“Đưa Tiểu Cúc lên đây!” lão phu nhân trầm giọng lệnh.
Ma ma bên cạnh lập tức đưa Tiểu Cúc vẫn đang lẩn trong đám đông .
“Tiểu Cúc, hỏi ngươi, Đông Mai , ngươi kể cho nàng là động tĩnh lạ trong phòng Xuân Phong, đúng ?” lão phu nhân , để lộ chút cảm xúc nào.
“Hồi bẩm lão phu nhân, nô tì. . . Nô tì xác thực thấy.” Tiểu Cúc , Xuân Phong, hoảng sợ, như là bình thường sợ cô. Những khác một màn , liền cho rằng bình thường Xuân Phong đối xử với hạ nhân tàn nhẫn.
“Thật ư? Vậy ngươi xem, ngươi thấy tiếng gì?” Xuân Phong nở một nụ tàn ác Tiểu Cúc.
"Tiểu thư. . . Nô tì dám láo mặt lão phu nhân, xin hãy tha cho nô tì.” Tiểu Cúc gì, chỉ liên tục cầu xin Xuân Phong tha thứ.
Trong cảnh , nó càng cho tin là Xuân Phong thực sự những điều đáng hổ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi thấy những gì. Càng úp mở như thế, càng chứng tỏ ngươi đang dối mà thôi.” Xuân Phong lạnh, trong viện của nàng từ bao giờ loại ăn cây táo rào cây sung như . cho cùng, đây là Hộ Quốc Công phủ, Tiểu Cúc là của Hộ Quốc Công phủ, giờ giúp Xuân Phong mới là ăn cây táo rào cây sung. Đây chính là tình thế của những ăn nhờ ở đậu, lúc Xuân Phong càng thêm quyết tâm cố gắng kiếm tiền, sớm ngày chuyển ở riêng.
“Tiểu thư, nô tì cầu xin tiểu thư tha thứ. Nô tì dám dối. Hôm đó, nô tì thực sự thấy tiếng động ở hành lang, đó thấy bóng cửa. Nhìn bóng đen đó, thể thấy ngay là đàn ông. Mong lão phu nhân và đại tiểu thư minh giám, nô tì dám dối nửa lời.” Tiểu Cúc quỳ rạp xuống, vẻ mặt bi thương.
“Là ? Vậy ngươi nhớ là hôm nào ?” Xuân Phong vẫn bình tĩnh hỏi.
“Chính là đêm khi tiểu thư đổ bệnh.” Tiểu Cúc cúi đầu, thấp giọng , vẻ tràn ngập áy náy với Xuân Phong.
“Ngươi chắc ? Vậy tại một nha như ngươi, nửa đêm nửa hôm chạy cửa phòng gì? Chẳng lẽ lệnh cho ngươi đến chỗ thám thính?” Xuân Phong bắt đầu phản công.
“Không, , oan cho nô tì quá, chỉ là nô tỳ nhớ là ban đêm tiểu thư chút khó ngủ, nên đến đốt hương an thần cho , nghĩ tình cờ. . .” Tiểu Cúc , hề khẩn trương, trợn mắt . Lý do cô chuẩn sẵn từ , sẽ sơ hở gì.
“Hừ, lâu cần loại hương an thần đó, ngươi ? Hơn nữa, thứ trong phòng đều do Thuỷ Trúc lo liệu, từ bao giờ đến tay nha tam phẩm như ngươi lo lắng?” Xuân Phong câu nào đều luận cứ rõ ràng, Tiểu Cúc nhất thời thể phản bác.
“Xuân Phong tiểu thư, chỉ là Tiểu Cúc quan tâm , cẩn thận hỏng việc của tiểu thư, mong tiểu thư tha cho nàng .” Đông Mai đang ở một bên đột nhiên bò đến, ôm lấy đầu gối Xuân Phong, đáng thương cầu xin.
