Thám Hoa - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:38:10
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Sau khi tan triều hai ngày , Cơ Dần Lễ tự nhốt trong Chiêu Minh Điện, gặp bất kỳ ai. Ngay cả Công Tôn Hoàn hai đến xin gặp, cũng Lưu Thuận ngăn với lý do chủ tử thể khỏe.

Cơ Dần Lễ suy nghĩ ròng rã hai ngày về mối tình nghịch luân (trái với luân thường đạo lý) mà dành cho vị thần tử .

Hắn bắt đầu nghi ngờ hiểu sai tình cảm , lẽ dành cho đó chỉ là nghĩa quân thần, là ý thưởng thức, chẳng qua là nặng hơn khác vài phần? Nếu như , vì chậm chạp thể bước qua bước cuối cùng , thậm chí mỗi khi nhớ đến, thấy nội tạng cuồng khó chịu.

nếu chỉ là nghĩa quân thần, vì vui vì đó, giận vì đó, vì nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng chiếm hữu thể thành lời với đó?

Lòng bàn tay bực bội xoay xoay chiếc nhẫn, ngả lưng thật mạnh thành ghế, nhắm mắt che ánh u tối bên trong.

Nghe đó về nhà liền sốt cao, nôn thở dốc, khó khăn lắm hai ngày mới đỡ, đến giờ vẫn giường tĩnh dưỡng. Có thể thấy, chuyến ngày đó sợ đến nhẹ. Nếu còn thêm vài nữa, e rằng sẽ bức đến chỗ c.h.ế.t.

Bên ngoài điện từ lúc nào bắt đầu rơi tuyết, tuyết bay lả tả khắp nơi, giống như tâm tư bấp bênh của .

Bất tri bất giác là đêm khuya tĩnh lặng, tiếng đồng hồ nước từ xa vọng trong cung.

Ánh đuốc trong điện lay động, độc tọa án thư khó lòng bình tĩnh, ánh mắt dừng lâu ở đống tấu chương chất chồng. Hồi lâu, tự giễu khẽ, như nhạo sự do dự, thiếu quyết đoán của chính .

Vươn tay , hề do dự rút một cuốn sổ con cùng.

Đây là cuốn tấu chương thỉnh cầu đến từ Công Bộ. Thị lang Công Bộ dâng lên nửa tháng , nhưng đè phê duyệt cho đến tận bây giờ.

Sổ con trải án, cái tên quen thuộc nổi bật giữa các hàng chữ, rõ ràng đến mức thể lướt qua, nhưng bắt mắt đến nỗi chỉ cần liếc mắt là thấy ngay.

Hắn dời ánh mắt , cố gắng phớt lờ ba chữ khiến tim hẫng một nhịp , chấm bút mực son, ngòi bút dừng tấu chương mấy giây đó, rơi xuống thật mạnh.

Nét chữ cứng cáp như sắt uốn móc bạc, chữ Chuẩn phê đó.

Ném bút, hề tấu chương thêm nửa con mắt nào nữa, dậy ngoài điện. Khoác chiếc áo khoác ngoài, ở cửa điện, những bông tuyết mịn đang rơi lất phất sân đình, gương mặt trầm tư sâu sắc biến mất trong ánh sáng u ám của đêm đông.

Cứ để đó .

Có lẽ nên thử lùi một bước. Nếu tiếp tục tiếp, e rằng bức phát điên, thì cũng là bức c.h.ế.t .

 

Trần Kim Chiêu đang giường dưỡng bệnh ở nhà, thấy Du lang trung đến, tỏ kinh ngạc.

“Đại Du đầu đến đây? Mau .” Nàng cố gắng chống dậy chào hỏi, nghĩ đến đang bệnh, vội tiếp: “Ngươi vẫn nên ở gian ngoài , đừng để lây bệnh cho ngươi.”

Du lang trung ha hả xua tay: “Thân thể vạm vỡ thế , đáng ngại. Hôm nay đến là để mang cho ngươi tin vui.”

Trần Kim Chiêu gượng , nghĩ rằng hiện giờ còn tin tức nào dành cho . Kể từ đêm đó đưa về, nàng nhận thức sâu sắc rằng, dù tránh , e rằng cũng thoát . Và ngày phận bại lộ của nàng, lẽ chính là lúc nàng gặp tai họa ngập đầu.

Hai ngày giường bệnh , nàng trăn trở suy nghĩ mãi vẫn tìm lối thoát, trong đầu thậm chí nảy ý nghĩ: thà rằng bệnh c.h.ế.t như , coi như bảo .

khi thấy nhà vây quanh giường bệnh của nàng, hai mắt đẫm lệ, nàng thể vứt bỏ ý tưởng bi t.h.ả.m đó. Nếu nàng còn, cả gia đình nàng sẽ mất chỗ dựa, ngày sẽ rơi cảnh thê t.h.ả.m nào.

Du lang trung ghế tròn giường, đ.á.n.h giá vẻ mặt ốm yếu của nàng, niềm vui ban đầu vơi ba phần, khỏi lo lắng hỏi: “Ngươi bệnh gì thế? Trông bệnh nặng quá, đại phu ?”

