Không nhịn , căn bản  nhịn !
Đã mấy trăm năm ,  một  nữa cảm nhận  ma khí, ai mà nhịn   g.i.ế.c chứ!
Sư tôn  lẽ  mắng .
   thấy ánh mắt đỏ ngầu của , ông   nuốt lời  bụng, dường như sợ  nổi cơn thịnh nộ mà c.h.é.m luôn cả ông.
Bất đắc dĩ, sư tôn kể sơ qua một  đặc điểm của Yểm Ma,  khi chỉnh đốn  đội ngũ,   tiếp tục lên đường.
Trên đường , chúng  phát hiện càng đến gần Hoàng Thành, Yểm Ma càng tụ tập đông, sư tôn suy đoán: "Nhất định là  ma tu giở trò, Yểm Ma mới  ý thức tụ tập  như ."
Yểm Ma khi  thành hình thì   trí tuệ cũng   hình dạng, chỉ là một đám khói đen  bản năng điều khiển  điều ác, thuộc về một loại tà khí, về bản chất cũng  điểm tương đồng với linh khí của trời đất.
Tu sĩ cũng  thể đưa tà khí  trong cơ thể để tu luyện, đó chính là ma tu, bọn họ tu luyện cực nhanh, nhưng thường  dùng tinh huyết và hồn phách của   vật dẫn, thương thiên hại lý, ai cũng  thể giết.
Ta mắt lóe hung quang: "Có thể g.i.ế.c ma tu ?"
Sư tôn mím môi  , thúc giục   nhanh chóng lên đường.
Từ xa  thấy Hoàng Thành,  trời  một đám hắc khí vẩn đục  tan, quả nhiên là  tà vật chiếm cứ.
Quan  địa phương  sắp xếp chỗ ở, đồng thời báo cáo tình hình hiện tại của Hoàng Thành cho chúng : "Từ đầu năm đến giờ, cứ cách vài hôm    mất tích, t.h.i t.h.ể đều  vứt ở những góc khuất vắng vẻ,   khô héo, giống như  hút cạn máu."
Sư tôn hỏi: "Có  sống sót nào ?"
" là  một ." Vị quan  do dự, "Chỉ là…"
Ông  thở dài, dẫn đường  tiếp.
Đến một căn phòng tối, thắp đèn lên, một bé trai  mười tuổi, khuôn mặt hốc hác  co ro  mặt đất, mắt mở to nhưng đờ đẫn vô hồn.
"Từ khi tìm thấy ,  vẫn luôn như , giống như mất hồn…" Vị quan  thở dài não nề.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, sư tôn thở dài: "Hắn  rút mất sinh hồn, dù may mắn sống sót, cũng sẽ ngốc nghếch cả đời."
"Hắn còn nhỏ như …" Tiểu sư  cụp mắt xuống, đột nhiên nhớ  điều gì đó, "Nếu dùng linh khí bồi bổ hồn phách,  lẽ  thể giúp  tỉnh ."
Sư tôn trầm ngâm suy nghĩ: " là  thể thử, nếu   thể khôi phục thần trí, cũng  thể hỏi  một  thông tin về ma tu. Nhược Ly, việc  giao cho con."
Tiểu sư  vội vàng đáp ứng.
Những  tử khác đều  theo sự sắp xếp của sư tôn, tìm kiếm tung tích ma tu trong Hoàng Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-chon-nhan-gioi/chuong-2.html.]
Ta cũng  dậy định , nhưng sư tôn đột nhiên gọi  .
Ta thấy lạ: "Sư tôn  việc gì ?"
Ông  mặt đỏ lên,  đông  tây,  vòng vo tam quốc.
Ta càng  càng thấy lạ, nhíu mày đưa tay sờ kiếm bên hông.
Nói năng lúng túng, hành vi kỳ lạ.
Giống như nhập ma .
3.
Sư tôn thấy  sờ kiếm, lão già tức giận đến mức râu tóc dựng ngược: "Ngươi còn  c.h.é.m cả sư tôn của ngươi ?"
Ta bĩu môi: "Rốt cuộc là  chuyện gì?"
Sư tôn một lúc lâu  mới lấy  một cây kẹo hồ lô, đưa cho .
Ta nghiêng đầu  ông ,  hiểu gì cả: "Sư tôn thấy…  bán kẹo hồ lô  đáng ngờ?"
Sư tôn   hồi lâu, như đang hồi tưởng  điều gì đó.
"Năm đó  đầu  gặp con, con mới tám tuổi,  đầy vết thương, gầy gò ốm yếu,    đòi ăn kẹo hồ lô, trông nhỏ xíu đáng thương  bao.
" lúc đó, khắp nơi đều là tro tàn,  tìm thấy nhà cửa,  thấy cửa hàng,  vội vàng đưa con về núi trị thương, chỉ đành để con  suốt dọc đường. Sau ,  vẫn luôn nhớ đến chuyện , nhưng thời gian trôi qua lâu  nên cũng dần quên mất, hôm nay  thấy mới nhớ ."
Ta im lặng hồi lâu,  nhận lấy cây kẹo hồ lô, nhỏ giọng : "Đó là chuyện của mấy trăm năm  ."
Sư tôn thở dài, đột nhiên đưa tay , nhẹ nhàng vuốt ve đầu : "Thoáng cái  mấy trăm năm …"
Ta theo bản năng  tránh tay ông , nhưng  thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt ông,  đành dừng , mặc cho bàn tay gầy guộc của ông đặt  đầu .
Ta  sư tôn nuôi lớn, là ông   kéo   từ đống tro tàn, chữa trị vết thương cho , dạy  luyện kiếm.
Trước đây ông   thích vuốt ve đầu ,  luyện kiếm , ông  liền vuốt đầu khen ,  tu vi tăng nhanh, ông  cũng vuốt đầu khen , còn bế  lên cao.
Ông  giống như  cha thứ hai của .
Ta im lặng cắn một miếng kẹo hồ lô.
Hơi chua.
 ngọt nhiều hơn.