Thám Hoa - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-10-20 05:26:04
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Năm nay đúng kỳ "Đại kế" (đợt sát hạch lớn dành cho quan viên), thêm nhiều quan địa phương hết nhiệm kỳ, nên tháng Chạp, nhiều đều về kinh bẩm báo công việc.

Giang Nam Tổng đốc Giang Mạc cũng về kinh.

Giống như Lộc Hành Ngọc, đây là đầu trở kinh thành sáu năm xa cách. Vừa xuống xe ngựa quanh, chỉ thấy phố xá hai bên khác xưa, cửa hiệu san sát, ngõ hẻm khang trang, ngay cả đường lát đá xanh chân cũng mở rộng thêm mấy thước. Trên đường, qua kẻ như mắc cửi, tiếng rao hàng của gánh rong hòa lẫn với tiếng đùa của trẻ con. Phóng tầm mắt xa, quả là một cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt, tràn đầy sức sống.

Sự đổi lớn của kinh thành khiến khỏi bồi hồi cảm khái. Dừng chân ngắm một lát, liền lên xe ngựa, về Công Tôn phủ chỉnh trang, một bộ quan phục mới tinh, mang theo tấu chương cung diện Thánh.

Cung điện vẫn nguy nga sừng sững, tường đỏ ngói vàng, mái cong nóc thú, y hệt vẻ xưa. Tới Thượng thư phòng, Lưu Thuận mời Giang Mạc điện. Trước , trong điện quanh năm đốt hương trầm mộc, mùi hương mang vị đắng chát, giờ đổi sang loại hương hoa quả thanh ngọt, dịu nhẹ.

Bài trí trong điện vẫn tương tự như , nhưng chỉ cần lướt qua cũng thể nhận sự khác biệt. Từ vật trang trí đến màu sắc rèm cửa sổ, tất cả đều thêm nhiều màu sắc tươi tắn hơn.

Giang Mạc tiến đến bệ rồng, hai tay dâng tấu chương, hành lễ : “Thần là Lưỡng Giang Tổng đốc Giang Mạc, bái kiến Thánh Thượng. Cung chúc Thánh Thượng vạn an, xã tắc Vĩnh Ninh.”

“Ái khanh mau bình !” Một giọng trong trẻo vang lên từ ngai rồng, tiếp đó là tiếng bước chân xuống thềm ngọc. Rất nhanh, một bóng áo vàng minh hoàng xuất hiện trong tầm mắt Giang Mạc. Một đôi tay nhỏ đeo vòng vàng chạm rồng đỡ ông dậy. “Khanh vất vả . Mấy năm nay Giang Nam yên bình, thuế má sung túc, đều là công lao của ái khanh. Có hiền thần như các khanh, thật là phúc của triều đình.”

Giọng Tiểu Thánh Thượng vẫn còn nét trong trẻo của trẻ con, nhưng cuối mỗi câu đều cố ý đè thấp xuống, vẻ uy nghiêm trang trọng của bậc đế vương.

“Vi thần dám nhận công. Thần thể mạnh dạn việc, đều là nhờ Thánh Thượng tin tưởng, trọng dụng. Thần chỉ việc trong bổn phận mà thôi.” Giang Mạc dâng tấu chương lên, “Đây là tấu chương ghi thành tích trong nhiệm kỳ của vi thần, thỉnh Thánh Thượng xem xét.”

Trong lúc cúi đầu chờ lệnh,  vô tình ngước mắt lên, và ngay lập tức, con ngươi co rút , cả cứng đờ.

  lập tức phản ứng, vội vàng cúi mắt xuống khi đối phương nhận điều bất thường, tầm mắt chỉ dán chặt nền gạch sáng bóng thể soi gương. Dù , tim ông vẫn đập loạn, tâm trí rối như tơ vò, tài nào bình tĩnh .

Khi còn ở Giang Nam,  từng phong thanh vài lời đồn.

tai là một chuyện, tận mắt chứng kiến là chuyện khác hẳn.

Dáng vẻ của Tiểu Thánh Thượng, ngoại trừ đôi mắt phượng như ba phần, như lạnh lùng ba phần, thì rõ ràng là tạc từ cùng một khuôn với nàng…

Dường như phát hiện vẻ cứng đờ và khác lạ của , Tiểu Thánh Thượng khép tấu chương , nhướng đôi mắt phượng : “Giang Nam bá tánh an cư lạc nghiệp, trẫm an lòng. Vẫn còn sớm, ái khanh hãy ở cùng trẫm uống chén , kể kỹ hơn về tình hình địa phương .”

