Thảm Quá Rồi, Ta Xuyên Không Về Làm Nô Lệ ! - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:19:06
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng mùa thu, màu sắc lạnh lẽo, xuyên qua bóng tối, từ nóc nhà cũ nát rơi xuống.
Trong phòng đơn sơ, án giường, chỉ bụi rậm đầy đất. Trên cửa truyền đến mấy tiếng vang động, đoạn, đẩy . Một sĩ bưng bát tiến đến, đang trong góc phòng một cái, thận trọng , “Công tử, dùng bữa.”
Mang xoay đầu , giam giữ hồi lâu, tóc gã chút rối, cũng chút lôi thôi, ánh mắt vẫn tinh thần như cũ.
Sĩ đưa bát đến mặt gã, Mang , vẫn là cháo, nhưng còn tệ hơn hôm qua, cơ hồ tất cả đều là nước, thấy bao nhiêu gạo.
Mang cũng kinh ngạc, nhận lấy, uống một ngụm, “Trên núi vẫn thiếu lương thực ư?”
“Thiếu ạ.” Sĩ , chút do dự, nhỏ giọng , “Công tử, tất cả . Dưới núi đều là Sở, núi chớ lương thực, ngay cả dã vật đều sắp ăn hết, chúng chiến tử, thì là c.h.ế.t đói.”
Thấy dáng vẻ lo lắng, Mang an ủi hai câu, miệng.
Hắn sai, tình thế bây giờ hết sức rõ.
Bọn họ xuất phát từ Đường, đến nước Thư Cưu, suốt đường công thành đoạt đất, mới đầu mười phần thuận lợi. khi đến Thường ấp, hết thảy liền đổi. Đám nước Thư Cưu, chuyện Thường ấp đồ, lòng bàng hoàng. Nghe Bá Sùng đến, ai tự giác hiến ấp vui vẻ nghênh đón giống như , thậm chí còn theo Sở cùng phản kháng. Bá Sùng vô cùng tức giận, từng đem một Thư Cưu bắt tới, hỏi bạn cùng Sở. Người trả lời , còn thê tử phụ mẫu, Sở cho với , nếu dẫm chi họa ấp, chỉ tử thủ.
Bá Sùng thế mới , chuyện đồ diệt Thường ấp, truyền bốn phương. Hắn mười phần phẫn nộ, hận Sở tung lời đồn, hận những cùng nước mà chịu tin tưởng . tức cũng vô dụng, thế công của họ bốn phía ngăn trở, mỗi nơi, dù nhân khẩu đủ ngàn , cũng biến thành mười phần khó khăn. Mà đánh , phần lớn , nhà trống, cũng cảnh đường hoan nghênh.
Phản quân vốn là tứ phương hỗn tạp tạp mà thành, gặp khó, ý chí chiến đấu còn cao. Các lộ nhân mã bắt đầu tính toán bảo tay , đối với mệnh lệnh của Bá Sùng cũng còn khúm núm, gặp chút chuyện gian nan, chính là sức khước từ.
Mấy ngày nay, Mang đều là ở nhà tù mà . Từ khi gã thả cho Thiên Mạch chạy, Bá Sùng giận dữ, lập tức đoạt binh phù của gã, phái áp tải gã đên Đường. Mang từng tranh chấp cùng Bá Sùng, nhưng vô dụng, còn tới mức đánh .
Ngay khi gã bắt giữ ở Đường lâu, gã , quân Sở tới.
Bọn họ lặng yên, trong một ngày một đêm, đánh bất ngờ phản quân. Nghe phản quân tổn thất nặng nề, hốt hoảng thoái lui, ấp lúc công chiếm, ngay cả gót chân còn vững, Sở chiếm .
Phản quân lòng tan rã, lúc xuất chinh mấy vạn , hoặc c.h.ế.t hoặc trốn, khi lui về Đường, chỉ còn đến một vạn. Một tháng , hùng tâm bừng bừng, nghị sự tuyên thệ khi xuất quân ở toà Ly cung , giờ ở ngọn núi , Sở vây, thành nơi cùng để họ kéo dài tàn.
Mang uống xong cháo, giao cái chén cho sĩ .
“Công tử nếu cảm thấy no, tiểu nhân lấy một chút tới.” Sĩ .
