Thám Hoa - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-10-06 03:36:13
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đêm đó, Trần Kim Chiêu ngủ yên, liên tục gặp ác mộng.

Trong mơ, phận họa sĩ giấu kín của cô phơi bày. Quan phủ hai lời, lập tức phát giấy tờ bắt bớ phái đến bắt cô . Người đến đúng là nhóm của Bắc Trấn Phủ Tư cô thấy đêm hôm . Họ sắc mặt tối tăm, nhanh chóng quấn xích sắt lên cô vài vòng, thèm cô giải thích, dắt như dắt dê một cách thô bạo.

Hai bên đường dài, chen chúc đầy dân đến xem náo nhiệt.

Họ chỉ trỏ cô, còn la hét : “Đến mà xem, chính là tên họa sĩ lăng loàn dạy hư tiểu thư nhà danh giá!”

Cô sốt ruột múa may tay chân giải thích, tranh của cô đều là tranh cất kín mà các cô nương xuất giá mang theo, đều là quan phủ cho phép. một ai .

Hai bên đường còn chen chúc đầy quen của cô.

Lộc Hành Ngọc che mặt la hét: “Ta quen , quen !”

Thẩm Nghiên mắt kinh ngạc: “Quả thực thể tưởng tượng!”

Thổ Bát Thử hoan hô cuồng nhiệt…

Ngay cả Chu Minh Viễn, nay luôn bình tĩnh điềm đạm, cũng thở dài một tiếng: “Làm ô danh giới văn nhã quá!”

Sáng sớm tỉnh dậy, Trần Kim Chiêu vẫn còn kinh hồn định.

Đó quả là một giấc mộng hỗn loạn và đáng sợ. Nàng cảm thấy hoang mang, vẫn còn sợ hãi.

Từ khi cấp ban hành lệnh cấm họa,  nàng chuyện vẽ 《Vu Sơn Tập》 hẳn bại lộ. Dù sớm đoán khả năng bại lộ ngay từ khoảnh khắc  nàng đem cuốn họa tặng, nhưng ngờ nhanh đến thế.

Hai ngày nay, trong cung ai triệu  nàng  hỏi chuyện, dường như một mảnh bình tĩnh, nhưng luôn khiến cảm thấy như yên lặng bão táp, khó lòng yên.

Nàng tự nhủ, việc của  nàng  gì to tát, chẳng qua chỉ là vẽ một cuốn tranh cất kín mà thôi, cũng tính là vi phạm pháp luật. từ thái độ rầm rộ ban bố lệnh cấm họa của cấp ,  nàng một ngọn lửa ngầm đang âm ỉ, chuyện giống như giải quyết êm thấm.

sự việc đến nước ,  nàng thực sự .

Thế nên, hai ngày qua trong cung ai tìm  nàng,  nàng liền như đà điểu trốn tránh, thì cứ coi như chuyện gì.

Rời giường rửa mặt xong,  nàng suy nghĩ một lúc, vẫn bảo Yêu Nương mang chậu than đến.

nỡ, nhưng vẫn c.ắ.n răng quyết định thiêu hủy hai cuốn sách mỏng còn . Tâm lý may mắn thể giữ , xử lý sớm để trừ hậu họa mới là hợp lý.

Yêu Nương mang chậu than đến, cửa viện vang lên tiếng gõ dồn dập.

Trần Kim Chiêu đang tìm kiếm đồ ở đáy rương, sắc mặt càng lúc càng tệ, khỏi ngoài xem trời.

Giờ Dần (3-5 giờ sáng) qua, trời mùa đông tối muộn, giờ bên ngoài vẫn còn tối đen như mực.

“Biểu , đây là…”

Yêu Nương cũng nghi hoặc, sớm thế mò đến.

Tim Trần Kim Chiêu đột nhiên nhảy dựng, một dự cảm bất an mãnh liệt chợt dâng lên.

“Yêu Nương,  em ở trong phòng đừng , giúp thiêu hủy.”

