“ , hai năm cháu kéo vali đến đây sống một , là sức khỏe nên cần nghỉ ngơi… Lần cháu nhập viện, ai cũng lo lắng cho cháu. mà cháu quá khách sáo, để giúp đỡ, thuê y tá chăm sóc, khi xuất viện ở nhà một . Mấy hôm thấy cháu đeo balo ngoài, dì còn thấy lạ, cháu cháu cần học, sức khỏe , chọn du lịch thời gian cao điểm gì, chỉ khổ thêm thôi…”
“…”
Nghe dì Lý, từng thiết với về một cuộc sống sự tồn tại của , Sư Ấu Thanh chỉ thể nắm chặt tay nắm cửa, cố gắng giữ vững tư thế thẳng.
Sau khi dì Lý rời , gọi điện đến đồn cảnh sát mà từng báo án, câu trả lời đúng như dự đoán… Hoàn ai tên Sư Văn từng tồn tại, chứ đừng đến việc báo án mất tích.
Nghe giống như… Anh là một bệnh nhân tâm thần phân liệt tự tưởng tượng một .
NHAL
Sư Ấu Thanh rõ, tồn tại, hư cấu, tưởng tượng, mà là thật!
Từ khi còn nhỏ, ký ức đầu tiên của chính là hình ảnh nắm tay qua bao con đường.
Không thể nào là giả !
Chẳng hạn như, trong phòng ngủ của vẫn còn nhiều quần áo phụ nữ; chẳng hẳn như, phòng việc của ở nhà chủ yếu dùng để xử lý hậu kỳ nhiếp ảnh, nhưng thì hề gì về nhiếp ảnh và hậu kỳ chuyên nghiệp; chẳng hạn như…
Sư Ấu Thanh lẩm bẩm tiếp tục tìm kiếm bằng chứng về sự tồn tại của . Trong lúc bận rộn, tiếng chuông cửa vang lên.
Anh mặc kệ, cúi chui tủ quần áo chất đầy đồ, cố gắng tìm vài sợi tóc dài… Chỉ cần tìm … Chỉ cần tìm …
Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, chói tai.
Sư Ấu Thanh khỏi tủ quần áo, quần áo và tóc lộn xộn, nhưng lúc chẳng còn tâm trạng nào để chỉnh trang , mặt nặng mày nhẹ bước mở cửa.
Lần , ngoài cửa là một trai cao. Sư Ấu Thanh cao một mét bảy tám, trong đám đông cũng hẳn là thấp, nhưng , ngẩng đầu lên.
Người … Không lẽ cao đến một mét chín?
Chàng trai kéo theo một chiếc vali, mặc bộ đồ thể thao màu sẫm đơn giản, mái tóc ngắn đen gọn gàng, hàng lông mày đậm và gương mặt sắc nét như điêu khắc, đôi mắt đen u ám khi thấy lập tức hướng sang chỗ khác, ánh mắt sắc bén đó dường như mất tiêu cự.
Chàng trai trong nhà tóc tai bù xù, đôi mắt xinh cụp xuống, đó thẳng đối diện: “Anh là ai?” Giọng vô cùng lạnh lẽo, chút bực bội.
“Xin chào.” Chàng trai liếc , đôi mắt đen u ám rũ xuống, như thể đang ngại ngùng, hợp với giọng lạnh lùng : “Khoảng thời gian , bà Sư Văn thuê đến chăm sóc .”
Sư Ấu Thanh mở to mắt.
Đối phương lấy một tập tài liệu: “Đây là hợp đồng mà ký với bà …”
Sư Ấu Thanh chút nghĩ ngợi, lập tức kéo đó trong nhà, đó cầm lấy bản hợp đồng vội vàng xem xét.
Thời gian ký hợp đồng chính là ngày cuối cùng chơi cờ với , ngày bắt đầu công việc cũng chính là hôm nay. Nội dung chủ yếu là yêu cầu bên B chăm sóc cho Sư Ấu Thanh khi khỏe, cũng như đưa khám bệnh và chăm sóc sức khỏe…
Anh chỗ ký tên của bên B: Bạc Hòe.