Mang lắc đầu: “Ta mỗi ngày chuyện để , ăn thế là nhiều , vẫn nên lưu cho khác .”
Sĩ thần sắc ảm đạm, đáp một tiếng , lui ngoài.
Cửa mới đóng , bao lâu, đẩy , thấy là Giáp Côn.
Thần sắc ngưng trọng, thật nhỏ, “Mang, chúng thôi!”
“Người Sở tấn công ?” Mang hỏi.
“Chưa!” Giáp Côn bực bội , “ thấy chúng vây chúng đến chết! Mang, trưởng công tử giờ thần trí mơ hồ, ngày nào cũng hô hào phá vây, nhưng Sở nhiều như , ai hiệu lệnh của ngài . Thư Cưu chúng , bây giờ chỉ còn hơn hai trăm , vẫn ôm lòng theo hai vị công tử. hôm nay trưởng công tử thành sự, chỉ thể trông cậy ngài...” đoạn, Giáp Côn vành mắt đỏ bừng, nghẹn một lúc, .
Mang trầm mặc một lát, hỏi, “Bây giờ núi còn bao nhiêu ?”
“Bảy, tám ngàn, phá vây hai , g.i.ế.c trở về.” Giáp Côn , ” Mang, chúng đều là thịt thớt của Sở. c.h.ế.t gì đáng tiếc, chỉ là những Thư Cưu c.h.ế.t đuối lí.”
Mang nhíu lông mày trầm tư, trả lời, một lát , bỗng nhiên hỏi, “Người Sở đường xa mà đến, vây mà công? Có Sở vương ở ?”
** ***
Thuyền Sở vương cập bờ, Tư Mã Đấu Tiêu sớm chờ tại bờ sông.
Ông đang định tiến lên, bỗng nhiên thấy nữ tử lưng Sở vương, sắc mặt trầm xuống.
Lúc họ đến tấn công Đường, mắt thấy là sắp thành chuyện, Sở vương bỗng nhiên vội vã rời , cũng hạ lệnh vây quanh địch, mệnh lệnh của y, hành động.
Đấu Tiêu hiểu ý, đành tuân mệnh. Những quân phản loạn chỉ là hạng chim thú tan rã, vây cũng khó khăn. Thế nhưng đó nhiều ngày, Đấu Tiêu chỉ thể án binh bất động, với ông thật sự là tra tấn. Bây giờ thấy Sở vương mang về nữ tử , Đấu Tiêu bỗng nhiên rõ lúc y vội vã rời , trong lòng nhất thời tức giận.
“Lại vì một nữ tử mà vứt bỏ đại quân để ý! Hoa mắt ù tai!” Đấu Tiêu căm hận với tộc Đấu Thương.
Dứt lời, tiến lên, hành lễ với Sở vương, “Bái kiến đại vương.”
Sở vương gật đầu đáp lễ, nhảm, sang sơn lĩnh xa xa, hỏi, “Phản quân như thế nào ?”
“Phản quân trong vòng vây , ở núi .” Đấu Tiêu .
Sở vương gật đầu, hỏi chút nhân phản quân và tình trạng quân Sở gần đây, Đấu Tiêu đáp từng chuyện, đều rõ ràng.
“Phản quân vây khốn nhiều ngày, thần cho rằng, cứ kích ngay.” Đấu Tiêu .
Thiên Mạch , trong lòng cảm giác nặng nề. Nhìn về phía Sở vương, chỉ thấy y qua , ánh mắt sâu xa.
“Tối nay liền tập kích.” Y ý vị thâm trường, “Bọn họ chắc hẳn cũng gấp.”
Đấu Tiêu vui mừng, lĩnh mệnh xuống.
Thiên Mạch họ, tim đập loạn ngừng.
Sở vương đưa cô trong trướng, lúc dùng bữa, thấy dáng vẻ cô tâm sự nặng nề, , “Mới bên đến báo, Thư Mang luôn giam trong nhà tù, lúc tiến công, bảo tổn thương là .”
Ánh mắt Thiên Mạch sáng lên: “Thật chứ?”
