Thảm Quá Rồi, Ta Xuyên Không Về Làm Nô Lệ ! - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:10:58
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiên Mạch là khi Mang đoạt Thường ấp mới theo sĩ thành, đường, sĩ mượn cớ tới một hai , với cô mấy lời.

Anh tên Khang, là La, mẫu Thư, nên tiếng Thư hết sức quen thuộc.

“Người Sở chuyện bên ?” Thiên Mạch hỏi.

“Hiện tại lẽ .” Khang chút bất đắc dĩ, , “Trước khi họ tập kết khởi sự, vốn định truyền tin tức , thế nhưng Bá Sùng phòng vô cùng nghiêm, đường đều giám sát, ngư nhân nhờ đưa tin, cũng dám.”

Thiên Mạch hiểu rõ, nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhíu nhíu mày.

“Sẽ thời cơ.” Khang an ủi cô, “Đợi qua Thường ấp, ở sẽ thêm, tìm một con thuyền đại chốn sơn thủy, ai tìm thấy .”

Thiên Mạch trong lòng thoáng yên chút, chỉ hi vọng như thế.

Quy mô Thường ấp, ở nơi xem như lớn, tường ngoài dáng, cao mà kiên cố, thể công thự phòng ngự, nhưng va sụp hạ một cái hố lớn. Thiên Mạch xe bò, mới cửa thành, bỗng nhiên tiếng kêu . Lần theo , lập tức trừng to mắt.

Trên đường kêu loạn, khắp nơi đều là , mang theo binh khí. Thiên Mạch thấy đang cướp bóc, thì lôi trong nhà ngoài, bên đường c.h.é.m giết, tiếng kêu thảm thiết đau đớn bên tai dứt.

Lần đầu cô thấy cảnh thế , phát lạnh, .

“Đây là ?” cô hỏi, thanh âm chột .

Binh lính bên cạnh cũng mở to hai mắt , .

Xe bò tiến lên, bên đường phố chất đống t.h.i t.h.ể ngổn ngang lộn xộn, m.á.u chảy đầy đất. Gió thổi tới, mang theo mùi tanh nồng đậm, Thiên Mạch thấy ven đường một khuôn mặt m.á.u thịt be bét, nhịn ghé bên cạnh xe nôn một trận!

Lúc , bỗng nhiên thấy một tràng tiếng truyền đến, Thiên Mạch , thấy phía , một cô bé chạy từ trong nhà, lớn, chân tay luống cuống đường, như đang tìm nhân. Cách đó xa, thấy nó, dẫn đao tới.

Thấy sắp đuổi tới, Thiên Mạch vội vàng xuống xe, chạy tới, kéo cô bé phía !

Người sửng sốt, lập tức giận dữ, chỉ về phía cô, miệng la hét cái gì đó, khí thế hùng hổ.

Binh lính bên cạnh xe lập tức tiến lên, ngăn Thiên Mạch đằng . Kẻ g.i.ế.c thấy thế, cũng vây tới, nhất thời, ồn ào. Cô bé còn đang lớn, sợ phát run, Thiên Mạch khẩn trương họ, ôm nó trong ngực.

Đương giằng co, tiếng gầm lên giận dữ truyền đến, Thiên Mạch , lòng khỏi buông lỏng.

Mang vội vàng chạy tới, tách họ .

“Làm gì thế?!” gã Thư Vọng hét lớn, “Cầm binh khí với , các ngươi thế nào!”

“Hỏi ân nhân của ngài !” Thư Vọng g.i.ế.c đỏ cả mắt, chỉ Thiên Mạch, “Ả bao che tội nhân!”

Thiên Mạch hiểu ý , phản bác, “Nó chỉ là một đứa bé!” Dứt lời, qua Mang, “Sao g.i.ế.c chóc! Bọn họ Thư ư? Bọn họ dân của các ư?!”

Mang cô và cô bé , hai mắt đỏ bừng, áy náy mà phẫn uất.

“Cô bé tự sẽ xử trí, ” gã đầu Thư, “Không cần ngươi hao tâm tổn trí.”

Thư chằm chằm gã, một lát , lạnh.

“Huynh trưởng ngài ?” Thần sắc khinh thường, thật nhỏ, ” Mang Sẹo*!”

*Nguyên văn là ‘Kình Mang’, tức là Mang vết xăm mặt.

Mang sắc mặt đột biến, tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông, ẩn nhẫn bộc phát.