Thư Sách

“Không , chỉ là hôm phong hàn nhập thể, phát sốt cao. Giờ hạ sốt, chỉ cần từ từ tịnh dưỡng là .”

Du lang trung , gật gật đầu, nhưng chần chừ : “Vậy thể ngươi, còn thể theo Hữu Thị lang kinh trị thủy ?”

“Thân thể … Cái gì?!” Trần Kim Chiêu đột nhiên phản ứng , như bệnh hồi quang phản chiếu bật dậy. Nàng thẳng , mở to hai mắt, xóa tan vẻ uể oải .

“Hữu Thị lang mang khỏi kinh ư?!”

. Sáng nay khi tan triều, Hữu Thị lang cố ý tìm chuyện, bảo là phê duyệt, cho phép mang ngươi cùng kinh trị thủy. Còn dặn và ngươi phối hợp , cùng khơi thông Hoàng Hà cho thỏa. Đợi việc thành công viên mãn trở về kinh, sẽ đích xin công cho cả hai .”

Du lang trung thấy khi xong, đối phương trực tiếp xốc chăn xuống giường, liền kinh ngạc : “Ngươi định ?”

Trần Kim Chiêu thẳng đến giá gỗ, vơ lấy quan phục mặc , đầu : “Đi Công Bộ, bái tạ Hữu Thị lang.”

ngươi còn bệnh ? Không cần vội vàng lúc , ngươi cứ dưỡng bệnh cho khỏe .”

“Bệnh của gì lớn.” Trần Kim Chiêu phẩy tay bận tâm. Nàng vốn dĩ là bệnh tâm lý, giờ thể thoát khỏi cái vũng bùn ăn thịt là kinh đô , thể tìm đường sống, thì bệnh vơi hơn nửa .

Du lang trung thấy nàng hai mắt sáng rực, cả tinh thần phấn chấn, thậm chí vẻ bệnh tật cũng tiêu tan vài phần, khỏi ngạc nhiên cảm thán hai tiếng.

“Chẳng trách gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, vẻ mặt rạng rỡ của ngươi, còn hữu dụng hơn cả ăn linh đan diệu dược.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-95.html.]

“Cái còn hữu dụng hơn ăn linh đan diệu dược.” Trần Kim Chiêu ha hả trêu chọc hai tiếng, đội mũ quan : “Ngoài bái tạ cấp , còn tính xin chỉ thị một phen, xuất phát rời kinh Tết.”

“Trước Tết?!” Lần đến lượt Du lang trung trợn tròn mắt: “Sớm ! Ngươi đợi ăn Tết xong ?”

Trần Kim Chiêu gật đầu: “Mài d.a.o khi chặt củi. Thời hạn công trình gấp gáp, cho nên một bước để cải tiến xe chở nước rồng (long cốt xe chở nước), và một việc chống mục nát (xử lý vật liệu). Nếu thể, còn ghi chép độ sâu và tốc độ dòng chảy. Như , đợi đến đầu xuân năm Hữu Thị lang dẫn đến, cũng thể thuận lợi khởi công, sớm thành trọng trách triều đình giao phó.”

Du lang trung vô cùng khâm phục, lập tức cũng thể yên: “Ta cùng ngươi gặp Hữu Thị lang, đến lúc đó cùng xuất phát với ngươi.”

“À?”

“Ngươi vì triều đình cúc cung tận tụy, dám lùi bước?” Du lang trung với vẻ nghiêm nghị, đại nghĩa: “Ngày xưa Đại Vũ trị thủy, ba qua cửa nhà mà , hiện giờ cũng là quan viên trị thủy của triều đình, há thể tham hưởng lạc mà bỏ mặc đại nghĩa xã tắc? Việc nên chậm trễ, chúng mau chóng bái kiến Hữu Thị lang, cũng tiện sớm ngày xuất phát khơi thông sông ngòi.”

 

Hữu Thị lang ý định của hai , trong lòng vui mừng đồng thời chút cảm động.

cấp thật thà gánh vác việc công như , là phúc khí của cấp .

Tuy nhiên, nhớ buổi triều nghị, Nhiếp Chính Vương (Cơ Dần Lễ) gọi riêng , dặn dò: “Người mang ngoài như thế nào, thì mang về y như thế.” Hắn suy nghĩ, vẫn đề nghị hai nên đợi qua Tết hãy .

Đến lúc đó, cùng với đội của triều đình sẽ an , vững chắc hơn nhiều.

Trần Kim Chiêu khỏi nóng ruột trong lòng. Chuyện đêm đó nàng quá sợ hãi, nàng thực sự thể ở kinh đô thêm một khắc nào nữa, hận thể chắp cánh bay khỏi kinh thành ngay hôm nay. Làm còn thể chờ đến năm ?

Cái gọi là đêm dài lắm mộng, nếu còn chờ đợi thêm chút thời gian, lỡ xảy biến cố thì !