“Thật.” Sở vương cắt gọn một miếng thịt, để mặt nàng, “ nàng đừng hi vọng quá nhiều, trong loạn quân, ai cũng khó đảm bảo vạn . Nếu chống cự đầu hàng, cũng sẽ để sĩ chịu chết.”
Trái tim Thiên Mạch mới buông xuống nhấc lên, nghĩ ngợi, cảm thấy Sở vương cũng đúng. Đây là chiến tranh, ở nơi c.h.ế.t sống, sẽ các loại chuyện thể đoán . Không ai là chúa cứu thế, để Sở vương lựa chọn giữa Mang và binh lính của , y lựa chọn sĩ cũng là đương nhiên.
“Em thể xem một chút ?” Thiên Mạch vẫn còn giữ chút mắn trong lòng, do dự một lát, hỏi.
“Có thể.” Sở vương đưa một miếng thịt tới, nhanh chậm, “Đợi chiến sự xong.”
** ***
Đêm xuống, trăng sáng ghé qua trong mây, lúc sáng lúc tối.
Gần giờ Tý, Đấu Tiêu đột nhiên tiến lên, tiếng trống kêu to, Sở bắt đầu công kích phản quân.
Những ngày , phản quân vây đói sợ hãi, nhưng bất ngờ, ai bắt. Sở vương từ nơi cao, chúng dùng đá lăn và cây thương nhiều sĩ Sở, nhíu nhíu mày, giờ thu binh.
“Phản quân chiếm đỉnh núi quá lâu, trữ lượng lớn gỗ đá!” Đấu Tiêu tức hổn hển, “Nếu lúc đại vương để thần lập tức đánh, tất họa !”
Tất cả ý phàn nàn trong lời của Đấu Tiêu, hai mặt . Sở vương tức giận, chăm chú dãy núi bóng đêm, tự tiến lên tuần sát, cùng thương thảo cách công chiếm.
Có đề nghị tiếp tục vây khốn, vây bên trong đến chết. Sở từ xa vạn dặm đánh tới chớp nhoáng, cũng mấy vạn ăn ở, cách cũng đáng.
Cũng đề nghị chọn nơi khác đánh, thể cho mật thám , núi hiểm trở, khó mà leo lên, mà lộ tuyến dễ dàng tiến công, đều phản quân một mực trú đóng.
Mấy đường , đều lợi và hại, nhất thời đúng là định .
Thiên Mạch thấy Sở vương mãi trở về, cũng ngủ , liền đến trong doanh thăm thú. Nơi cũng bận rộn, nhiều binh lính thụ thương khiêng đến từ tiền phương, rên rỉ thôi. Thiên Mạch hỏi ý, mới họ đều là Thư thả đá kích thương, khiêng xuống.
“Thuốc trị thương sắp dùng hết .” quân y sư nhận Thiên Mạch, thở dài , “Chúng ở nơi quá lâu, nếu thể mau mau trở về, lương thảo cũng sắp thiếu.”
Thiên Mạch , suy tư thôi. Khi cô trở trong trướng, bao lâu, Sở vương cũng về, lông mày khóa .
Thiên Mạch hỏi y chiến sự núi, y đến khốn cảnh, trầm tư một hồi lâu, , “Lữ, em nhớ lúc săn, cũng thẳng trong rừng để bắt, mà là cho sĩ đốt rừng đánh trống, khiến dã thú hoảng sợ mà ; bên ngoài thì vây quanh ba mặt, chừa một chỗ, lúc dã thú chạy , mới săn. Bây giờ việc , cũng là vây mà bắt lấy, há đạo lý tương tự.”
Sở vương lời , ánh mắt sáng lên.
“Săn bắn!” y lên, trong trướng, dường như đang nhanh chóng suy nghĩ, thần sắc hưng phấn. đoạn, chuyển hướng sang cô, ha hả, bỗng nhiên dùng sức ôm cô lên cao.
“Diệu kế! Chính là săn bắn!” y mừng rỡ thôi, “Sao nàng nghĩ kế sách !”
Tam Quốc Diễn Nghĩa. Thiên Mạch trong lòng yên lặng yên lặng.
