Thảm Quá Rồi, Ta Xuyên Không Về Làm Nô Lệ ! - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-12-12 13:41:45
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong tiểu đội Sở nhiều, địch chừng mấy trăm, bao lâu, binh lính g.i.ế.c thì là bắt, những đẩy t.h.i t.h.ể , ngổn ngang lộn xộn. Tràng cảnh m.á.u me, trong lòng Thiên Mạch sợ tưởng chết, đành lòng .

Cô và mấy tù binh bắt còn tập trung một chỗ, cẩn thận quan sát, ngoại trừ mấy tên lính thương, chỉ còn tự nhân Cừ.

Người tạm giam họ thứ ngôn ngữ hiểu, bao lâu, bắt Thiên Mạch tới, hình như là đầu lĩnh, sắc mặt nặng nề.

“Sở Vương ở ?” dùng tiếng Sở hỏi.

Không ai trả lời.

Người mặt biểu tình, nắm chặt một binh lính thương.

“Sở Vương ở ?” hỏi .

Binh lính bụng trúng tên, tay trói, sợ, đột nhiên nôn một ngụm m.á.u lên mặt , ha ha.

Người sắc mặt đổi, đột nhiên dùng thanh kiếm trong tay đ.â.m và thể gã lính.

Thiên Mạch vội vàng nhắm mắt , chỉ tiếng mũi kiếm kim đ.â.m tận xương và tiếng ngã xuống, sợ hãi bộc phát, rét lạnh như rót nước đá.

Người hiển nhiên chọc giận, đoạn, tới bên , gác thanh kiếm dính m.á.u đặt cổ tự nhân Cừ.

“Ngươi !” lạnh lùng .

Tự nhân Cừ run rẩy, giống , “Tiểu nhân… Tiểu nhân thật sự ạ… Đại vương đổ bệnh, Lâm Phẩm đại vu trị chướng dịch, đại quân bèn suốt đêm hộ tống đến đó…”

Thiên Mạch một bên lời , kinh ngạc.

Sở vương rõ ràng là đánh Dung, vì thật? Hẳn là… Thiên Mạch tự nhân Cừ, khuôn mặt đang tợn, bỗng nhiên trao đổi ánh mắt với cô.

Trong lòng Thiên Mạch bỗng nhiên hiểu .

Kẻ địch tập kích xuất hiện ở đây, bắt họ, khả năng cực lớn chính là Dung. Những đến hỏi hướng của Sở vương, cách khác, bọn họ cũng Sở vương đánh Dung, mà cho rằng Sở vương còn ở Câu Phệ, đến tập sát Sở vương. Nếu như Sở vương đánh Dung, mục đích bọn chúng tới cũng thất bại, chừng sẽ còn chọc giận, g.i.ế.c sạch tất cả . Tự nhân Cừ dối, với bọn chúng Sở vương bệnh, còn chỉ cho bọn chúng một con đường, cũng chính là vì bảo vệ bên !

Tim Thiên Mạch nhảy thình thịch, đầu óc xoay cực nhanh, chủ ý mặc dù nguy hiểm, là thông minh một cách to gan. , hình như còn đủ…

“Lâm Phẩm?” Người thần sắc khẽ động, cũng buông thanh kiếm , “Nếu , các ngươi , cùng theo Sở vương ?”

Tự nhân Cừ sắc mặt cứng đờ, ậm ừ, “Chuyện đó là…”

“Đó là bởi vì .” Thiên Mạch bỗng nhiên mở miệng .

Tự nhân Cừ giật , về phía cô.

thai, đại vương sợ nhiễm bệnh, liên luỵ cái thai trong bụng, nên cho đưa .” Thiên Mạch qua , chậm rãi .

Người cũng cô chằm chằm, dò xét cô.

Thiên Mạch trong lòng cuống tưởng chết, giờ dù thế nào cũng thể rụt rè.