“Đại nhân, sở dĩ thần , là còn tuần tra thuyền nạo vét (thanh ứ thuyền)…”

Nàng liệt kê càng chi tiết càng các hạng mục cần khảo sát , liệt kê các trang nàng thể cải tiến . Công việc trị thủy ở phủ Hà Nam, chủ yếu tập trung ở hai nơi là Thiền Châu và Tuy Dương. Nơi cần trị thủy năm đoạn sông, nơi cũng ít nhất ba đoạn. Muốn thành bộ mùa lũ định kỳ, đó là chuyện dễ dàng.

Năm Hữu Thị lang dẫn đến, còn cần huy động ít nhất vạn dân phu, chia nhiều chỗ để khơi thông. Chỉ riêng hạng mục là một công trình khổng lồ. Việc nàng thể để xử lý những việc vụn vặt sẽ giúp cho các công việc năm triển khai thuận lợi.

Hữu Thị lang xong, trầm tư một lát hạ quyết định.

Ngay ngày hôm đó, xong công văn ủy nhiệm của triều đình cho hai , còn cả sắc lệnh của Công Bộ, cho phép họ điều động dân phu, vật tư ở địa phương. Đồng thời, cũng xong thẻ bài ngà, văn thư và các giấy tờ khác, cho phép họ rời kinh bất cứ lúc nào.

Trần Kim Chiêu cầm lấy những giấy tờ, công văn , khỏi Công Bộ Nha thự liền chậm trễ về nhà. Gọi Trường Canh đến, nàng thu dọn đồ đạc dặn dò những công việc cần chú ý tại công đường Tư Truân Điền trong thời gian nàng vắng mặt.

Trường Canh sợ quên, cầm bút ghi chép ngừng.

Trần mẫu ở bên cạnh giúp đỡ thu dọn đồ đạc, lòng lúc lên lúc xuống.

Đêm đó Trần Kim Chiêu đưa về nhà trong tình trạng bất tỉnh nhân sự thực sự cả nhà họ sợ đến tột độ. Mặc dù thái giám trong cung nàng say rượu, nhưng Trần mẫu khuôn mặt trắng như tờ giấy của nàng, mặc dù mùi rượu, nhưng tuyệt nhiên giống say rượu.

Hơn nữa, tuy quần áo nàng mặc chỉnh tề, nhưng những nếp nhăn và sự xộc xệch thể che giấu , cùng với vết nước áo choàng và góc áo rách, đều khiến hoảng hốt. Chưa kể đến vết đỏ chói mắt lộ chiếc cổ trắng nõn , thôi thấy kinh hãi.

Lòng Trần mẫu khó yên, bà cảm thấy Kim Chiêu hẳn gặp chuyện trong cung.

thể giúp gì , sợ hỏi han sẽ đối phương uất nghẹn trong lòng, nên trong tình cảnh đối phương giấu kín , bà hỏi dám hỏi.

Vì thế, hai ngày , lồng n.g.ự.c bà như đè một tảng đá lớn, khó chịu vô cùng.

Hiện giờ thấy đối phương vui vẻ thu dọn đồ đạc, rời kinh công vụ, bà khỏi thầm đoán, lẽ đây là chuyện ?

Trần Kim Chiêu và Du lang trung hành động thần tốc thể tả, hai ngày liền thu dọn xong đồ đạc và hỏa tốc rời kinh. Tốc độ nhanh đến nỗi, Lộc Hành Ngọc tin vội vàng chạy đến tiễn biệt cũng hụt mất, tức giận mắng to Trần Kim Chiêu đạo lý, chuyện rời kinh lớn như báo cho một tiếng.

Mãi đến khi thuyền khỏi kinh đô, Trần Kim Chiêu mới vỗ trán mà chợt nhớ chuyện .

Kỳ thực cũng trách nàng , hai ngày nay trong đầu nàng chỉ hai chữ “rời kinh”, như thể cái gì đó đang đuổi sát phía , khiến nàng dám dừng một khắc, thậm chí kịp thở mà thu dọn đồ đạc xuất phát, sợ rằng chậm một bước sẽ xảy biến cố.

Làm còn nhớ đến những bên cạnh?

 

Trong Thượng Thư Phòng, Lưu Thuận bẩm báo chuyện Trần Kim Chiêu rời kinh.

Nghe đối phương chờ nổi đến ba ngày, rời kinh cứ như thoát khỏi hang rồng ổ hổ, tránh như tránh rắn rết, đang dùng bữa bàn bát tiên lúc dừng động tác gắp thức ăn.

“Thôi.” Hồi lâu, thu ánh mắt về phía ngoài điện, cưỡng chế một loạt cảm xúc. Cứ như , lẽ lạnh một chút, tâm tư của cũng thể nhạt một chút. Nếu thể buông bỏ chuyện , đối với cả hai cũng chẳng .

Hắn thu thần sắc, tiếp tục gắp thức ăn dùng bữa. Mãi đến khi ăn xong, mới nhắm mắt, hạ quyết tâm.

“Phái một đội ám vệ theo, chỉ cần xảy chuyện là .” Hắn , đầu ngón tay lặp vuốt ve vành chén trong tay, giọng bình thản gợn sóng: “Người nhà họ Trần xung quanh đều rút hết . Về , chuyện của , cần bẩm báo nữa.”

 

 

 

Loading...