Thời đại , mặc dù thường xuyên chiến tranh, nhưng binh pháp vận dụng còn mười phần sơ sài. Hai quân đối chọi, phần lớn là công thủ đơn giản, dựa nhân và binh khí thủ thắng; thỉnh thoảng sẽ xảo chiến, cũng chiến thuật vây cứu , nhưng nhân vật như Tôn Vũ, Tôn Tẫn thể tổng kết phát triển thành một môn học vấn, còn xuất hiện. Thiên Mạch sinh ở thời đại tri thức bùng nổ, hiện đại giống cô dễ dàng là thể nghĩ tới một vài đạo lý binh gia, bây giờ, vẫn thứ hiếm .
“Có thể ?” Thiên Mạch cũng , bảo y buông .
“Sao thể .” Sở vương dùng sức hôn mặt cô một cái, lập tức cho lấy bội kiếm , định .
“Lữ.” Thiên Mạch giữ chặt y, thần sắc chút bất định, “Bọn họ nếu chịu hàng, vẫn đừng nên lục sát mới .”
“Ta tự đạo lý.” Sở vương cô đang suy nghĩ gì, nắm nắm tay cô, rời .
** ***
Mang Sở công kích, kinh hãi, lập tức gặp Bá Sùng. Gã là công tử, tình trạng bây giờ, binh lính nhà tù cũng ngăn trở, thả gã .
Trên đường , khắp nơi đều là thần sắc hưng phấn, Mang hỏi mới hiểu, Sở họ dùng gỗ đá đánh bại, lui về.
Việc đối với phản quân tinh thần sa sút, thực sự phấn chấn lòng . Bá Sùng bảo trữ gỗ đá tiếp, sai tổ chức sĩ binh tinh nhuệ, tùy thời mở đường phá vây.
Nhìn thấy Mang đến, Bá Sùng cũng truy cứu chuyện mặt, đưa một thanh kiếm cho gã, “Quyết chiến sắp đến, cận kề cái c.h.ế.t chớ lui!”
Mang nhận kiếm , cảm xúc khuấy động.
Binh lính trướng , quy về trướng Bá Sùng và Thư Vọng. Bá Sùng hỏi gã thống lĩnh nào, Mang Thư Vọng cách đó xa chằm chằm, , “Em chỉ mong dẫn đầu lính Thư Cưu.”
Bá Sùng , đồng ý.
khi Giáp Côn dẫn Mang điểm binh, Mang thấy những phần lớn tổn thương, nhưng c.h.é.m g.i.ế.c cũng bao nhiêu, kinh ngạc thôi.
“Cho nên mới gặp ngài, xem ngài cách khác .” Giáp Côn thật nhỏ, “Bọn họ thể động đậy, một khi tái chiến, họ hẳn sẽ chết.”
Mang im lặng, nhiều lời, vỗ vỗ đầu vai của .
Gã xem xét thương thế từng nhóm sĩ , thấy những ban sơ theo hai mà đến, bây giờ hoặc là còn, hoặc là thương, nghĩ tới chuyện đồ ấp, lo lắng thôi.
“Tiểu nhân đời đời thụ ân lộc quốc quân, ” một đầu bọc lấy vải, thoi thóp, ngữ khí kích động, “Bây giờ vì trưởng công tử và công tử mà chết, trong lòng tiếc.”
Miệng Mang giật giật, bỗng nhiên lòng áy náy.
Gã cùng Bá Sùng, từ khi lập chí phục quốc, họ vẫn theo, oán hối. Bá Sùng chinh phạt bốn phía, họ cũng là tác chiến dũng cảm nhất, nhưng, Mang giờ bỗng nhiên phát hiện, dù là Bá Sùng, dường như ít quan tâm tới bọn họ, đều ở đương nhiên hưởng thụ xuất sinh nhập tử của họ.
Nếu như, họ cũng đáng giá để khác theo như ... Nếu như, những phát hiện, gã cùng Bá Sùng, cái danh của công tử, kỳ thật chỉ là lục dung phàm nhân, mà hề giống cao thượng như những cho rằng như ...
Mang chăm chú, đoạn, nắm nắm tay , “Chớ tuỳ tiện chết, cũng chớ ủ rũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tham-qua-roi-ta-xuyen-khong-ve-lam-no-le/chuong-66.html.]
Người khó khăn , Mang cũng , đợi khi dậy , mặt bóng đêm ảm đạn một nữa bao phủ.