“Anh đang ở ?” Anh ngước mắt, dùng sức nắm chặt lấy cánh tay đối phương.
Chàng trai lắc đầu, giọng khàn: “Sau khi ký hợp đồng, còn gặp bà nữa.”
Sư Ấu Thanh buông tay, tỏ vẻ thất vọng, chằm chằm Bạc Hòe, : “Anh ? Bên ngoài, đều rằng tồn tại.”
Quả nhiên, ánh mắt đối phương lóe lên một chút cảm xúc khác thường.
Sư Ấu Thanh cố nặn nụ : “Vậy nên, chắc thể nào cả và đều tâm thần phân liệt đúng ?”
Đối phương im lặng.
Sư Ấu Thanh : “Anh cùng ngoài chứng minh điều đó một chút…”
“Có thể là vì trò chơi đó?” Chàng trai bất ngờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-da-ve-nha-vo-han/chuong-22-hien-thuc-gio-mac-gio-mua-mac-mua-2.html.]
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Sư Ấu Thanh sững sờ một lúc, đó bình tĩnh : “Anh cũng là chơi ở đó ?”
Thật , ngay khi xong câu , câu trả lời hiện lên trong đầu .
Về tất cả những gì xảy trong trò chơi, bất kể bằng cách nào cũng tiết lộ bên ngoài, đó là quy định bắt buộc của hệ thống đối với chơi. trong thế giới thực, tất nhiên những cùng là chơi thể trao đổi với thứ trong trò chơi.
Nếu đối phương từng tham gia trò chơi thì sẽ thể câu .
“Ừm.” Đối phương như thể đó là một chuyện bình thường: “ chỉ mới vượt qua một phó bản.”
Sư Ấu Thanh hỏi: “Người chơi c.h.ế.t trong trò chơi sẽ xóa sổ trong thế giới thực ?”
“Không, đường đến đây, thấy một chơi c.h.ế.t trong phó bản t.a.i n.ạ.n xe , những xung quanh vẫn nhớ .” Giọng Bạc Hòe vẫn chút cảm xúc nào: “Người chơi c.h.ế.t trong trò chơi sẽ c.h.ế.t trong thế giới thực, nhưng một trường hợp, thể sẽ trong thế giới thực quên lãng.”
“…Trường hợp nào?”
“Biến thành NPC.”
“…Sao chơi thể biến thành NPC ?”
“Không c.h.ế.t, nhưng cũng thể ngoài, lẽ sẽ như .”
“…”
Sau một hồi im lặng, Sư Ấu Thanh về phòng ngủ.
Chẳng bao lâu , kéo theo một chiếc vali ngoài.
Chàng trai đang xổm trong phòng khách kiểm tra hệ thống điện của căn nhà, thấy tiếng động liền dậy, bình tĩnh .
Sư Ấu Thanh : “Anh thể ở trong phòng dành cho khách bên trái, đây là chìa khóa dự phòng, đến thành phố Giang một chuyến.”
“ cùng .”
“Không cần, đó là chuyện riêng của …”
“ chăm sóc , ký hợp đồng .” Đối phương mím chặt đôi môi mỏng: “Gió mặc gió, mưa mặc mưa.”
“Trong hợp đồng hề điều khoản .”
“Ừm, vì đó là thỏa thuận miệng.”
“…”
Trưa hôm đó, cả hai xuất hiện tại ga tàu cao tốc thành phố Nhược.
Khi lấy vé, Sư Ấu Thanh liếc thẻ căn cước của đối phương.
Mười chín tuổi…
Còn nhỏ hơn một tuổi?!
Chàng trai cao lớn kéo theo hai chiếc vali, bước chậm rãi, rõ ràng chẳng gì cả, nhưng xung quanh tỏa một khí chất khiến khác dám gần. Đột nhiên, phát hiện khóe miệng của trai giật giật, lập tức dừng , cúi xuống hỏi: “Anh khỏe ? Để cõng qua cổng soát vé.”
“…”