Thấy vẫn nghi ngờ, cô quyết định thêm dầu, lạnh, “Đại vương yêu nhất, dù xuất chinh cũng thể rời . Các nhất là thả chúng , nếu đại vương khỏi bệnh, việc , chắc chắn diệt nước Dung!”

Người Dung cạnh đó nổi giận, ồn ào kéo qua đến dạy dỗ cô, ngăn .

“Cô còn hữu dụng.” , Thiên Mạch, chung quanh, “Mang hết.”

** ***

Người Dung cũng vì cướp bóc mà đến, đồ quân nhu của Sở, chỉ đem một chiếc xe ngựa , tay chân Thiên Mạch trói, ném lên xe. Bọn tự nhân Cừ buộc dây thừng, dính lấy , theo phía xe ngựa.

Thiên Mạch , lời láo của hiệu quả. Bọn chúng để cô xe, chính là kiêng dè cô thai. Cô âm thầm quan sát, phân biệt phương hướng, họ một con đường khác, Lâm Phẩm tự nhân Cừ . Trong lòng bất , lúc Sở vương đích thật là Lâm Phẩm, nhưng cô nhớ đây chẳng qua là chỗ hội quân, bọn họ đến, Sở vương hẳn ở đó, khi đó đây?

Cô nhớ tới thảm trạng g.i.ế.c c.h.ế.t của những binh lính , nhắm mắt.

Chỉ thể bỏ trốn đường. Trong lòng .

, những Dung vô cùng cảnh giác. Bọn chúng thường xuyên kiểm tra xem dây thừng trói tù binh buộc chặt , thấy tổn hại, lập tức trói một nữa.

Thiên Mạch dùng đá mài đứt dây thừng đào tẩu, mắt thấy ban ngày dễ phát hiện, chỉ thể chờ đến ban đêm.

Sau một ngày , màn đêm buông xuống. Người Dung cũng mệt mỏi, tìm một nơi, trói tù binh cùng một chỗ, đốt lửa lên.

Thiên Mạch vẫn trói chân, rễ một cây đại thụ, đằng chính là cây.

Cách đó xa, binh sĩ Dung vây quanh bên đống lửa, , thỉnh thoảng qua cô, đang thảo luận cái gì.

Thiên Mạch cúi đầu, mặt bình tĩnh, trong tay nắm chặt một cục đá, dùng mặt nhọn âm thầm cọ dây thừng cổ tay.

Bỗng nhiên, cô phát hiện tới chỗ cô, vội dừng động tác . Mới thấy đó là một binh sĩ Dung, hình như mới uống chút rượu, xuống mặt cô, mặt của cô.

Bốn mắt , binh sĩ lên, đưa tay đến sờ cô.

Thiên Mạch vội né tránh, bên đống lửa truyền đến tiếng đám vang. Binh sĩ kéo quần áo Thiên Mạch, kéo cô , Thiên Mạch thét lên giãy dụa, bất đắc dĩ tay chân đều trói. Binh sĩ đang gỡ quần áo cô , đằng truyền đến một tiếng thét lớn.

Binh sĩ giật , dừng .

Thiên Mạch , thấy là đầu lĩnh tới, mặt lạnh, xa xả mắng binh sĩ một trận to.

Binh sĩ thần sắc hậm hực, đoạn, đành .

Thiên Mạch nghẹn ngào, sợ hãi thôi, vội vàng cong sang một bên.

Người cô một lúc, đoạn, rời .

** ***

“Bọn họ chẳng qua nếm thử hương vị sủng cơ của Sở vương.” Trở cạnh đống lửa, đại phu Tử Mẫn lãnh binh cùng Thương Tắc , “Đường dài bôn ba, khó khi gặp một mỹ nhân, dù cũng nên khao những một chút.”

“Nếu càng thể động.” Thương Tắc xuống, “Nếu gặp Sở vương, cô chính là con tin.”