“Đi .” Ánh mắt gã âm trầm, “Chớ để thứ hai.”

Thư Vọng trông thấy gã thần sắc như , chút do dự, đó, nguýt gã một cái, căm hận dẫn .

Mang một hồi, xác định bọn họ đầu, .

Thiên Mạch ôm đứa bé , qua gã, sắc mặt trắng bệch.

“Đi thôi.” Mang thản nhiên , giọng khàn khàn mà rã rời.

** ***

Trong Thường ấp, ánh lửa đốt t.h.i t.h.ể chiếu sáng bầu trời đêm.

Trong phủ Thường Ngô, Bá Sùng triệu tập nghị sự, Mang xuất hiện.

Có vài chú ý tới điểm , nghị luận ầm ĩ.

“Nghe công tử Mang hôm qua tranh chấp cùng trưởng công tử?”

cũng , hình như là vì chuyện đồ ấp.”

“Ôi, công tử Mang tính tình quá mềm…”

Thương Tắc   một bên , Bá Sùng bên sắc mặt bình tĩnh, sắc mặt nặng nề.

Hôm qua Bá Sùng đồ ấp, cũng phản đối. Lý do đơn giản, bây giờ đại sự mới lên, chính là lúc lôi kéo lòng , chuyện đồ ấp truyền , tất nhiên khiến nhân tâm bất .

“Trưởng công tử dọc đường chinh phạt, nhiều đắc thắng, một ấp, phí một binh một , cớ gì?” Hắn , “Đều bởi vì trưởng công tử chính là công tử Thư Cưu, Thư nghi ngờ đức hạnh tiên quân, nguyện ý theo. Công tử khoan dung đối đãi, thu phục lòng , đại sự mới thể thành.”

Bá Sùng xem thường: “Thường ấp phản , mối hận g.i.ế.c cha diệt tộc. Theo lời đại phu, nên khoan dung ?”

Thương Tắc nhíu mày: “Xin hỏi trưởng công tử, lúc Thư Cưu chiến bại, trong nước hết tay Sở, lấy cái c.h.ế.t chống cự mà sống tạm đến nay, đều tính là phản quốc? Nếu như , công tử bằng g.i.ế.c hết tất cả Thư Cưu trong nước, báo đại thù!”

Bá Sùng giận dữ, lạnh giọng trách cứ, “Ăn bừa bãi!”

Thương Tắc thấy cố chấp, còn góp lời.

Trong lòng của chút uất ức, Bá Sùng , tính tình âm u mà thiếu tầm xa, hùng tâm bừng bừng mà đại cục, hai chữ báo thù che lấp tâm trí. Mình lúc tìm nơi nương tựa mà đến, vốn nghĩ đến Thư mối hận diệt quốc, Ngô tương trợ, so với những cái đại quốc Trung Nguyên lo lo do dự bó chân, việc càng quyết đoán. bây giờ xem , là đánh giá cao.

“Đại phu, ” khi tan họp, Giáp Côn ngày thường cùng bạn rượu lo lắng, “Trưởng công tử và công tử Mang rạn nứt, cứ cảm thấy đại sự . Trưởng công tử kính ngài, ngài khuyên nhủ ?”

Thương Tắc lạnh lùng : “Không đủ mưu.”

Giáp Côn rõ, sửng sốt một chút, “Cái gì?”

“Ta , rượu thì mau mau uống, thời gian an còn nhiều.” Thương Tắc vỗ vỗ vai , .

** ***

Mang , mang theo bộ hạ và Thiên Mạch, trú đóng ở ngoài thành.

Lửa đốt lên, bốn phía đồng nom mười phần yên tĩnh.

Cô bé mệt, Thiên Mạch đút cô bé ăn ít đồ, nó chăn của Thiên Mạch, ngủ say sưa.

Thiên Mạch cũng cảm thấy mệt mỏi, tuyệt ngủ, qua nơi xa Thường ấp ánh sáng nhạt, vẫn cảm thấy thể tin.

Mang thăm dò một vòng trở về, thấy cô kinh ngạc, xuống bên cạnh đống lửa.

“Huynh trưởng họ chối bỏ phụ , cho nên mất nước, báo thù.” Gã thản nhiên .

Thiên Mạch giương mắt lên, vẫn mang theo sợ hãi, “Vậy nên, liền đồ ấp?”

Yết hầu Mang bỗng nhúc nhích, đoạn, cúi đầu xuống, nhắm mắt .

