Thám Hoa - Chương 96:chương 96

Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:41:47
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Ngày mười sáu tháng Giêng năm Khang Bình thứ hai, Trần Kim Chiêu cùng đồng đội đến Tổng thự đường sông phủ Khai Phong để nghiệm ấn. Ngày hôm , họ đến Nha môn Tuần phủ để trình 《Khám hợp công trình sông ngòi》 và bản tấu chương Thiên Tuế phê duyệt. Cuối cùng, khi trình Di văn (giấy tờ ủy nhiệm) tại Nha môn phủ Tuy Dương, họ cũng đến huyện Tương Ấp thuộc Tuy Dương.

Tri huyện sớm dẫn theo Huyện thừa, Tuần kiểm đường sông, Áp quan, Quản lý hà binh cùng các quan viên khác khỏi thành đón tiếp. Sau khi nghênh đón họ phủ nha, tất cả đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Trần Kim Chiêu và Du lang trung mời họ dậy, khi hàn huyên một lát, liền an tọa tiệc đón gió tẩy trần mà họ chuẩn .

Du lang trung tuy kiên nhẫn với những thủ tục quan trường , nhưng cũng hiểu đạo lý “cường long áp địa đầu xà” (rồng mạnh át nổi rắn bản địa), nên đành nhẫn nại xuống. Dù , phía còn cần quan địa phương điều động dân phu, vận chuyển vật liệu, thậm chí phối hợp giải quyết mâu thuẫn với hào nhân sĩ. Muốn những quan địa phương ngấm ngầm ngáng chân bằng mặt bằng lòng, thì việc xoay xở với họ là thể tránh khỏi.

Bữa tiệc đón tiếp ca vũ trợ hứng, bên cạnh mỗi còn những thiếu nữ trẻ tuổi tiếp rượu.

Trong bữa tiệc, Tri huyện thấy hai vị quan kinh thành mắt thẳng, chỉ lo uống rượu ăn tiệc, cử chỉ hề suồng sã, liền hiểu trong lòng hai e rằng thích chuyện đó. Vì , khi uống hai tuần rượu, liền cho những ca vũ cơ và thiếu nữ tiếp khách lui xuống hết.

Tri huyện và Huyện thừa liếc , trong lòng đều bồn chồn, hai vị quan tiên phong đến từ kinh thành phong cách việc thế nào. Đương nhiên, họ dò hỏi về theo hai vị , nhưng vì hai đến quá đột ngột, nên thông tin thu hạn chế. Họ chỉ Du lang trung vẻ mập mạp là trợ thủ đắc lực của Hữu Thị lang, trọng lượng với cấp , thể xem thường. Còn vị quan trẻ tuổi dung mạo xuất chúng là Trần lang trung, một trong Tam Kiệt. Nghe Tam Kiệt tuy đình thần (quan triều đình) xa lánh, nhưng vị Thiên Tuế ở trọng dụng sâu sắc. Như thế, vị càng thể khinh suất.

Thư Sách

Sau khi đồ ăn dọn qua năm món, Tri huyện nhân cơ hội đến kính rượu, dâng lên món quà gặp mặt (chí chào hỏi).

“Huyện Tương Ấp thể sánh bằng sự giàu của kinh đô, cũng chỉ chút đặc sản địa phương may lọt mắt quý. Đây là chút lễ vật mắt mà hạ quan kính dâng cho hai vị đại nhân, mong các đại nhân vui lòng nhận cho.”

Mặt Du lang trung liền sầm xuống, lông mày dựng lên, mặt đen kịt .

Tri huyện giật , trong lòng đột nhiên trùng xuống. Những khác trong bữa tiệc thấy cảnh cũng ngừng ngay lập tức.

lúc khí giữa sân trở nên cứng đờ, liền thấy một tiếng khẽ. Hóa là Trần lang trung tiếp lấy hai chiếc hộp gỗ hình vuông , thiện : “Chư vị lòng, và Du lang trung xin cảm tạ ý của các đại nhân.”

Không khí trong bữa tiệc ấm , Tri huyện nhẹ nhõm trong lòng, cũng theo: “Đây đều là điều hạ quan nên . Hai vị đại nhân ngại vất vả đến huyện nhỏ giám sát trị thủy, thực sự là phúc lớn cho bá tánh huyện . Chúng chỉ chút lễ mọn, cũng là tấm lòng của bá tánh quyền, vạn mong các đại nhân từ chối.”

Trần Kim Chiêu mở ngay tại chỗ hai chiếc hộp vuông. Chỉ thấy bên trong, ngoài việc đặt một thỏi mực (mặc thỏi) ở mỗi hộp, còn xếp ngăn nắp ngàn lượng ngân phiếu.

Không thèm để ý đến Du lang trung bên cạnh đang tức đến sùi bọt mép, Trần Kim Chiêu vẫn giữ nụ : “Sớm quý huyện Tam Tuyệt, ngoài Cá Tào (cá chép) và Rượu Song Bát, chính là Mực Tùng Yên . Nay xem thỏi mực hoa văn tinh xảo, chất mực cứng và bóng, liền danh bất hư truyền.”