“Mang...” Một thanh âm sợ hãi truyền đến, Mang đầu, thấy là Nhân.
Nó là cô bé Thiên Mạch cứu tại Thường ấp, luôn ở tại nơi .
Thấy nó, mặt Mang hiện lên chút nhu hòa. Những ngày , nó thường xuyên đế nhà tù bên đưa cơm cho gã, hai cũng coi như quen thuộc.
“Sao?” Mang sờ sờ đầu nó, hỏi.
“Bọn họ , Sở sắp đánh tới.” Nhân nhỏ giọng , “Thật ?”
Mang gật đầu: “Sợ ?”
Nhân lắc đầu: “Không sợ.”
“Vì ?”
“Tùng và Mão đều là Sở, bọn họ lắm.” Nhân .
Mang nó, một lát , mím mím môi.
Hai nó , đại khái là Sở đóng giữ Thường ấp. Nếu như khi trận đó xảy , họ ở Thường ấp, lẽ chết. Mang bất đắc dĩ, đứa bé là Thư Cưu, nhưng chỉ sợ trong lòng của nó, so với Sở, những “Người một nhà” xuất Quần Thư đáng sợ hơn?
“Còn cả Mạch, ” Nhân nghĩ ngợm, bổ sung, “Chị cũng là .”
Nhắc đến cô, ánh mắt Mang dừng một chút, một lát , mỉm , “ .”
Lúc , nơi xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, chạy tới, với Mang, ” công tử! Dưới núi tin tức truyền đến! Người Sở vây công mặt phía bắc, mặt phía nam yếu kém, trưởng công tử bảo bọn lập tức chỉnh quân, xông vòng vây!”
Lòng Mang chấn động, lập tức theo, đuổi điện của Bá Sùng.
Đèn đuốc sáng trưng, Bá Sùng mặc xong giáp trụ, thấy Mang đến, lập tức , ” quân trướng chú điểm đủ , thời cơ đến, theo !”
Mang nhíu mày: “Em thấy là việc kỳ quặc, Sở nghiêm phòng nhiều ngày, bây giờ lộ sơ hở như ?”
“Đương nhiên là sợ gỗ đá núi!” Thư Vọng lơ đễnh, “Mặt phía nam, chúng chuẩn gỗ đá, những tên Sở tới bao nhiêu g.i.ế.c bấy nhiêu!”
Mang định tiếp, Bá Sùng , ” quyết ý, thời cơ chớp mắt là qua, thể bỏ lỡ!”
Mang , đành đồng ya, một lát, , “Bên em mới kiểm kê, lính Thư Cưu, thương hơn trăm, thể lên trận chỉ năm mươi, sáu mươi .”
Bá Sùng khẽ giật , thấp giọng , “Ít như ?”
Mang gật đầu: “Xin trưởng phân thêm trăm cho em, dẫn bọn họ cùng .”
“Công tử hẳn là giỡn!” Thư Vọng xùy , ” bây giờ chúng chính là trốn, c.h.é.m g.i.ế.c còn kịp, còn mang theo nhiều gánh nặng !”
“Bọn họ gánh nặng!” Mang phản bác, “Bọn họ chính là binh lính trung dũng! Suốt đường xuất sinh nhập tử theo, từng lui bước!” Dứt lời, gã qua Bá Sùng, “Anh thống hận phản bội, càng nên thương yêu trung thành! Em chỉ cầu trưởng cho thêm trăm , em nhất định dẫn đầu lao !”
Bá Sùng chút vẻ do dự, gã, đoạn, quả quyết , “Việc cần bàn , truyền lệnh, vứt bỏ tất cả gánh nặng, lập tức phá vây!”
Mang sắc mặt kịch biến, “Huynh trưởng...”
“Mang!” Bá Sùng đột nhiên rống một tiếng, nắm chặt cổ áo gã, nổi giận đùng đùng,:”Sao chú cứ đối nghịch ?! Ta chỉ một là chú! Bây giờ ngay cả chạy trốn cũng cãi ư?! Mạng ai cũng quan trọng bằng , chớ xen nữa!”
Mang , sắc mặt căng cứng.
Đoạn, gã đột nhiên tránh khỏi tay của , Bá Sùng gã đẩy một cái, kinh ngạc thôi.