Thiên Mạch việc ý nguyện của gã, cũng chuyện.

“Mang, ” Thiên Mạch khẽ, “ trách cứ , …”

.” mặt Mang khôi phục bình tĩnh, cô bé ngủ say, “Mạch, em , lẽ em đúng.”

Thiên Mạch ngẩn : “Cái gì cơ?”

“Em đúng.” Mang thật nhỏ, “ hiện tại, cũng hận thể là một nông phu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-qua-roi-ta-xuyen-khong-ve-lam-no-le/chuong-61.html.]

Thiên Mạch im lặng: “ lựa chọn nào khác.”

Mang đống lửa, một lát , vứat một cọng cỏ trong đó, thiêu đốt, uốn lượn.

nhỉ.” Gã tự giễu một tiếng, “Không lựa chọn nào khác.”

Hai trầm mặc nữa, Mang một lúc, thăm nơi khác, dậy .

Thiên Mạch lưu tại chỗ cũ, ngơ ngác đống lửa mặt.

Cô nhắm mắt, sẽ thoáng hiện những dáng vẻ c.h.ế.t thảm, nhiều như … Dù là xem, những việc với cô mà cũng rúng động quá lớn, khiến cô nhất thời hòa hoãn nổi.

Bên tai truyền đến vài tiếng bước chân, Thiên Mạch ngẩng đầu, tới, giật .

Là Thương Tắc.

Hắn đối với vẻ giật mặt Thiên Mạch tựa hồ ngạc nhiên chút nào, xuống đối diện cô, thần sắc tự nhiên.

“Ta khi đó thoát khỏi nước Dung, cũng thất hồn lạc phách như cô .” Hắn cầm lên một nhánh cây khô, thêm trong đống lửa.

Thiên Mạch , dụng ý gì, thần sắc đề phòng.

“Ta , Sở từng tàn sát dân thường.” cô tỉnh táo .

“Cô từng mất nước ?” Thương Tắc bỗng nhiên hỏi.

Thiên Mạch dừng một chút, , “Chưa từng.”

Thương Tắc thần sắc châm chọc: “Như cô sẽ đó là cảm giác thế nào.”

Thiên Mạch chằm chằm : “ , nước Dung đầu hàng chính là Thái tử, nếu là , thời cơ đoạt nước Dung, cũng sẽ g.i.ế.c , g.i.ế.c sạch Phương thành ư?”

“Ta sẽ .” Thương Tắc thản nhiên , “Ta công thất, so với trưởng công tử.”

“Vậy vì tới đây?” Thiên Mạch kinh ngạc, “Người Thư sẽ giúp phục quốc.”

“Giết Sở vương.” Thương Tắc thản nhiên .

Thiên Mạch tim phát lạnh, .

“Vì nước Dung?”

“Không, vì Tử Mẫn.”

Thiên Mạch cái tên , giật .

“Cô nhớ nổi ư?” Thương Tắc cầm lên một nhánh cây khô, thêm trong lửa, “Hắn và cùng truy kích Sở, cuối cùng c.h.ế.t tay Sở vương.”

Thiên Mạch nhớ tới, khi đó cùng Thương Tắc, quả thực một như .

“Cho nên g.i.ế.c Sở vương.” Cô lạnh, “Vậy g.i.ế.c Sở, hữu bọn họ chăng cũng tìm trả thù? Anh là Sở vương g.i.ế.c , là ai mang theo Câu Phệ…”

“Im ngay!” Thương Tắc đột nhiên ngắt lời cô, cô chằm chằm, ánh lửa chiếu đến, sắc mặt dữ tợn, “Cô cái gì là trả thù? Cô sẽ chỉ lời hoang đường! Cô từng thấy hảo hữu vì cứu cô, c.h.ế.t chỗ chôn cảm giác ? Nếu Sở vương, nếu …”

Cổ họng nghẹn, tiếp, biểu cảm dọa .

Thiên Mạch khỏi thối lui, bàn tay để phía chỗ , nắm chặt đao phòng Mang cho cô.

Cô bé Thương Tắc tỉnh, mở to mắt, bắt đầu sợ . Thiên Mạch ôm nó, nhẹ giọng an ủi, khóe mắt liếc Thương Tắc.

Thương Tắc bình tĩnh nỗi lòng, bực bội mà đưa tay vứt nhánh cây.

Hắn đang dậy, Thiên Mạch bỗng nhiên , ” từng thấy t.h.i t.h.ể của .”

