Thám Hoa - Chương 94:chương 94
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:21:43
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Điện hạ chuyện lịch sử với thần, rõ kết cục của sủng thần? Long Dương Quân thì thế nào, Hàn Yên thì ? Người c.h.ế.t trong uất ức, tru diệt vong , đều c.h.ế.t tử tế. Thà rằng rơi kết cục , còn để tiếng muôn đời, thì thần khẩn cầu Điện hạ ban cho cái c.h.ế.t, trọn danh thánh chủ của Điện hạ, bảo tiết hạnh của vi thần.”
Đối mặt với việc từng bước tiến gần, nàng chống tay thành chậu tắm liên tục lùi về , con ngươi kinh hoàng thất sắc phản chiếu hình hùng tráng, cường tráng, đầy tính xâm lược của .
Cơ Dần Lễ nheo mắt, mạnh mẽ sải một bước lên , bóng dáng cao lớn bao phủ nàng.
“Cô thể ngươi, là thể bảo vệ ngươi.”
Giọng bình thản như , nhưng kẹp theo lực kiểm soát dung trái: “Trần Kim Chiêu, ngươi tin cô, đời sẽ bảo vệ ngươi trọn vẹn .”
Đây là lời hứa và đảm bảo của dành cho nàng.
Ngón tay Trần Kim Chiêu dùng sức cào thành chậu tắm. Giờ phút , mỗi lời đảm bảo của đối phương những thể khiến nàng an ủi, ngược còn tăng thêm sự sợ hãi, kinh hoàng của nàng.
Cơ Dần Lễ giơ tay định vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, thần sắc mang theo chút dung túng: “Sau đêm nay, với điều kiện tổn hại xã tắc quốc triều, cô thể cho phép ngươi ỷ ân sủng mà càn.”
Đồng tử Trần Kim Chiêu co , hoảng sợ né tránh lùi về .
Vẻ mặt dần tĩnh , ánh mắt trầm xuống liền định cưỡng chế tiến gần.
Trong cơn kinh hoảng thất thố, Trần Kim Chiêu lấy sức lực, túm lấy chậu tắm đột nhiên đẩy mạnh về phía . Kèm theo tiếng “Phanh”, chậu tắm lật nhào xuống đất, nước ấm cùng cánh hoa vương vãi khắp nơi, b.ắ.n ướt cả chiếc quần lụa của .
Cơ Dần Lễ nhắm mắt , cực lực phớt lờ cảm giác ướt nóng, khó chịu đùi.
“Lưu Thuận!”
Lưu Thuận đang quỳ chờ bên ngoài vội vàng bò dậy, đến cửa tịnh phòng, liền thấy giọng trầm xuống của chủ tử bên trong lệnh: “Vào đây đưa lên sập ngủ. Ngoài , nấu một chén t.h.u.ố.c an thần mang đến.”
Hắn vội vàng lời, gọi tiến . Vừa bước trong, cảnh tượng hỗn độn đất kinh hãi, đặc biệt là thoáng thấy ống quần ướt sũng của chủ tử, càng khiến lòng giật thót.
Cẩn thận vòng qua chậu tắm đổ, lội qua vũng nước kịp chảy ngoài đất, tiến đến gần vị Thám Hoa lang. Chưa kịp đến gần, thấy đối phương hoảng loạn nén lời cáo tội: “Điện hạ, là vi thần sai, Điện hạ bớt giận!”
Lưu Thuận dừng động tác, khóe mắt lén lút sang bên cạnh, thấy chủ tử một lời, bước nhanh khỏi tịnh phòng.
Biết trong lòng chủ tử tính toán, liền hiệu cho các cung nhân phía .
Bất kể Trần Kim Chiêu giãy giụa thế nào, nàng cuối cùng vẫn một đám cung nhân cưỡng chế đưa lên sập ngủ, chiếc áo choàng xanh đen cũng mạnh mẽ cởi xuống, lộ hồng y gấm vóc bên trong.
Màn che sập ngủ rủ lờ lững, nửa che nửa lộ tạo thành một gian tối tăm. Nàng đổ lên giường càng thêm thấp thỏm, lo sợ. Nhìn quanh thấy bóng dáng , nàng khỏi hoảng loạn về phía canh gác sập, liên thanh cầu xin.
Thư Sách
“Đại Giám, thể với Điện hạ , là sai, là nghĩ sai là điều. , nhưng nghĩ thông suốt , thể xin Điện hạ đừng rót t.h.u.ố.c cho ?”
Lưu Thuận lên tiếng. Nhìn cái kiểu lăn lộn lúc nãy của đối phương trong tịnh phòng, hề cảm thấy nghĩ thông suốt, càng thể là đang nghĩ cách giở trò mà thôi.
Hắn thầm nghĩ, thì ích gì, dù cũng thoát kiếp .
Thấy lay chuyển , Trần Kim Chiêu liền định xuống giường, nhưng mấy cung giám bên sập chặn đường chặt chẽ.
“Điện hạ! Điện hạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-94chuong-94.html.]
Nàng lo lắng kêu về phía ngoài tẩm điện, hy vọng đối phương thể đổi ý định.
Thà trở thành cá thớt, mặc sắp đặt, cuối cùng vô lực xoay chuyển trời đất, thì nàng còn bằng tỉnh táo mà xoay sở, đối mặt. Dù , khoảnh khắc sự thật vạch trần, nàng còn thể kịp thời xin tội và cực lực biện giải, chừng còn một đường sống. Ngay cả khi lùi một bước, thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng cũng thể dùng thủ đoạn cuối cùng để bảo phía .