Tử Mẫn , lắc đầu, “Anh đó, lúc vui vẻ vui vẻ, khó trách quốc quân luôn cứng nhắc.”

Thương Tắc tự giễu một tiếng, tiếp.

Cứng nhắc, là sự đánh giá nhất quán của khác với . Thương Tắc cũng cảm thấy , cảm thấy, Dung bệnh, một loại bệnh nguy hiểm. Họ rèn đúc đồ vật nhất, ca nhạc nhất, còn hồ muối các nước cầu còn , trân bảo đời, đều ở núi non nước Dung. Họ tự xưng là tường thành kiên cố nhất, thể chống cự hết thảy ngoại địch, thật tình , kẻ địch lớn nhất chừng chính là chính bọn họ. Không từ lúc nào, Dung đắm chìm trong hư vinh mà sự giàu mang tới bên trong, dù nước Sở ngay cạnh ngày càng lớn mạnh, cũng chịu thẳng. Mắt thấy ngày càng nước Sở bức bách, Dung bá rốt cục tỉnh , liên hợp các bộ tộc man đối phó nước Sở, nhưng chỉ chút thắng lợi, Dung bá kiêu ngạo, tiếp tục yến ẩm cùng đại thần.

Thương Tắc , , trở về tất sẽ phạt. Tử Mẫn cũng , nguyện ý cùng .

Hắn vỗ vỗ vai Tử Mẫn, lấy chén gỗ, đổ chút nước canh. Một lát , đầu về phía cô gái .

lẽ dọa sợ, núp cây , nhúc nhích.

Nghĩ ngợi, Thương Tắc, qua chỗ cô gái.

Thấy , cô gái hiển nhiên cảnh giác, rụt , hai mắt chằm chằm.

Thương Tắc cũng ngại, một tay rút đoản kiếm .

Cô gái lộ vẻ hoảng sợ, tới, cầu xin, “Không… xin …” Nói còn dứt, thấy Thương Tắc một kiếm cắt đứt dây thừng tay cô, cô sửng sốt một lúc.

Thương Tắc đưa nước tới, “Uống .”

Cô gái nghi ngờ , một lát, đưa tay nhận lấy.

Nhìn sợ hãi, khi hai tay nắm chén gỗ , vẫn run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-qua-roi-ta-xuyen-khong-ve-lam-no-le/chuong-20.html.]

Thương Tắc xuống một tảng đá mặt cô, cô.

Cái chăm chú , khiến Thiên Mạch tự nhiên, một lát, đành cúi đầu, nhấp một ngụm nước nóng trong chén.

Bất ngờ , đây cũng nước sôi thường, mà là một mùi hương, tựa như… Trà?

Thiên Mạch kinh ngạc, cô nhớ, thời đại hẳn còn thói quen uống . Đương xuất thần, bỗng nhiên mở miệng, “Sợ ?”

Lời rõ còn cố hỏi, Thiên Mạch gật gật đầu.

“Lúc cô bắt thấy cô sợ.”

Thiên Mạch sự tra hỏi dụng ý gì, cẩn thận đáp, “Lúc lúc đó.”

Thương Tắc từ chối cho ý kiến, thanh kiếm của Sở vương cầm trong tay, vung vẩy.

“Kiếm là đồ .” , Thiên Mạch, “Sở tử yêu cô, đúng ?”

Thiên Mạch ngập ngừng một lúc, , “.”

Nước Sở bất mãn luôn Trung Nguyên khinh thị, từ Sở Võ vương, quốc quân mỗi đời đều xưng vương. chỉ hữu hiệu trong cảnh nội nước Sở, nước khác gọi quốc quân nước Sở, vẫn là Sở tử, mà Sở vương. Lúc Thiên Mạch điêu là sủng cơ của Sở vương, chính là may mắn cái bội kiếm của Sở vương chứng, bây giờ hỏi , cũng chỉ đành dối tiếp.