“Trần đại nhân quá khen! Chỉ là thổ sản mọn mạt, đại nhân để mắt, quả là vinh hạnh lớn lao.”

Nàng khép hộp vuông , ngước mắt về phía các quan viên đang , giọng tuy chậm rãi nhưng rõ ràng thể : “Thổ sản tuy , nhưng phép tắc triều đình thể bỏ qua. Chúng nhận sự phó thác của triều đình, phụng mệnh đến đây trị thủy, vốn nên liêm khiết giữ , thể thu nhận quà cáp, phụ lòng thánh ân?”

Trần Kim Chiêu giơ tay về phía Bắc, trong ánh mắt dần cứng của Tri huyện và , nàng chuyển lời: “Bất quá, ý của chư vị đại nhân, hai chúng thể phụ lòng? Chi bằng thế , món quà mắt chúng tạm nhận lấy, ghi chép sổ sách, và nhập quỹ trị thủy, xem như là tiền quyên góp việc thiện của các vị đại nhân, ?”

“Thiện! Đại thiện!”

Du lang trung bên cạnh nàng là đầu tiên vỗ tay ha hả tán thưởng.

Tri huyện và đều thở phào nhẹ nhõm. Họ cần việc ghi danh sách là thật giả, chỉ cần chịu nhận lễ là . Lén lút về phía vị Trần đại nhân trẻ tuổi , họ thầm nghĩ: Nhìn vị sáng sủa như trăng rằm, giống một công tử thanh cao vướng bụi trần, ngờ cách hành sự khéo léo như .

Nghĩ thế, nụ mặt họ cũng rõ ràng thêm vài phần: “Hai vị đại nhân đạo đức , là tấm gương cho chúng , hạ quan khâm phục thôi.”

Bữa tiệc tiếp tục, cho đến khi kết thúc, khí trong tiệc đều hòa hợp, thể coi là chủ và khách đều vui vẻ.

Du lang trung và Trần Kim Chiêu

Tan tiệc, Trần Kim Chiêu và Du lang trung hạ nhân phủ nha dẫn đường, về phía quan xá (khu nhà ở của quan ) phía nha thự.

Khi qua cửa nghi môn, Du lang trung cố ý chậm vài bước, tạo cách với dẫn đường phía , nhỏ với Trần Kim Chiêu: “Lúc ở trong tiệc, thật sự sợ ngươi nhận lấy những món hiếu kính đó.”

“Chuyện vi phạm pháp luật triều đình, thật dám .”

Trần Kim Chiêu vội vàng động tác từ chối một cách khiêm tốn, Du lang trung ha hả.

“Lúc đó quan viên cả huyện đều ở đó, nếu từ chối quá thẳng thừng, e rằng sẽ tổn thương thể diện của vị Huyện tôn (Tri huyện) đại nhân .” Trần Kim Chiêu giải thích: “Dù địa phương thể so với kinh đô, thể mất hòa khí là nhất, vì nhiều công việc đều cần họ trợ giúp.”

Du lang trung cũng đó là lẽ , nhưng tính tình khó sửa, khỏi hừ một tiếng: “Nếu ở trong kinh, xem đ.á.n.h bay hai dặm đất. Cũng chỉ vì ở chỗ , mới nhịn ba phần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-96chuong-96.html.]

Trần Kim Chiêu nhịn hỏi một câu: “Vậy đây Hữu Thị lang dẫn ngươi kinh trị thủy, tổng sẽ gặp tình huống như thế chứ?” Theo cái tính thẳng thắn của , chẳng sẽ bạo tẩu ngay tại chỗ ?

Du lang trung khụ khụ hai tiếng: “Hữu Thị lang, thường bảo lo việc của .”

Trần Kim Chiêu kéo dài âm cuối liền bật . Đây chẳng dự tiệc mà dẫn theo .

Du lang trung trừng nàng một cái, Trần Kim Chiêu vội ngưng , nhưng đôi mắt vẫn híp vì vui.

 

Hai đến quan xá, ước định giờ Thìn ngày hôm sẽ đến đê đập, về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm , giờ Thìn (7-9 giờ sáng), hai liền dẫn đến đê đập.

Có lẽ vì khúc sông phía ùn tắc (ứ đổ), dòng nước tính là xiết, nước sông vẩn đục mang theo bùn cát chảy xuống. Người bên bờ thể ngửi thấy mùi tanh của đất từ nước sông xộc thẳng mặt.

Đi dọc theo con sông một đoạn, liền thấy ở hạ lưu một chiếc xe chở nước rồng (long cốt xe chở nước) ăn mòn qua năm tháng. Dòng nước khó khăn kéo chiếc xe chở nước chuyển động, phát tiếng kẽo kẹt chói tai, đủ thấy trục xoay rỉ sét đến mức nào. Lá chắn xe cũng tàn khuyết đầy đủ, các khớp nối (mộng và lỗ mộng) nứt toác nhiều chỗ, máng dẫn nước của xe chở nước cũng phủ đầy rêu xanh, và ùn tắc nghiêm trọng, gần như thể kéo xe chở nước chuyển động thuận lợi.

