Vẫn như , chỉ cần ôm Xuân Phong lòng, thể yên bình giấc ngủ. Đã lâu ngủ ngon như thế, cảm giác như ôm cả thế giới lòng mà ngủ .
Sáng sớm hôm , Bách Lý Mặc Thần trở thư phòng, Lam Dịch báo cáo.
“Chủ tử, phía Xương Bình Vương động tĩnh. Hiện tại một nửa quân của tiến kinh thành. Tiếp theo chúng cần gì ạ?” chuyện đáng báo cáo với chủ tử từ tối qua, nhưng hôm qua chủ tử nhà, cũng dám tự ý quấy rầy chuyện riêng của Chủ tử.
“Không cần gì cả, chỉ cần truyền lệnh, việc cứ như kế hoạch.” Những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ bàn, đôi môi mỏng hé , lời cực kỳ bình thản, độc đoán, mang khí chất vương giả.
Xem chủ tử sớm an bài, sợi dây căng thẳng trong lòng Lam Dịch cuối cùng cùng thả lỏng. Chỉ cần chủ nhân ở đây, chuyện đều thể giải quyết, đây chính là sự tồn tại tuyệt đối của Bách Lý Mặc Thần trong lòng đám thuộc hạ.
. . .
Tại một dinh thự ở Vân thành, chỉ cách Kinh thành 50 dặm.
“Vương gia, quân đội ở Kinh thành bố trí xong, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài, cả thiên hạ sẽ là của chúng .” Một dáng dấp xí, khuôn mặt âm hiểm xảo trá đang nịnh nọt Xương Bình Vương.
“Ừ, thành quả hôm nay của Lưu mỗ thể thiếu công của quân sư. Chờ nên chuyện, sẽ ban thưởng cho ngươi vinh hoa phú quý vô tận ha ha ha”.
Vương gia lời tâng bốc của quân sư, tâm tình cực , cầm chén rượu bàn lên uống sạch. Dường như chuyện đều trong lòng bàn tay , non sông vĩ đại dường như đều mặc chơi đùa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Đa tạ Vương gia. Thuộc hạ nguyện vì Vương gia tận trung, dù máo chảy đầu rơi, nguyện c.h.ế.t trung thành, thề sẽ báo đáp sự tín nhiệm của Vương gia.” Nói xong, vội vàng giả vờ kích động, quỳ sụp xuống tạ ơn.
“Được , quân sư mau dậy . Ta đương nhiên tấm lòng trung thành của ngươi.” Lưu Cử tiến lên, đỡ quân sư đang quỳ mặt đất dậy, vỗ nhẹ lên vai .
“Ngày sẽ là lúc chúng thành nghiệp lớn. Đến lúc đó, chúng sẽ trở thành vĩ đại, thể lưu danh thiên cổ.”
. . .
Buổi sáng, Xuân Phong mới thức dậy, còn kịp ăn sáng, thấy ở Thục Hương viện đến truyền tin Hạ Sính Đình khoẻ, nhờ cô đến giúp. Thục Hương viện là nơi Hạ Sính Đình ở, cũng là viện ở trung tâm Hộ Quốc Công phủ, khá gần Hương Lăng viện. Thế là Xuân Phong theo hầu đến Thục Hương viện.
“Xuân Phong, đến , mau xem cho Sính Đình chút, tối qua vẫn , sáng nay thế .” Xuân Phong mới cửa Vương thị giữ , lo lắng .
Xuân Phong vỗ nhẹ vai đại thẩm, trấn an: “Không , để con xem qua xem thế nào.”
Xuân Phong cho Vương thị bình tĩnh , dù cô xem qua, cũng nguyên nhân là gì, hoảng sợ cũng vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-164.html.]
“Ừ, con xem nhanh .” Người nào cũng , khi con cái gặp chuyện thì sẽ thể nào bình tĩnh .
Xuân Phong bước tới, xem xét tình hình cho Hạ Sính Đình. Trên giường, Hạ Sính Đình sắc mặt tái nhợt, cả lạnh run, hai lông mày nhíu lộ rõ vẻ khó chịu.