“Đã là sủng cơ, ăn mặc thô bỉ như thế?” Thương Tắc ngó y phục của cô một cái.

Thiên Mạch mặt đổi sắc: “Đại vương ngoài chinh chiến, thể rêu rao.”

Thương Tắc . Nhìn Thiên Mạch, cô xinh, tóc đen da trắng, quả thực giống một sống an nhàn sung sướng. Sở vương háo sắc, đều , mang theo sủng cơ xuất chinh, cũng quá mức kỳ quái.

“Nghe Sở tử nhiễm chướng dịch, bệnh tình như thế nào?” hỏi.

Lời xem như hỏi đúng . Thiên Mạch đáp, “Đại vương bỗng nhiên sốt cao hạ, bỗng nhiên rét lạnh khó chịu, , khó trị, các đại phu bàn , lập tức xuất phát đến Lâm Phẩm.”

Thương Tắc từng gặp nhiễm chướng dịch, thật sự triệu chứng như , chất vấn.

“Đại phu thả chúng .” Thiên Mạch thấy thần sắc hòa hoãn hơn chút, thật nhỏ, “Chúng chỉ là phục thị, còn thương, trong cánh rừng gì. Dung Sở giao chiến, chúng đều vô tội.”

“Ai vô tội?” Thương Tắc giương mắt, ánh mắt thật sâu, “Nước Dung lấn Sở, cũng chỉ là vì sinh tồn.” Dứt lời, dậy, thẳng.

** ***

Thiên Mạch cũng hi vọng sẽ bỏ qua cho , thấy , cũng ủ rũ. Khi hai tay cô trói một nữa, trong lòng bàn tay cầm một hòn hơn đá nhọn, mài cái dây thừng nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dây thừng cũng mài bao nhiêu, Thiên Mạch cũng mệt mỏi. Cô ngủ, nhưng tay chân đều trói, chỉ thể dựa cây đại thụ mà ngủ, là thần tiên mới thể ngủ thoải mái. Cơn ngủ kéo đến, vô cùng tra tấn.

“Mạch…” Bỗng nhiên, một giọng truyền đến từ phía .

Thiên Mạch giật một cái, tỉnh cả ngủ.

xung quanh một hồi, xác định ai chú ý bên .

“Giáp?” đoạn, cô thật nhỏ.

“Mạch… em tìm chị vất vả quá…” Giáp tránh cái bóng cây đại thụ lưng cô, giọng mang sự nức nở.

Thiên Mạch trong lòng khẩn trương cao hứng, hi vọng , ngờ, Giáp theo.

“Em giúp chị cởi dây thừng.” Giáp .

“Không, chớ động…” Thiên Mạch vội , mắt ngó quanh quất, thật khẽ, “Giáp, chị tự , em d.a.o ?”

“Em… em nhặt mấy cái mũi tên…”

“Cũng , cho chị một cái.” Thiên Mạch . Đoạn, tiếng nhẹ vang lên, một đầu mũi tên rơi cạnh Thiên Mạch. Cô vội vàng dùng chân khều, bốn phía, ai chú ý.

“Em xem thử thể đưa cho tự nhân Cừ .”

“Được thì .” Giáp chút chần chờ, “ chị…”

“Chị , em mau , cẩn thận.” Thiên Mạch dặn dò.

Giáp đáp một tiếng, đó, động tĩnh.

Mũi tên bằng đồng, mài vô cùng sắc bén. Thiên Mạch thử một lúc, bao lâu, dây thừng liền cắt một miếng. Tự nhân Cừ trói ở chỗ cách Thiên Mạch vài mét, Thiên Mạch thỉnh thoảng liếc , tim mơ hồ nhảy lên, cầu nguyện Giáp thể thành công, sợ sẽ phát hiện.

Rừng rậm ban đêm, bốn phương đen nhánh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng động vật đem, còn tiếng gió. Người Dung hình như cũng tập mãi thành quen, cạnh đống lửa, chỉ mấy đang bảo vệ.