Gần như ngay lập tức  nàng đưa quyết định, hạ giọng nhanh với Yêu Nương, lấy hai cuốn sách mỏng bọc giấy dầu đáy rương , đưa cho cô .

Trường Canh ở nhà bên mở cửa viện, Trần Kim Chiêu thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, kịp dặn dò nhiều, đơn giản chỉnh sửa quần áo khỏi phòng.

Người đến, là đoàn Bắc Trấn Phủ Tư.

Nhìn vị Chỉ huy sứ đeo thẻ ngà cầm đầu, Trần Kim Chiêu cố nén sự bất an, tiến lên hai bước chào hỏi: “Không Chỉ huy sứ đại nhân đến nhà riêng việc gì?”

Chỉ huy sứ lướt mắt phòng trong một cách dấu vết, về phía đối diện, hỏi thẳng: “Lệnh cấm họa do Thiên Tuế Điện hạ ban hành, đại nhân ?”

“Tất nhiên là …”

“Vậy xin hỏi đại nhân, giấu giữ ?”

Ánh mắt Chỉ huy sứ sáng như đuốc, sắc bén chằm chằm dường như thể khiến hiện nguyên hình.

Trần Kim Chiêu chịu đựng áp lực, chắp tay hỏi : “Chỉ huy sứ đại nhân, nếu nhớ nhầm, chiếu lệnh ghi rõ ràng, chỉ cần nộp cấm họa cho quan phủ trong thời gian hạn định là . Hiện tại thời gian đến, mà đại nhân thẳng tới cửa hỏi ý, điều hợp quy củ.”

“Quy củ của Bắc Trấn Phủ Tư cần giải thích với khác.” Chỉ huy sứ hướng cô cúi chào: “Đắc tội.”

Nói , vung tay lên, nhóm mặc áo bào tối màu phía liền xông phòng trong.

“Chậm !” Trần Kim Chiêu vội vàng kêu lên: “Không ! Các ngươi chờ ở đây, lấy là .”

Một lát , cô cầm hai cuốn sách mỏng từ trong phòng , gượng với Chỉ huy sứ: “Hai ngày nay công vụ bận rộn, vẫn luôn sắp xếp thời gian, cho nên đợi khi tan hôm nay sẽ đưa hai cuốn sách đến quan phủ. Theo thời hạn của Điện hạ vẫn còn mấy ngày, đây cũng tính là quá hạn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-86.html.]

Vị Chỉ huy sứ vẫn giữ bộ dạng cứng nhắc, khi nhận tập tranh, chỉ vô cảm một câu: “Việc hôm nay, sẽ báo cáo trực tiếp Điện hạ. Còn về quá hạn , tùy thuộc Điện hạ xem xét quyết định.”

Nói , dẫn thẳng. Đến như gió, cũng như gió.

Mẹ Trần vốn đang nấu cơm trong bếp, thấy một đám quen rầm rộ đến, khó tránh khỏi lo lắng chạy xem tình hình.

Đợi nhóm , bà liền nôn nóng dò hỏi: “Kim Chiêu, xảy chuyện gì ?”

Yêu Nương lúc cũng từ phòng nhỏ , tự trách đầy khó chịu: “Nếu như , nhanh tay nhanh chân thiêu kịp thì … Là của .”

Trần Kim Chiêu xua tay, sắc mặt vẫn còn tái nhợt: “Không liên quan đến  .”

Nàng lúc lờ mờ hiểu rõ, e rằng xung quanh  nàng đều đôi mắt theo dõi, nếu họ thể khéo đến như . Cho nên, vô luận  nàng thiêu khi nào, sớm muộn cũng tác dụng, bởi vì đối phương luôn kịp thời chạy tới.

Một ngày Tư Truân Điền việc,  nàng thất thần, cả ngày đều ở cơ quan, cũng như ngày xưa Đô Thủy Tư giúp tu sửa xe nước, thật sự là sợ mất tập trung xảy sai sót.