“Được !” lão phu nhân dùng sức đập bàn một cái, tức giân : “Tiểu Cúc, ngươi rõ trong phòng tiểu thư đêm đó là ai ? Nếu hôm nay ngươi giải thích rõ ràng, ngươi thứ gì đang chờ đợi ngươi và Đông Mai ?”
“Nô tì. . . Nô tì.. .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-179.html.]
"Lão phu nhân, lão phu nhân..."
Ngay lúc Tiểu Cúc đang định mở miệng thì tiếng gọi lớn của quản gia đột nhiên từ trong sân vang lên.
“Chuyện gì, hoảng sợ như ?” lão phu nhân cắt ngang, tất nhiên chút vui. Sở quản gia dù cũng là lão nhân trong nhà, ở Hạ gia nhiều năm như , lão phu nhân cũng cần cho một ít thể diện. Dù vui nhưng bà cũng quá nghiêm khắc.
"Lão phu nhân, lão phu nhân, nhà khách quý khách, lão gia dặn và các vị tiểu thư sửa soạn, đến phòng khách chào hỏi.” Sở quản gia chút vội vàng chạy đến, thở hổn hển .
“Khách quý nào thế? Lại chào đón nồng nhiệt như ?” lão phu nhân tò mò, là vị quý nhân nào đến thăm.
“Lão gia dẫn các vị tiểu thư đến sẽ .” Sở quản gia vui vẻ .
“Được , chúng tiên đón khách , chuyện về .” Lão phu nhân liếc những trong phòng. Nếu con trai sốt ruột như , chắc chắn đến là khách quý, đành gác chuyện .
Lúc nãy Sở quản gia dặn dẫn hết các vị tiểu thư , nên Xuân Phong, Xuân Vũ và Xuân Phong cũng cùng theo . Đoàn đến tiền sảnh, từ xa thấy Hạ Nhân Ngọc cung kính, mỉm chuyện với đàn ông mặc đồ đen. Người lưng về phía họ, nhưng dáng vẻ thể cảm nhận đây chắc chắn là một hùng uy vũ, khí thế bức .
Một đám oanh oanh yến yến chính điện, mới chân chính bộ dáng thật của nam nhân . Nhất thời, ánh mắt của đều hút đó. Có cuồng nhiệt, si mê, ngưỡng mộ, còn cả bối rối, ngạc nhiên.
“Lão bái kiến Diêu Vương.” Lão phu nhân nhận đến, liền tiến lên chào hỏi.
Những khác lập tức theo: “Tham kiến Diêu Vương.”
Bách Lý Mặc Thần dậy, tự đỡ lão phu nhân dậy, : “Lão phu nhân, cần khách khí như . Hôm nay đến đây là để cảm tạ ơn cứu mạng, đều miễn lễ hết .” Bách Lý Mặc Thần đỡ bà cụ dậy, cũng giải thích mục đích chuyến , đồng thời cho miễn lễ.
Lão phu nhân dậy, Bách Lý Mặc Thần, nghi hoặc hỏi: “Việc . . . Người cứu mạng Diêu Vương? Không Diêu Vương đang đến ai?”
Ân nhân cứu mạng của Diêu Vương? Làm ở trong phủ của họ ? Bà ai về việc .
Bách Lý Mặc Thần khẽ , ánh mắt đảo về đám nữ nhân đằng lão phu nhân, cuối cùng dừng Xuân Phong.
Nhịp tim của cô bỗng chốc tăng vọt, đây hình như là gặp mặt công khai đầu tiên của bọn họ. ngờ chính là Chiến thần Diêu Vương huyền thoại trong lời kể của . Trước , mặc dù ngoài miệng là quan tâm, nhưng khi sự thật, trong lòng khỏi nổi lên gợn sóng.
Khi Hạ Sính Đình thấy Bách Lý Mặc Thần, trong mắt cô tràn ngập si mê cuồng nhiệt, nhưng ngay đó, cô lập tức che dấu , ngẩng cao đầu giống như một con khổng tước kiêu hãnh. Cô nghĩ dáng vẻ sẽ hấp dẫn , nhưng tiếc là thậm chí còn thèm cô.