"Đương nhiên là , nương là giữ chữ tín nhất, tin con cứ hỏi cha con xem."

Tiểu Thánh thượng liền ngước mắt lên, mặt sang.

Một đôi mắt phượng lớn và một đôi mắt phượng nhỏ giống hệt im lặng .

Cơ Dần Lễ "ừm" một tiếng, chú ý lắng thì sẽ nhận đó là âm thanh miễn cưỡng phát từ cổ họng.

Tiểu Thánh thượng về phía , hai con ôm thủ thỉ.

"Hôm nay b.í.m tóc nhỏ của con trông lạ ghê, ai tết cho con ? Lưu đại bạn của con ?"

"Không ạ, Lưu đại bạn bận đ.á.n.h xe cho con, ông rảnh. Bím bên trái là cô Quế Hương tết, b.í.m bên là cô Xảo Vân tết ạ."

"Gần đây việc học bận ?"

"Bận lắm ạ, hôm nay con xong bài tập đúng giờ, còn thái phó đ.á.n.h một thước tay."

"Nương thổi cho con là hết đau ngay. Ai cũng trải qua như cả. Nhớ ngày xưa, nương chỉ thầy giáo đ.á.n.h lòng bàn tay, mà còn phạt nữa cơ, mặt bao nhiêu bạn bè, mất hết cả mặt mũi."

"Mất mặt thì ạ, chỉ cần đ.á.n.h lòng bàn tay con là , con chẳng sợ mất mặt."

"..."

"Nương kể chuyện cho con , con vẫn chuyện con nòng nọc nhỏ tìm cha."

Trần Kim Chiêu con bé buồn ngủ , liền ôm con xuống, đắp chiếc chăn mỏng cho con.

Từ lúc ba tuổi, tiểu Thừa Dận câu chuyện mới chịu ngủ, giờ đây nó trở thành bài hát ru của con bé.

Nàng vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ bé của con, giọng nhỏ nhẹ: "Ngày xửa ngày xưa, trong hồ nước một chú nòng nọc nhỏ lạc , một hôm..."

Ánh nến khẽ lay động, chiếu lên gương mặt thanh tú dịu dàng, bao phủ lấy dáng thanh mảnh của nàng.

Giọng mềm mại như ánh trăng mờ ảo chiếu tim, hòa quyện cùng bóng đêm mùa hạ, rung động lòng đến thế, khiến như tan chảy.

Cơ Dần Lễ đưa tay khẽ vuốt lọn tóc mai buông xõa má nàng, lòng bàn tay chạm nhẹ hàng mi dài đang rũ xuống. Thấy đôi mắt như nước của nàng lườm một cái, lòng khỏi xao xuyến.

Hắn đăm đăm gương mặt tựa trăng rằm của nàng, chỉ cảm thấy thời gian thật ưu ái nàng. Thời gian từng để dấu vết phong sương nàng, ngược còn khiến nàng thêm phần đằm thắm, một vẻ từ nội tâm tỏa , đến nao lòng, đặc biệt động lòng .

Hoàn hồn, rũ mắt xuống sinh linh bé nhỏ ngủ say, khỏi lắc đầu bật . Hắn đưa nắm tay , đặt cạnh bàn tay nhỏ bé đang cuộn tròn của con để so sánh, nét rạng rỡ gương mặt .

Tiểu quỷ phá phách , cũng chỉ lúc ngủ mới khiến nhớ còn thứ gọi là tình phụ tử.

Xoa xoa hai b.í.m tóc nhỏ đầu con, ngước mắt lên, nhẹ giọng với Trần Kim Chiêu: "Muộn , ngủ thôi."

Thấy nàng gật đầu nhắm mắt, đưa tay vòng qua ôm lấy cả hai con cũng .

Trước khi nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong thời gian mãi mãi dừng ở khoảnh khắc .

Hạ qua thu tới, thu đông đến.

Vào lúc trận tuyết đầu mùa đông năm nay rơi xuống, các quan viên địa phương cũng lục tục về kinh báo cáo công tác.

Lộc Hành Ngọc, xa cách sáu năm, cuối cùng cũng về kinh.

Vì cách kinh đô quá xa, trong cung chiếu cố, nên mấy năm nay các quan viên ở phía Nam cần về kinh báo cáo, đều giám sát ngự sử do triều đình phái xuống đốc tra, đó mang tấu biểu tổng kết của họ về.

 

 

 

Loading...