Đợi tan ,  nàng tâm thần yên xe lừa về nhà. Khi thấy chiếc xe ngựa quen thuộc ở đầu  hẻm Vĩnh Ninh, khoảnh khắc trong lòng  nàng đột nhiên cảm giác, điều nên đến cuối cùng cũng đến.

Tối nay bước Chiêu Minh Điện,  nàng liền lập tức cảm thấy sự khác biệt.

Cung điện lộng lẫy vắng lặng tiếng động, hầu ngày xưa thấy bóng dáng. Trong điện chỉ le lói ba bốn chiếc đèn lụa, ánh đèn cô quạnh lờ mờ chiếu chiếc lò hóa giấy xây bằng cẩm thạch trắng ở giữa. Ánh sáng u ám của đèn cung đình phản chiếu lên tường ngoài lò hóa giấy thành ánh sáng trắng bệch, khiến Trần Kim Chiêu căng thẳng cả , trong lòng sợ hãi.

Lưu Thuận đưa  nàng đến cửa phòng ngủ riêng, cung kính cúi với cô, im lặng lui xuống.

Cánh cửa sơn son đóng kín mít. Trần Kim Chiêu vươn tay khẽ chạm vòng nắm cửa, nhưng đầu ngón tay chạm cảm giác lạnh lẽo đó, chợt rụt về.

 Nàng im lặng thở hổn hển, ánh mắt hoảng loạn bối rối, gần như dũng khí đẩy hai cánh cửa . Ánh sáng trong điện tối tăm, hoa văn chìm cửa sơn son lúc sáng lúc tối, trông thật kỳ dị đáng sợ, dường như thứ nuốt chửng đang im lặng rình rập cánh cửa.

“Có qua mời ngươi?”

Giọng bình tĩnh gợn sóng truyền từ bên trong cửa phòng, Trần Kim Chiêu giật kinh hãi lùi về hai bước, phản ứng mới cố gắng dừng bước.

“Điện hạ bớt giận, thần đến ngay.”

Nàng c.ắ.n mạnh môi, hít thở sâu, nâng bàn tay thấm mồ hôi mỏng lên, tiến lên đẩy cửa phòng

Khoảnh khắc cánh cửa sơn son đẩy , mắt Trần Kim Chiêu trắng lóa, ánh đèn lộng lẫy như ban ngày tràn kim quang, đ.â.m mắt  nàng đau nhói.

Nàng vội nâng tay áo che mắt, nhắm mắt, từ từ dịu sự nóng rát trong mắt.

Một lát , đợi dịu bớt, cô mới từ từ vén mi mắt, dần dần buông tay áo xuống.

Hoàn khác biệt với ngoại điện ánh sáng u ám, phòng ngủ riêng là ánh đèn lộng lẫy, huy hoàng như ban ngày. Vô đèn lưu ly rủ xuống từ xà ngang khắc hoa, đèn sáng rực rỡ, giống như ánh sáng chói mắt, gần như chiếu sáng bộ tẩm điện đến từng chi tiết nhỏ.

Không, cũng . Một góc tối của tẩm điện vẫn đặt đèn lưu ly, ở nơi ánh sáng âm u đó, lưng về phía cô . Ánh sáng mờ nhạt kéo bóng hình dài và tối sầm, từng xoay , thẳng chút sứt mẻ bức họa bức tường mặt.

Họa? Họa!!

Sắc mặt Trần Kim Chiêu đại biến, đôi mắt lúc dần thích ứng với ánh sáng chói lòa, lúc mới hoảng sợ phát hiện bốn bức tường của tẩm điện treo đầy tranh. Tranh của cô!

Dưới ánh đèn lộng lẫy như nước đổ xuống, bốn bức tường tranh chiếu sáng từng chi tiết nhỏ. Tư thế lộn xộn của nam nữ, thái độ kiều diễm của nhân vật, thần thái khó thể tự kiềm chế khi động tình, tình tứ nồng nhiệt khi hành sự, phong tình khác , mê dụ hoặc, cuối cùng là chỉ cần ở đây, đều thể cảm nhận cơn ham mãnh liệt tràn ngập ập đến, dường như thể vùi lấp chỉ còn tro bụi.