Ở ngoại điện, Cơ Dần Lễ nghiêng mặt về phía nội tẩm, đó đặt tầm mắt cuốn sách trong tay. Hắn chịu đựng ác cảm, lật xem hết cuốn sách. Những hình ảnh đó khiến gân xanh cổ nhảy múa ngừng.
Một lát , nội giám bưng chén t.h.u.ố.c điện.
Hắn quét mắt chén t.h.u.ố.c nước một cái, lờ tiếng ai oán cầu xin cùng cáo tội truyền đến từ nội tẩm, thong thả thốt một chữ: “Rót.”
Bên sập ngủ nhanh chóng truyền đến tiếng kêu kinh hãi và tiếng xô đẩy, tiếp theo mơ hồ truyền tai là tiếng giãy giụa cùng tiếng rót thuốc. Không lâu , là tiếng chén t.h.u.ố.c rơi xuống đất vỡ tan.
Hắn hạ thấp cung mày, dùng sức lật cuốn tập tranh, phớt lờ Lưu Thuận và cung nhân đến xin tội. Sau khi lật xem xong, bưng bầu rượu án lên, ngửa cổ uống mạnh mấy ngụm rượu mạnh, mới bước nhanh nội tẩm.
Đẩy tấm màn rủ sang một bên, quỳ gối lên sập, từ cao xuống đang mặc hồng y, mặt ngọc, mở to đôi mắt ướt đẫm đầy vẻ mê mang.
“Đừng .” Hắn nâng ngón tay lau nước mắt mặt nàng, giọng dịu dàng, lưu luyến: “Hôm nay là ngày vui của ngươi, nên cao hứng mới .”
Trần Kim Chiêu rã rời, vô lực , đầu óc cuồng, choáng váng. Nàng cố sức mở to mắt, rõ , mở miệng gì đó với , nhưng tầm mắt mờ mịt, cánh môi mấp máy mấy , thốt nửa chữ.
Hắn thái độ yếu ớt, mềm mại của , ánh mắt càng thêm âm trầm.
“Đừng sợ, nhanh sẽ qua thôi.”
Lòng bàn tay ấn nhẹ lên đôi môi mềm mại hé mở , từ từ di chuyển xuống , đến nút thắt cổ áo.
Rốt cuộc cũng đưa đối phương lên đường một chuyến (ám chỉ hành sự), nghĩ khi cởi quần áo nàng.
Chuyện t.ì.n.h d.ụ.c sẽ khiến hai mật hơn, và còn thỏa mãn với hiện trạng. Hắn khát khao mối quan hệ giữa họ thể gần gũi thêm một tầng.
Bóc từng lớp quần áo, cúi hôn lên khóe môi nàng, di chuyển xuống , hôn sâu và mút mạnh lên vùng gáy mềm mại , cảm nhận thiết nhịp đập đang nảy lên cách lớp da thịt.
Dù cũng là đầu, để nàng tĩnh lặng như thế cũng , đỡ cho nàng phản kháng kịch liệt, lỡ tay thương .
Sau nụ hôn như uống rượu độc giải khát, thở dốc dậy từ sập ngủ, bước xuống sập đến Đa Bảo Các, lấy chiếc trâm hoa sen bằng ngọc hồng.
“Lưu Thuận, ngươi đây.”
Lưu Thuận đang quỳ bên ngoài nội tẩm lúc mới vội vàng bò dậy, mắt chỉ chằm chằm mặt đất, khom lưng bước điện.
“Đồ vật chuẩn xong ?”
“Tất nhiên là chuẩn xong.”
“Mang đây.”
Không lâu , Lưu Thuận khẽ khàng bưng tất cả đồ vật đến.
Cơ Dần Lễ khó khăn lắm quét mắt qua một cái, hút một thật sâu.
“Ngươi…” Hắn dùng ngón tay xoa xoa thái dương, lời như nảy từ kẽ răng: “Nói cho rõ ràng .”
Lưu Thuận liền nhỏ về quá trình hành sự cụ thể trong cuốn tập tranh. Vì đó chủ tử dặn dò, nên dám xem kỹ, giờ phút kể , dĩ nhiên là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
đang kể, nhạy cảm cảm thấy khí áp xung quanh ngày càng thấp, khí dường như ngưng trệ. Nếu lúc ngẩng đầu lên, chắc chắn sẽ thấy sắc mặt chủ tử lúc vô cùng khó coi.
“Như phá dưa của nữ tử, lúc đầu sẽ đau… Trước đó, đương nhiên dùng đồ vật…”
Đột nhiên thấy tiếng rắc rắc như xương nắm tay cọ , Lưu Thuận khỏi nín thở, giọng cũng nhỏ dần, gần như thể thấy.
“Tiếp tục… Nói!”
“Dạ. Cần… dùng vật đó, … thông (tẩy rửa), lặp súc rửa vài …”
Lời còn dứt, liền tiếng răng rắc, chính là chiếc trâm hoa sen ngọc hồng bẻ gãy đôi.
Cùng lúc đó, tất cả đồ vật bày mặt Lưu Thuận hất mạnh xuống đất.
“Đưa về!”
Kèm theo giọng lạnh băng, Lưu Thuận thoáng thấy chủ tử , bước nhanh rời mà hề đầu .