Xuân Phong đặt tay lên cổ tay Hạ Sính Đình, cẩn thận xem xét một lúc lâu chuyện với đại thẩm.
“Sính Đình tỷ ăn một loại dược tên là Hắc Hàn Thảo, nên mới triệu chứng lúc lạnh lúc nóng như .”
“Cái gì? Hắc Hàn Thảo? Đó là thứ gì? Sao Sính Đình ăn trúng thứ ?” Vương thị giật . Hắc Hàn Thảo là thứ gì, bà còn bao giờ thấy thứ , con gái của bà thể ăn trúng .
“Chuyện con cũng , chuyện chắc thẩm điều tra mới .” Xuân Phong liếc giường, ý vị thâm sâu .
“Mẹ ơi, con khó chịu quá, nhất định hãm hại con. Mẹ nhất định đòi công bằng cho con.” Hạ Sính Đình nãy giờ khổ sở giường, tỉnh dậy từ lúc nào, mở to mắt, khuôn mặt tái nhợt, vô cùng đáng thương kéo tay Vương thị lóc. Tiếng như bóp nghẹt trái tim Vương thị. Đứa con gái bảo bối của bà, chịu khổ thế chứ. Chuyện nhất định bà tra khảo thật cẩn thận! Đường đường là Hộ Quốc Công phủ, đồ ăn thức uống đều kiểm tra cẩn thận, tại xuất hiện Hắc Hàn Thảo? Lại còn vặn là con gái của bà ăn, bà tin đây là điều ngẫu nhiên.
“Được, sẽ điều tra thật rõ ràng, trả công bằng cho con. Ta xem là ai to gan như , dám hãm hại con gái .” Vương thị nghiêm mặt , đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nữ nhi: “Con gái ngoan của chịu khổ .”
Nghe thấy giọng điệu ngang tàn của , trong mắt Hạ Sính Đình xẹt qua một tia vui vẻ vì âm mưu thành công, nhưng sự đổi quá nhanh, gần như ai phát hiện .
Xuân Phong cũng nhận điều bất thường, lệnh cho hầu lầy giấy bút, bắt đầu kê đơn.
“Đại thẩm, cháu kê đơn thuốc để hoá giải dược tính của Hắc Hàn Thảo, uống một ngày 3 , mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.’ Xuân Phong đưa đơn thuốc cho Vương thị và .
“Ừ, cảm ơn con, may mà con.” Vương phu nhân cầm lấy đơn thuốc tay Xuân Phong, lập tức đưa cho hầu, sang cảm ơn Xuân Phong.
“Nhân tiện, Hắc Hàn Thảo nào để di chứng gì ?” Vương thị như nhớ điều gì, bất ngờ hỏi.
“Ừm…” Xuân Phong Vương phu nhân, liếc mắt Hạ Sính Đình giường, đắn đo .
“Sao, thật sự là di chứng ư?” Vương thẩm sự do dự của Xuân Phong, tim bỗng hẫng mất một nhịp.
“Người bình thường nếu ăn Hắc Hàn Thảo thì cũng quá nghiêm trọng, nặng lắm cũng chỉ là khó chịu một lúc, hoặc là khi khoẻ sẽ chút sợ lạnh. Sính Đình tỷ…” Xuân Phong do dự, nhưng sự do dự của cô càng tò mò hơn.
“Sính Đình tỷ của con ? Nhanh cho !” lời của Xuân Phong khiến cho trái tim Vương thị như nhảy lên cổ.
“Nếu chẩn đoán của con là đúng, thể đây Sính Đình tỷ từng mắc chứng kinh hàn nghiêm trọng, vô tình ăn Hắc Hàn Thảo, e là tổn hại đến căn cơ của tỷ , … Sau sợ là sẽ khó mang thai.” Xuân Phong liếc Hạ Sính Đình một chút mới ngập ngừng tiếp.