5.
Ta xách sư  đạp kiếm bay lên trời, tu vi của  còn thấp, bay  tới độ cao  thể  bao quát  bộ Hoàng Thành.
Dưới sự hướng dẫn của ,  cũng cẩn thận quan sát dòng chảy linh khí trong Hoàng Thành, lấy giấy ,    vẽ, dần dần nhíu mày.
"Quả thực  dấu vết của trận pháp, nhưng quá phức tạp,   hiểu.
"Giống như là hiến tế đoạt hồn,  giống như là trận pháp phòng ngự bảo hộ… nhưng hai loại  căn bản mâu thuẫn với ,    thể xuất hiện  cùng một trận pháp ?"
Ta cũng  hiểu nổi, định  về tìm sư tôn bàn bạc.
Đến gần chỗ ở,   ngửi thấy mùi m.á.u tanh từ xa, trong lòng lập tức chùng xuống, tăng tốc độ bay.
Đến gần hơn một chút, quả nhiên là một mảnh hỗn loạn, chỉ thấy mấy  tử trong môn  gục trong vũng máu, may mà  thở tuy yếu, nhưng  nguy hiểm đến tính mạng.
Trong sân, sư tôn giận dữ, một tay nắm chặt, dùng linh lực khống chế con thỏ yêu .
Đồng Đồng   mặt đất  lóc thảm thiết, chỉ  con thỏ yêu: "Nó… nó ăn thịt ! Nó  ăn thịt !"
Con thỏ yêu  giữ lơ lửng giữa  trung, mắt đỏ ngầu, cả  tỏa  hắc khí, gào thét dữ dội.
Sư  ngã từ  pháp bảo bay xuống, lăn lộn bò đến kiểm tra những   trong vũng máu, dường như  cảnh tượng  mắt dọa cho ngây , run rẩy đến mức  dám đưa tay .
"Hiên Viên Lãng." Giọng  của sư tôn trầm thấp, dường như đang nén giận, "Con súc sinh  từ trong phòng của con xông , con   ?"
Sắc mặt sư  tái nhợt, ngay cả môi cũng mất hết huyết sắc: "Không thể nào… nó…"
Đám    xong, tất cả đều  chạy tới sân,  thấy cảnh tượng  mắt, ai nấy đều  sang  tiểu sư , trong mắt họ đều lộ  vẻ chán ghét và khinh thường đến lạ.
"Sớm      am hiểu tà môn ngoại đạo,   chừng  sa  ma đạo, thậm chí  tiếc dùng tính mạng của đồng môn để nuôi dưỡng yêu thú!"
"Vấn Tiên Môn    thể xuất hiện loại cặn bã như !  là  nhục thanh danh của môn phái!"
Sư  lên tiếng biện hộ: "Sư    thể là loại  như ! Các  đừng  ngậm m.á.u phun !"
Không ai  lời nàng , ngay cả sư tôn cũng giận tím mặt, mắng tiểu sư : "Nghiệp chướng!"
Thấy cái tát sắp giáng xuống mặt sư ,  liền lao tới, chắn  mặt sư tôn,  đầu quét mắt   .
Sư tôn vẫn đang tức giận: "Con bảo vệ nó  gì? Cho dù là vô tâm gây , thì con yêu thú  rốt cuộc cũng là do nó lén lút nuôi, nó khó tránh khỏi tội!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-chon-nhan-gioi/chuong-4.html.]
Đệ tử trong môn cũng ồn ào,   thiên vị bao che, uổng danh là  tử xuất sắc nhất tiên môn.
Ta chỉ nheo mắt, uy áp tản , mấy tên  tử ồn ào nhất nhất thời   áp chế đến mức thở  nổi, bò rạp  mặt đất.
Sư tôn giận dữ: "Con đang  cái gì ?"
Ta bình tĩnh : "Bọn họ   tà vật quấy nhiễu."
Ta là đại sư tỷ của Vấn Tiên Môn,  tử trong môn đều là sư  sư  của , tâm tính thế nào  là  hiểu rõ nhất, bọn họ  thể   những lời như .
Tay thủ quyết, linh quang xuất hiện, nhập  giữa lông mày của các  tử, những  đang  rạp  mặt đất, mũi miệng đều trào  từng luồng sương đen, chẳng mấy chốc liền ngất .
Sư tôn ngẩn , lông mày  giãn : "Nói như ... con thỏ  cũng là do  ma khí ảnh hưởng nên mới    thương?"
Ta lắc đầu: "Con  gieo cấm chế, con thỏ  một khi    thương sẽ lập tức nổ tung mà chết,   là nó."
Sư  kinh ngạc  : "Sư tỷ, tỷ..."
Dù  đây cũng là  đầu tiên tiểu sư  nuôi yêu thú,  là sư tỷ đương nhiên  thể nào yên tâm .
, nếu    là thỏ yêu...
Ánh mắt  liếc thấy sư  đang đưa tay đỡ Đồng Đồng đang ngã  đất,  nhanh như chớp rút kiếm, nhắm thẳng  tim của đứa trẻ.
6
Mọi chuyện xảy  trong tích tắc.
Mọi  đều kinh ngạc khi  rút kiếm về phía một đứa trẻ, sư  càng sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng  lấy   đỡ kiếm,    chuẩn  từ  gạt .
 ngay  đó,  hình đứa trẻ  mắt   hóa thành một làn khói đen, né  một đòn ,   ngưng tụ   mái nhà.
Mọi  kinh hãi, chỉ   sắc mặt bình tĩnh, dùng kiếm chỉ  : "Ngươi là ma tu."
Đồng Đồng hồi lâu  , cắn chặt môi, ngẩng đầu  sư , dường như  ánh mắt kinh hãi của nàng  bỏng, vội vàng rời mắt, giọng  khàn khàn, cố nén tiếng .
"Phải thì ?"
Ta vẫn bình tĩnh, thanh trường kiếm trong tay lóe lên ánh sáng màu vàng: "Vậy thì đáng chết."
Hắn dường như   dọa sợ, lùi  nửa bước, giọt nước mắt cố nén cuối cùng cũng lăn xuống, để  vết nước mắt rõ ràng  khuôn mặt non nớt: "Ta tuy là ma tu, nhưng kẻ gây rối   là !
"Ta   nên giấu các , nhưng  thực sự sợ hãi..."