Hắc khí cuồn cuộn giống như sâu bọ ăn xương, gặm nhấm ngũ tạng lục phủ của ông.
Sau lưng ông, là một bộ áo bào đen bọc lấy một bộ xương khô, trong hốc mắt đen kịt, nhãn cầu vẩn đục lăn lộn quái dị, dường như bất cứ lúc nào cũng  thể rơi .
Là chân  của ma tu! Xuất hiện từ khi nào? Ngay cả  cũng  hề  ?
"Sư tôn!" Ta lao tới, giơ kiếm định chém.
Ma tu   giống như một làn khói, nhẹ nhàng tản , phát  tiếng  quái dị giống như tiếng xương cốt va chạm.
"Tiểu nữ oa, ngươi  chút bản lĩnh, pháp   là  dùng tinh phách của 81  sinh cùng ngày với  tạo thành,  mà ngươi cũng g.i.ế.c ."
“Bất quá,   gieo Đồng Mệnh Chú lên  sư tôn của ngươi, ngươi g.i.ế.c , lão già đó cũng  chết.”
Sư tôn   còn chút sức lực, ngã quỵ xuống đất, mái tóc bạc rối tung, khóe miệng rỉ  m.á.u đen.
Ta đỡ sư tôn dậy, truyền linh lực cho , nhưng như muối bỏ bể.
Ma tu   sai, hơn nữa Đồng Mệnh Chú  ăn sâu  thần hồn,  ai  thể giải trừ.
Trong khoảnh khắc , tay   run rẩy.
 cũng chỉ là một khoảnh khắc,   một  nữa cầm chắc thanh kiếm.
 lúc , sư tôn  nắm lấy tay : “Khoan …”
Ma tu thấy   lớn: “Tiểu nữ oa! Thông qua Đồng Mệnh Chú   thể thấy , năm ngươi 8 tuổi cha  đều mất, là sư tôn một tay nuôi nấng ngươi! Đối với ngươi  là thầy  là cha, ân trọng như núi!”
Ta  chằm chằm ,   một lời, hốc mắt nóng bừng.
Sư tôn nắm c.h.ặ.t t.a.y , càng nắm càng chặt, ho khan dữ dội, phun  hai ngụm m.á.u đen.
Ma tu ngửa mặt lên trời  to: “Quả nhiên là  càng già càng  tiếc mạng, ngươi xem, sư tôn ngươi dường như   chết.”
“Người còn   ngươi thành tiên! Còn   các sư  sư  của ngươi từng  thành tài! Hết thảy  thứ của Vấn Tiên Môn  đều  yên lòng,  căn bản   chết!”
Ta lạnh lùng mở miệng: “Sợ hãi cái c.h.ế.t là thiên tính của sinh linh.”
“Chính vì  sinh mệnh  , mới  cứu nhiều  hơn, lấy mạng  đánh cược với trời, lấy sinh mạng  đổi lấy sinh mạng chúng sinh!”
“Người dạy  những điều , chính là sư tôn!”
Bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y  cuối cùng cũng buông , sư tôn gần như kiệt sức, một quả cầu ánh sáng từ mi tâm tuôn , nhập  trong đầu .
Ma tu chấn động.
“Ngươi… Lão già nhà ngươi! Lại dám nghịch hướng dùng Đồng Mệnh Chú để  trộm ký ức của kẻ thi chú?! Ngươi  hao mòn thần hồn như , c.h.ế.t     luân hồi, ngay cả đầu thai cũng   cửa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-chon-nhan-gioi/chuong-7.html.]
Trong nháy mắt, vô  hình ảnh tràn  trong đầu , vô  thông tin nổ tung.
Mục đích của ma tu … là  độ kiếp thành tiên?
9.
“Kẻ điên! Một môn các ngươi đều là kẻ điên!”
Ta lao  ngoài, như một tia sét giữa trời quang, trong nháy mắt xuyên qua cơ thể ma tu.
Đáng tiếc, ma tu  so với pháp  còn cứng rắn hơn, một kiếm  đối với  mà , thậm chí  đau  ngứa.
Một kiếm  thành,  thì c.h.é.m thêm vài kiếm.
Ta liên tiếp xuất  mấy kiếm, ma tu điên cuồng phun  mấy ngụm máu.
Ma tu cắn răng, đến thời khắc sinh tử tồn vong,  rốt cuộc  nhịn  nữa, trong miệng phun  một lá cờ lớn màu đen, chính là Vạn Hồn Phiên.
Vạn Hồn Phiên rung lên, lập tức phun  hắc quang ngút trời,  nhất thời  đánh bay  ngoài,  thể đến gần ma tu.
Thậm chí  sự nuôi dưỡng của hắc quang ,  thể   đ.â.m đến tàn tạ của  cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Hắc quang … là tà khí thiên địa tụ tập đến cực hạn! Thậm chí mơ hồ  thể  thấy vô  sinh hồn đang gào thét thảm thiết trong đó.
Đây chính là thứ  lấy  khi tàn sát bừa bãi trong Hoàng Thành.
Dưới sự bảo vệ của hắc quang, ma tu hóa thành một luồng khói đen tan .
Ta   đuổi kịp,  đầu  sư tôn,   chỉ còn  một  thở cuối cùng gắng gượng.
Ta đưa tay đỡ ,    đẩy .
Người ho nhẹ, phất tay : “Mau .”
Ta cắn chặt môi ,   đầu  rời , trong mắt nóng bỏng, rơi xuống nước mắt.
Sư tôn gắng gượng  hai bước, cuối cùng vẫn là bất lực  phịch xuống đất.
Thần hồn của   gần như nát thành từng mảnh, sinh cơ cũng đang  ngừng trôi .
Cuối cùng,   về hướng  rời ,   về hướng linh quang lóe lên trong Hoàng Thành.
Đó đều là những đồ nhi đang bảo vệ phàm gian của .
Cứ  xếp bằng như ,  nhắm mắt .
…