“Em thà rằng chiến tử, cũng sẽ thẹn với bất kỳ một Thư Cưu nào.” Mang , ánh mắt ảm đạm mà kiên quyết, cổ họng giật giật, “Huynh trưởng bảo trọng.” Dứt lời, kiên quyết mà .
“Mang!!” Bá Sùng thần sắc kịch biến, khàn giọng rống to.
Hắn đuổi theo, chúc quan đến báo, “Trưởng công tử! Tất cả quân chuẩn xong! Xin trưởng công tử phát lệnh!”
Bá Sùng đầu, hai mắt trừng trừng, đoạn, khẽ cắn môi, “xoẹt” rút kiếm .
** ***
Mang trở doanh địa của đám thương, thấy gã đến, đều lộ vẻ mong ngóng.
Gã sắc mặt nặng nề, về phía Giáp Côn: “Bọn họ phá vây, núi quen thuộc, các ngươi theo phá vây, nếu gặp biến, lập tức đổi tuyến đường sang đông. Tìm một suối nước, theo, thể thấy một động đá, cửa hang ẩn nấp, thể cho đủ mấy trăm .”
Giáp Côn kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy gì đó, Mang, “Ngài...”
“Ta ở .” Mang những binh thương , “Ta ở cùng bọn họ.”
Mọi đều kinh sơ.
“Bên sắp phá vây, nhân thủ đủ, phân đến giúp chúng .” Mang bọn họ, thần sắc nhẹ nhõm, “Chư vị chớ lo lắng, núi viện binh, truóc khi trưởng công tử công kích, chỉ cần phá vòng vây thành công, là thể đánh lui Sở.” Dứt lời, vỗ vỗ đầu vai Giáp Côn, “Chúng còn hơn mười thể chiến, mang hơn trăm còn . Ngươi dẫn bọn họ, theo trưởng công tử phá vây, trông còn , chờ tin chiến thắng!”
Giáp Côn nghi ngờ gã, suy tư một lát, , “Nếu như thế, cũng lưu !”
Lời , khác nháo nhào đồng ý.
Mang biến sắc, “Không thể! Các ngươi lập tức phá vây, kéo dài!”
“Phá vây thiếu hơn mười chúng đây!” Giáp Côn , ” Ngài đừng lừa gạt nữa, trưởng công tử rảnh bận tâm những thương , còn cả chúng ! Chúng lúc từng thề chung sinh tử, theo công tử, thì từng một rời !”
Mọi còn đều đồng ý, , ai rời .
Mang bọn họ, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên.
Gã hít sâu một , một lễ thật sâu với đám , “Thư Mang chư vị bỏ rơi, tất thề sống c.h.ế.t để báo.”
Cung điện cách đó xa, che chắn, cũng tường cao, thể ứng biến, cũng thể chăm sóc thương hơn.
Mang cùng , dẫn nhóm thương đến trong cung điện, mới dàn xếp , bỗng nhiên núi truyền đến tiếng la động trời.
“Công tử!” Một sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy tới, “Phía truyền tin, bọn trưởng công tử tập kích xuống núi, rơi trùng vây Sở!”
Trong lòng Mang giống như bỗng nhiên sét đánh, ánh mắt bình tĩnh.
** ***
Bá Sùng bảo cho chờ thời cơ, thừa dịp đêm mò xuống núi . Người Sở quả nhiên rút lui nhiều, nơi xa, chỉ mấy đống lửa sáng, bóng lờ mờ.
Trong lòng đại hỉ, vì lý do an , bảo sĩ tiếp tục phía , lách qua doanh địa, qua bờ nước.
Không ngờ, lúc đến một thung lũng, bốn phía đột nhiên kêu vang tiếng trống, ánh lửa nổi lên bốn phía.
Người Thư thế mới trúng mai phục, kinh hoàng thôi.
“Thư Bá Sùng!” Một giọng vang dội quát xa xa, “Chúng phụng lệnh Sở vương bình định, thấy các ngươi vây khốn, nếu lập tức đầu hàng, miễn tội chết!”
Bá Sùng sắc mặt xanh xám, một cái, khàn giọng quát, “Không hàng!”