Qua một hồi lâu, Thiên Mạch thoáng tự nhân Cừ nhẹ gật đầu với cô. Tim buông lỏng nhiều, cô , bây giờ chỉ đợi thời cơ.

Mặc dù Dung phần lớn đang nghỉ ngơi, nhưng những binh lính thủ vệ ngủ, Thiên Mạch xem xét, nếu như âm thầm bỏ trốn, hình như vẫn khả năng…

Khi trời hiện màu trắng bạc nhàn nhạt, đột nhiên, trong rừng cây truyền đến tiếng động vật kêu, thanh âm ùng ùng, giống như bánh xe đang chạy.

Người Dung đang ngủ say đánh thức, vội vàng cầm vũ khí lên.

“Chuyện gì?” Thương Tắc hỏi.

“Không …” Tử Mẫn còn mang theo men say, hai mắt mơ hồ.

Nhìn về phía xa, hình như ánh lửa, đám Dung đều cảnh giác, chỉ sợ là Sở đột kích. Thương Tắc lập tức cho tắt lửa, mang lên , thăm dò bên .

Đợi đến khi đến chỗ ánh lửa , ngạc nhiên. Chỉ thấy đó là hai con trâu, đuôi buộc bó đuốc, lồng lộn lôi xe trong rừng cây.

Tử Mẫn dở dở : “Đây là…”

Thương Tắc cau mày, biến sắc.

** ***

Rừng ẩm thấp mát lạnh, thể chịu lạnh một đêm linh hoạt, nhưng Thiên Mạch vẫn dùng cả tay chân, chỉ sợ chậm .

Cô vạn ngờ, tự nhân Cừ ngày thường nom khúm núm, cũng mấy phần bản lĩnh. Mới , Dung phần lớn tiếng động hấp dẫn, chỉ hai trông coi. Tự nhân Cừ chờ đúng thời cơ, đột nhiên đánh g.i.ế.c một tên, cướp vũ khí, g.i.ế.c một tên khác.

Trời còn sáng, họ cũng đuốc, nhưng động tác của tự nhân Cừ và Giáp hết sức linh hoạt, y như động vật trong rừng.

Giáp để Thiên Mạch cầm áo , dẫn theo cô . Thân hình mặc dù gầy gò, nhưng cũng linh hoạt cực kì, y như khỉ.

“Quá , Mạch, chúng trốn !” cao hứng , rút cái tàu lượn từ bên hông, “Chị xem, thứ em cũng tìm !”

Thiên Mạch , chỉ thấy cánh từ lá chuối nát nhừ, chỉ còn máy.

Cô dở dở , , “Chớ nhiều lời, coi chừng chân.”

Đang chuyện, đột nhiên, lưng truyền đến tiếng ồn ào, đầu, chỉ thấy ánh lửa lập lòe, là Dung đuổi theo!

“Nhanh!” Tự nhân Cừ vội la lên.

trong rừng cây, nhanh cũng nhanh chẳng tới , một mũi tên nom lướt qua bên tai Thiên Mạch, cô lảo đảo một cái, về , thể thấy mặt những !

lúc , đột nhiên, tiếng kèn thổi lên, vang dội mà kéo dài.

Dù là đuổi Dung đang đuổi theo, Sở đang chạy trốn, đều lấy kinh hãi.

“Quân Sở!” Tự nhân Cừ nở nụ mừng rỡ, “Là quân Sở!”

Thương Tắc ngờ hội ngộ bất ngờ như thế, vội bảo Dung dừng bước, tụ .

Tiếng la g.i.ế.c truyền đến, mũi tên vèo vèo bay tới, Dung vội vàng lui về . Thương Tắc tìm chỗ tránh tên, đột nhiên, ngọn núi phía , bỗng nhiên một nhảy xuống, ánh nắng sớm chiếu đến kiếm sắc tỏa sáng, bổ tới đối diện !

Loading...