Trần Kim Chiêu từ nha môn Công Bộ qua, đang mang mấy quyển tấu chương đến Thượng thư phòng, thì tình cờ chạm mặt Giang Mạc từ trong điện .

Gặp đột ngột, cả hai đều chút bất ngờ.

Tuy chuyện năm xưa khá mất mặt, nhưng qua nhiều năm như , ký ức cũng phai nhạt theo thời gian. Vì , Trần Kim Chiêu chỉ khựng một chút bình thản tiến lên chào hỏi:

“Giang tổng đốc, dạo vẫn khỏe chứ?”

Quả thực lâu gặp. Giờ gặp , chỉ thấy ông khác một trời một vực so với . Chức Tổng đốc Giang Nam quyền cao chức trọng, lẽ quyền thế luyện con . Gặp ông lúc , còn thấy chút nóng nảy của ngày xưa nữa, chỉ thấy một đàn ông mặc quan phục nhất phẩm, lưng đeo thẻ bài ngà voi, bước vững chãi, khuôn mặt nghiêm nghị, cử chỉ toát lên khí độ uy nghiêm của một đại quan nơi biên cương.

Ánh mắt Giang Mạc lướt qua mặt nàng, ông gật đầu: “Đa tạ quan tâm, sự đều . Đã lâu gặp, Trần đại nhân vẫn khỏe chứ?”

Trần Kim Chiêu đáp , khen ngợi vài câu về thành tích của ông, lấy cớ việc gấp cần diện Thánh để cáo từ.

“Khoan .” Hắn đột nhiên gọi nàng , từ trong ống tay áo lấy một chiếc hộp gỗ đàn to bằng bàn tay đưa qua, “Viên gia Nhị nương kinh nên nhờ chuyển cái cho cô.”

Trái tim còn hoảng hốt của Trần Kim Chiêu lúc mới bình tĩnh trở . Làm nàng hết hồn, suýt nữa tưởng ông to gan lớn mật, lén lút đưa đồ cho .

“Xin gửi lời cảm ơn của tới Viên Nhị nương.” Nàng nhận lấy chiếc hộp gỗ đàn nặng trĩu, hỏi ông: “Mấy năm nay nàng thế nào ?”

“Rất . Việc ăn của phường thêu mở rộng đến cả nước Cù La.”

Trần Kim Chiêu khỏi thật lòng mỉm .

Từ sáu năm , khi Viên Diệu Diệu lập công, ban tấm biển vàng "Thiên hạ nhất thêu phường" và phường thêu của nàng chỉ định là nơi cung cấp đồ cho hoàng gia, nàng bắt đầu cải tổ mạnh mẽ. Nàng áp dụng chế độ nhiều hưởng nhiều, thưởng phạt phân minh, cơ chế giám sát minh bạch, đồng thời tăng đãi ngộ cho thợ thêu. Chỉ trong vài năm, nàng trở thành chủ phường thêu lừng lẫy nhất Giang Nam.

Giờ việc ăn của nàng thuận buồm xuôi gió, Trần Kim Chiêu cũng khỏi mừng .

Thư Sách

“Vậy thì quá. Phiền Giang đại nhân chuyển lời giúp , rằng vui mừng cho nàng .”

Giang Mạc khẽ gật đầu. Ánh mắt ông bất giác rơi khuôn mặt trong trẻo như ngọc của nàng.

Tựa như tuyết đọng cành mai. Trong đầu ông đột nhiên hiện lên câu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-196.html.]

Người mặt, mắt sáng rực, lưng thẳng tắp, gò má thanh tú thoát tục ẩn hiện vành mũ quan, vẫn kiều diễm như nhiều năm . Thời gian trôi qua dường như chỉ phai nét ngây ngô của nàng, mà ngược , còn bồi đắp thêm một sức hấp dẫn độc đáo. Nàng nét thanh tao xa cách của văn nhân, sự ung dung, tự tin của bậc quan giả, phảng phất nét nhã nhặn của nữ tử.

Nàng càng ngày càng rực rỡ, vẻ phi giới tính tuyệt đối đó quả thực khiến say đắm.

 Hắn vốn tưởng rằng bao năm, thứ tình cảm thầm kín phai nhạt, nhưng khi gặp , tim  vẫn đập loạn khó mà kiềm chế.

Bên cửa sổ Thượng thư phòng, Tiểu Thánh Thượng đang nấp ở một bên ngoài.

“Chẳng trách Phụ vương coi chừng kỹ như …” Nàng lẩm bẩm, bĩu môi về phía Giang Mạc, hỏi Lưu Thuận: “Ngươi thấy Giang Tổng đốc trai ? So với Phụ vương thì ?”