Dứt lời, bảo sĩ b.ắ.n tên về những ánh lửa !
Người Sở trầm mặc một lúc, đột nhiên, càng nhiều mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới, như mưa to trút xuống.
Người Thư hoảng sợ thôi, lập tức chạy tứ phương, nhưng Sở vây quanh giống như vávh đồng, cách nào đột phá.
Máu tanh tràn ngập trong gió, Bá Sùng trơ mắt từng sĩ ngã xuống mặt, khắp nơi là thanh âm gào thảm, rách cả mí mắt.
“Trưởng công tử! Mau lui !” Chúc quan lớn tiếng với , đoạn, đầu đột nhiên trúng một tên, thẳng đượt ngã xuống mặt .
Bá Sùng c.h.é.m một tên bay tới đối diện, đoạt lấy tấm chắn từ trong tay binh lính c.h.ế.t đất, ngăn mặt. Lúc , đột nhiên trông thấy Thư Vọng mang vội vàng lui về phía , quát, “Ngươi ?!”
Thư Vọng lớn tiếng , “Đường thông! Mau chóng lui về núi!”
Bá Sùng đang , mưa tên bỗng nhiên ngừng , phía bọn họ, tiếng la g.i.ế.c chóc như thủy triều vọt tới.
Người Thư thất kinh, Bá Sùng vội bảo những còn bày trận nghênh địch!
Thế nhưng kịp, Sở thế như chẻ tre, từ khi binh khí bắt đầu chiến, liền ai thể ngăn cản.
Thư Vọng kêu gào, bổ ngược hai kẻ chạm tới mặt, đó, một thanh trường kích xuyên ngực.
“A!!” Bá Sùng chung quanh e ngại lui bước, đột nhiên nổi điên, gào thét lớn vung kiếm, xông lên phía .
Binh khí đụng chói tai, kiếm Bá Sùng ngăn trường kích, cánh tay chấn động. Dùng trường kích chính là một trẻ tuổi, thể lực cao, vung trường kích như gió.
Bá Sùng kiếm thuật cũng thua , mấy hiệp, hòa . Binh lính bên cạnh thấy thế, vội vàng đến giúp Bá Sùng, đột nhiên, một mũi tên bay tới, chính diện đ.â.m lưng của .
Bá Sùng chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt, đoạn, một tên, mũi tên thẳng tắp xuyên ngực.
“Keng” một tiếng, kiếm trong tay Bá Sùng rơi xuống đất, chằm chằm mũi tên nơi ngực, chỉ cảm thấy khí lực đột nhiên biến mất, đoạn, xổm xuống.
Chung quanh c.h.é.m g.i.ế.c vẫn còn tiếp tục, ngẩng đầu, phía , một sĩ ngã xuống, Sở hướng vọt tới chỗ .
Hết thảy đều qua ...
Bá Sùng nuốt nước miếng một cái, tựa hồ rốt cuộc thể tiếp tục.
Hắn một tiếng hét lớn, hết sức quen thuộc, nghĩ một lát, nhớ tới, đó là Mang.
“... Huynh trưởng!” Hắn Mang đang gọi , tựa như khi còn bé, phụ dẫn họ đến sông bắt cá, Mang thật vất vả bắt một con, phất tay với mặt mũi tràn đầy dáng vẻ cao hứng.
Bá Sùng , đồ ngốc , em còn phất tay, con cá sẽ chạy...
nên lời, dùng sức mở mắt, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c chung quanh tiếp tục lọt tai, thấy Mang che , cho Sở tới gần một bước.
Không lúc nào, em trai của , em trai vẫn cho rằng trưởng thành, hình cao to như , cao lớn đến thể bảo vệ .
Bên môi Bá Sùng lộ nụ đắng chát, tự đến đây, tựa hồ quá muộn...
Tử Do vung trường kích, mắt thấy sắp g.i.ế.c Bá Sùng, ngờ một nhảy , ngăn trở gã. Tử Do cùng tên giao chiến mấy hiệp, tiến thêm một bước, trong lòng kinh sơ, bên Thư cường hãn như thế!
Lúc , một lính b.ắ.n tên đuổi tới, đang b.ắ.n tên, Tử Do thoáng vết xăm trán , đột nhiên hét lớn, “Không động tới!”