Nàng ngây đó, há hốc mồm kinh ngạc.

Ngay giây tiếp theo hoảng hốt dời mắt trốn tránh, hổ và giận dữ chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng như máu.

Bốn bức tường gần như còn khe hở, dán đầy những tác phẩm ngày xưa của  nàng, khiến  nàng cảm thấy còn chỗ dung . Khoảnh khắc , cảm giác hổ mãnh liệt mang theo kinh hãi quét lên lòng  nàng, hận thể biến mất ngay tại chỗ, thể thét lên xông tới kéo hết những thứ xuống xé nát, thiêu sạch sẽ bằng một mồi lửa.

Thật là tàn nhẫn, thà kéo cô ngoài đ.á.n.h roi, còn hơn là nhục nhã  nàng như thế .

Khoảnh khắc   nàng cũng xông lên chất vấn:  Nàng chẳng qua là đường tắt mưu sinh thôi, phạm pháp luật cũng phạm luật trời, cùng lắm chỉ là danh dự tổn hại, đối phương cớ gì sỉ nhục  nàng như ?

Thư Sách

Trong tẩm điện yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng sẽ phóng đại vô , càng cần đến tiếng hít thở cực kỳ nhỏ nhưng thể áp chế.

Cơ Dần Lễ đầu , liền thấy đó cô đơn giữa căn phòng đầy tranh, hình mảnh khảnh trơ trọi, bơ vơ bất lực, dường như thế gian vứt bỏ.

Lúc sắc m.á.u mặt  nàng biến mất sạch, mặt cúi thấp, hai tay nắm chặt bên , cả đang run rẩy.

Ánh sáng tụ từ những chiếc đèn lưu ly xung quanh sáng đến chói mắt, chiếu rõ từng chi tiết nhỏ những bức tranh, cũng chiếu rõ từng giọt nước mắt khuôn mặt trắng tuyết của đối phương rõ ràng lọt mắt .

Rõ ràng tay vẫn chạm , nhưng cảm thấy nước mắt của đối phương nóng bỏng đến thế, dường như thể rơi thẳng n.g.ự.c , nóng rát đến mức tim đột nhiên thắt .

Đứng tại chỗ một lát, cất bước về phía cô, ảnh cao lớn bao phủ cô.

“Cảm thấy nhục nhã ngươi?” Lòng bàn tay nâng khuôn mặt mặt lên, rũ mắt chằm chằm đôi con ngươi ướt át của đối phương: “Ngươi vẽ đều vẽ, còn sợ trưng bày?” Nói đến đây, lòng cứng .

“Thật tình mà , từng nghĩ tới, ngươi cho một bất ngờ như .”

Nắm chặt khuôn mặt cô vặn , buộc cô thẳng những bức tranh tường: “Có thấy rõ vết mòn giấy, nếp cuộn chồng chất ? Có thấy rõ vết nhăn sâu cạn, vết ngón tay ? Dấu vết vuốt ve đó, vật dơ bẩn, ngươi thể thấy rõ !”

Chỉ cần nghĩ đến những tên ăn chơi gì với những bức họa , liền vô cùng tức giận, sâu tận đáy lòng dâng lên cơn thịnh nộ thể kìm nén: “Mặc kệ khác cầm tranh của ngươi diễn kịch, chuyện dâm loạn, mặc kệ những kẻ vô đó thưởng thức, tưởng tượng dâm dục!” Hắn hít mạnh một , lực ở lòng bàn tay tăng thêm: “Trần Kim Chiêu, ngươi thể tự giày vò chính như thế! Ngươi trách nhục nhã ngươi, nhưng ngươi từng tự trân trọng bản !”

 

Loading...