Lưu Thuận lập tức bất bình: “Hắn xách giày cho điện hạ (chỉ Cơ Dần Lễ) cũng xứng!”

Vậy . Tiểu Thánh Thượng chút hoài nghi, nếu thật như thế, nàng thường thấy Phụ vương soi gương tự ti?

Ban đêm, điện Chiêu Minh đèn đuốc sáng trưng.

Mãi mới dỗ “vị tiểu tổ tông” về tẩm điện riêng, Trần Kim Chiêu và Cơ Dần Lễ đều thở phào nhẹ nhõm.

Trần Kim Chiêu mở chiếc hộp Giang Mạc đưa ban ngày cho xem.

“Viên Nhị nương nhờ Giang Mạc chuyển cho . Hạt đông châu to bằng nửa bàn tay thế đúng là hiếm , gọi là trân bảo cũng quá. Chàng xem, nên đáp lễ thứ gì?”

“Hôm nào nàng kho riêng của xem, ưng thứ gì thì cứ lấy.”

Cơ Dần Lễ chỉ liếc qua chiếc hộp thu mắt , áo ngủ lên giường.

Trần Kim Chiêu đậy hộp , đặt lên kệ Đa Bảo Các, thu xếp xong xuôi cũng bước về phía giường.

Nàng đè bàn tay đang luồn vạt áo , nghiêng mặt hỏi: “Sao đột nhiên gọi Giang Tổng đốc về kinh ? Ta còn tưởng định để  ở Giang Nam đến già chứ.”

“Nói bậy gì thế, về bẩm báo công việc là lẽ thường mà?” Giọng thản nhiên, “Vả , bẩm báo xong, chẳng vẫn sẽ về Giang Nam ?”

Nàng xoay , nửa đè lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của , mắt sáng rực . Nàng híp mắt: “Lúc gặp ông ở Thượng thư phòng, ông sẽ ở đến qua Tết Nguyên tiêu mới . Mấy ông rời kinh khi nào, chắc cần hết.”

Cơ Dần Lễ véo chóp mũi nàng: “Trước phạm đuổi khỏi kinh. Giờ phạm , cho ở kinh ăn Tết? Công Tôn lớn tuổi , nàng nỡ cho ông hưởng niềm vui sum vầy ?”

“Thật sự chỉ ?”

“Vậy nàng lý do gì?”

Trần Kim Chiêu lườm một hồi, hừ nhẹ một tiếng. Nàng nghĩ , vẫn thấy gì đó đúng.

kịp để nàng rời , siết lấy eo nàng, dùng chút sức nhấc bổng nàng lên, đặt bụng .

“Đã gần mà còn yên rời , tưởng bở.”

Hắn giơ tay cởi dải lụa áo ngủ trắng của nàng, lòng bàn tay nóng rực như lửa dán lên làn da mịn màng, lưu luyến vuốt ve.

Tay thì rút cây trâm ngọc tóc nàng, để mái tóc đen như mực xõa tung n.g.ự.c và lưng.

“Chiêu Chiêu, đêm nay, hãy cho một đêm thỏa thích .”

Đôi mắt phượng đen láy của như lửa, nàng chằm chằm tựa mãnh thú vồ mồi, như lang như hổ.

Tiếng động trong phòng ngủ đến nửa đêm mới tắt.

Sau rèm trướng, Cơ Dần Lễ ngửa, ôm trong lòng mệt lả ngủ say. Hắn khẽ vuốt ve gò má ửng hồng của nàng, sự trìu mến hết thành lời.

Giai nhân trong lòng, con thơ thông minh lanh lợi, lẽ cuộc đời nên mãn nguyện, còn gì lo nghĩ. trớ trêu , thứ càng , càng sợ hãi, sợ lời thề năm xưa ở Thái Miếu sẽ ứng nghiệm.

Mỗi khi soi gương tóc mai điểm bạc, tự hỏi còn bao nhiêu thời gian. Hai mươi năm dương thọ... thật sự sợ sống đến ngày con trưởng thành, nắm trọn thực quyền.

Hắn kìm , cúi xuống hôn lên đôi mày đang nhắm nghiền của nàng.

Yêu nàng là thật, nhưng càng lo lắng cho sự an nguy của hai con nàng.

Hắn cố hết sức tăng thêm đồng minh cho họ, nhưng vẫn thấy đủ. Hắn tăng thêm lợi thế cho họ, để càng nhiều về phía họ.

Giang Mạc, chính là một con bài khác mà chọn.

 

 

 

 

 

Loading...