Thương Tắc ngẩn , đầu.

Thiên Mạch , thật nhỏ: “Sở vương nghĩa, hạ lệnh độc táng .”

Ánh mắt Thương Tắc ngưng tụ , đang định chuyện, đột nhiên, một trận tiếng bước chân vội vàng.

Nhìn , mới thấy là Thư Vọng, lưng mang theo mười mấy . Cô bé thấy , lập tức dọa đến lớn, ôm chặt Thiên Mạch.

“Đại phu cũng ở đây.” Thư Vọng về phía Thương Tắc thi lễ, đến miễn cưỡng.

Thương Tắc phía , , “Tử tới đây gì?”

“Không liên quan đến đại phu.” Thư Vọng dứt lời, về phía Thiên Mạch, , “Trưởng công tử lệnh, mời cô gái ấp.”

Nghe lời , đều biến sắc.

“Vì ?” Thương Tắc hỏi.

“Đã liên quan đến đại phu.” Dứt lời, vung tay lên, “Mang !” Người phía đáp lời tiến lên .

Thiên Mạch cả kinh liên tục lui phía , binh lính thủ hạ Mang phân phó, bước lên phía ngăn .

“Đây là lệnh của trưởng công tử!” Thư Vọng giận tái mặt, “Các ngươi dám kháng lệnh!”

“Xảy chuyện gì?!” Lúc , giọng Mang nổi giận đùng đùng từ phía lưng truyền đến, gã thấy Thư Vọng, lập tức tiến lên, một tay đẩy , rút kiếm chỉ lấy , “Ngươi tới gì!”

“Tới bắt địch nhân!” Thư Vọng đằng đằng sát khí, xì một tiếng, “Cái gì mà ân nhân! Mang Sẹo! sớm ngài tớ Sở, bây giờ dám giấu sủng cơ của Sở vương! Nếu phái tìm hiểu, suýt nữa và trưởng công tử đều ngài qua mặt!”

Mọi nhất thời ngạc nhiên, Thiên Mạch mở to hai mắt, thấy nhiều qua cô, khỏi lui .

“Chớ bậy!” sắc mặt Mang nặng nề, một bước cũng nhường, “Thằng nhãi ranh! Ngươi đối địch với khắp nơi, gây chuyện, rắp tâm gì?!”

Thư Vọng lạnh: “Rắp tâm gì, qua với trưởng công tử là đến cùng!” Dứt lời, bảo tiến lên.

“Ai dám!” Mang quát, đột nhiên một kiếm vỗ tới, chiến với Thư Vọng.

Binh lính bên cạnh thấy thế, lập tức cùng tiến lên.

Thư Vọng vốn đánh Mang, đủ nhiều, thấy như , đành hốt hoảng mà chạy.

Mang quát bảo dừng truy đánh, đầu với Thiên Mạch, “họ chẳng mấy chốc sẽ trở về! Em mau!”

Thiên Mạch vội vàng giao cô bé cho sĩ , yên tâm gã, “Anh thì ?!”

“Bọn họ sẽ bắt !” Mang , kéo cô tìm xe ngựa.

Lúc , một tràng tiếng lộc cộc đột nhiên truyền đến, mới thấy Thương Tắc vội vàng mang cỗ khinh xa hai ngựa .

“Lên xe!” Thương Tắc trầm giọng .

Mang , ánh mắt phức tạp, đoạn, về phía Thiên Mạch. Gã đột nhiên nâng mặt cô lên, hôn một cái thật mạnh.

Thiên Mạch mở to hai mắt, Mang thật nhỏ, “Hắn g.i.ế.c Sở vương, nếu mang em Tây Nam, chớ !”

Đoạn, gã buông cô , Thiên Mạch ngơ ngác qua gã, nước mắt tuôn hốc mắt.

ly biệt , sẽ đều sinh tử,

“Mang…” Thiên Mạch nắm thật c.h.ặ.t t.a.y gã, nghẹn ngào thôi, “Anh… bảo trọng…”

“Nhanh lên!” Thương Tắc thúc giục .

Mang là hai mắt đỏ bừng, dùng sức đưa cô đẩy lên xe.

“Đi !” gã quát.

Thương Tắc giơ roi, ngựa ăn đau, lập tức phi nước đại.

Thiên Mạch vịn xe, qua bóng Mang lưu phía , yết hầu như bắt , hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung…

Loading...