Trần Kim Chiêu và Du lang trung thấy mà xanh cả mặt.

“Người của Tư Thủy Xa (cơ quan quản lý xe nước) ! Ngày thường họ giữ gìn như thế !”

Đối mặt với Du lang trung đang trừng mắt giận dữ, Tuần kiểm đường sông sự hiệu của Tri huyện, chỉ thể căng da đầu bước lên đáp lời.

“Bẩm đại nhân, chiếc xe chở nước rốt cuộc lâu năm thiếu tu sửa…”

Du lang trung mất kiên nhẫn lời biện minh đó, phẩy tay ngắt lời: “Đưa hết của Tư Thủy Xa đến đây cho !”

Không lâu , các quan viên của Tư Thủy Xa thấp thỏm lo âu kéo đến.

Trần Kim Chiêu ngước mắt qua, năm sáu vị quan viên đến, hình béo , mặt trắng trẻo, tay vết chai sần. Vừa quen sống sung sướng. Là thợ thủ công chức quan, nhưng dù chức quan thì vẫn thoát khỏi cái mác “thợ”, ngày thường phụ trách chế tạo, bảo trì và sửa chữa xe chở nước, tránh khỏi dáng vẻ thô kệch một chút, vẻ dưỡng tôn như thế .

Như thể thấy, những quan viên e rằng ngày thường lơ là trách nhiệm.

“Ta hỏi các ngươi, trục xoay rỉ sét đến thế thấy ? Lá chắn rơi mất mà thấy ? Còn những khớp nối, nứt toác lớn như thế mà các ngươi cũng thấy !” Du lang trung trừng mắt giận dữ, chỉ chiếc xe chở nước mắng to: “Có chờ đến khi xe chở nước hỏng, đê đập sụp, các ngươi mới thấy ! Triều đình nuôi các ngươi để gì! Những kẻ ăn bám, nuôi các ngươi để gì!!”

“Đại nhân bớt giận ạ—”

Các quan viên Tư Thủy Xa sợ đến quỳ rạp xuống đất xin tha, liều mạng biện minh: “Không chúng tận tâm tận lực, thực sự là gỗ Chương nhất để sửa xe chở nước khó lòng điều tới, nên mới chậm trễ ạ! Hơn nữa, đều là do tận tâm, che giấu chúng . Khi hạ quan về, chắc chắn sẽ trách phạt nghiêm khắc bọn họ…”

“Thả ngươi đ.á.n.h rắm!” Du lang trung nhịn văng tục, tức giận đến mặt tím tái. Hắn tốn thêm lời với những kẻ thối nát nữa, trực tiếp phẩy tay: “Kéo ngoài, áp đại lao, đợi Hữu Thị lang đại nhân đến sẽ xử tội!”

Tri huyện và những khác thầm hít một lạnh, dường như ngờ vị quan kinh thành đến quyết đoán, chút tình như .

Trần Kim Chiêu về phía Tri huyện, : “Xin Huyện tôn đại nhân tìm thợ giỏi đến đây.”

Tri huyện vốn định thoái thác, thợ giỏi mời từ phủ Tuy Dương đến, nhưng thấy vị tiểu quan kinh thành lạnh mặt, khỏi thầm thấy , vội vàng đồng ý việc .

Không dám qua loa, dẫn Tuần kiểm đường sông cùng vài khác vội vàng rút lui, đó cuống cuồng tìm . Đến khi khó khăn lắm gom mấy thợ lành nghề mang đến, đê đập thấy bóng dáng hai vị quan kinh thành . Hoảng hốt quanh, mới kinh ngạc thấy, hai vị quan đang xắn tay áo, xắn ống quần trèo lên chiếc xe chở nước rồng, bắt đầu gõ gõ đập đập sửa chữa, còn thỉnh thoảng hô hoán thuộc hạ mang công cụ lên.

“Còn ngẩn đó gì, mau dẫn đây!”

Nghe thấy vị đại nhân họ Du hô hoán về phía , Tri huyện và mới như tỉnh cơn mơ, vội vàng bảo mấy thợ phía qua. đó phản ứng , c.ắ.n môi tự xắn ống quần lên, cũng bước xuống đê đập.

Các quan viên khác cũng chỉ thể theo, ồ ạt bước xuống đê. Trong lòng họ đều thầm rủa: Hai vị quan kinh thành mới đến sáng sớm hôm đến tuần tra thì thôi, còn ngại dơ bẩn, mệt nhọc mà tự tay chứ? Thật là kỳ quái!

Trần Kim Chiêu xuống xe chở nước, gọi mấy thợ Tri huyện đưa tới gần, trực tiếp khảo nghiệm một phen.

Những đến đều là lão hà công (thợ sửa đê sông), tuổi, nhưng thể còn khỏe mạnh.

Có lẽ đầu hỏi mặt đông đảo quan viên, họ trả lời chút lắp bắp, nhưng nội dung xấp xỉ , Trần Kim Chiêu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...