Ngày tháng tới đây khả năng sẽ thể lên núi hái thảo dược nữa, ít nhất là cho đến khi thảo dược mọc .
“Mẹ ơi, mai chúng xuống trấn bán thảo dược, với Xuân Sinh cùng , chúng may mấy bộ quần áo mặc.” Xuân Phong ném mấy thứ dùng nữa xuống.
“Ừ,mấy đứa , cần , vẫn còn mấy cái” Xuân Phong đang vò quần áo, tay chịu lạnh lâu đỏ ửng lên.
“Mẹ , mấy bộ đều gần hỏng hết , việc cứ con , mai chúng cùng mua đồ mới.” Xuân Phong dọn dẹp tiếp .
“Được , cùng các con hưởng phúc”Mẹ Xuân Phong thấy cô vẫn kiên trì thì giơ tay lên lau mồ hôi, đồng ý.
“Thì đúng , chúng vất vả kiếm tiền là để cùng hưởng phúc ? Kiếm tiền mà dám tiêu thì là đồ ngốc.” Xuân Vũ đang lau bàn cũng phụ họa.
”Đợt thảo dược khá nhiều, chắc là thuê xe thôi.” Xuân Phong mới vứt rác về, , đống dược liệu trong nhà, đánh giá.
“Vậy con thử hỏi ông Vương chút, xem thể đưa xuống chợ xong đón chúng , trả cho ông nhiều tiền chút” Mẹ đề xuất.
“Vâng, để con hỏi xem”Xuân Phong thấy đề xuất của cũng , nhanh chóng xoay tiến về phía nhà ông Vương.
Hai chuyện xong, ông Vương vui vẻ, nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của cô. Xuân Phong đàm phán chuyện xe cộ xong liền chào hỏi, về cùng nhanh chóng thu dọn dược liệu.
Sáng sớm hôm , khi đưa xuống chợ, ông Vương nhanh chóng về đón nhà Xuân Phong. Có lẽ là nhận tiền của Xuân Phong, ông đánh xe nhanh hơn bình thường, chỉ mất 2 canh giờ đưa cả nhà xuống đến chợ. Ông đích đưa cả nhà đến cửa An Hòa Đường mới dừng . Đợt thảo dược bằng đợt , chủ yếu chỉ là mấy loại cơ bản, nên giá cả cũng bằng. Số thảo dược chất đầy một xe ngựa nhưng cũng chỉ bán 50 lượng. Xuân Phong vẫn hài lòng với mua bán .
“Mẹ, chúng qua tiệm may xem một chút.” Bán thảo dược xong, Xuân Phong kéo và cả nhà đến một tiệm may.
Xuân Vũ thấy cửa hàng bày biện đủ loại quần áo tinh xảo, nhất thời chút dám tin, đưa tay vuốt ve những tấm vải tinh xảo, yêu thích rời.
Đại tỷ, tỷ xem cái ?” Xuân Phong cầm một bộ váy áo tím thêu hoa trắng tinh tế, hỏi
“Nhìn cũng đó, nhưng mặc hình như rộng” Xuân Vũ sực tỉnh, thấy bộ quần áo Xuân Phong cầm thể trùm lên cả đầu luôn chứ.
“Tất nhiên mặc sẽ rộng, đây là chọn cho . Mẹ ơi thử cái xem” Nói xong Xuân Phong đưa đồ cho , giúp bà bộ quần áo cũ .
“Bộ vẻ hợp với lắm, quá diễm lệ. Vẫn là thôi, tìm bộ màu thanh nhã thôi’ Mẹ Xuân Phong cảm thấy tuổi cũng lớn , nên mặc những bộ đồ nổi bật như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-28.html.]
“Mẹ, cũng đến ba mươi, còn trẻ lắm. Bộ hợp với , hơn nữa da trắng, mặc màu tím hơn, thử chút ”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Xuân Phong đem nàng nương kéo đến gương, cầm kiện quần áo so đo .
“ , , con thấy bộ cũng , cứ thử qua , nếu thì chúng tìm bộ khác” Xuân Vũ đến một bên cổ vũ .
“Vậy , để thử xem!”
Trong lúc thử quần áo, Xuân Vũ cũng tự tìm cho một chiếc váy hồng nhạt kèm với áo khoác màu xanh nhạt, và một bộ quần áo màu vàng nhạt. Hai kiện quần áo cực kỳ hợp với làn da phấn nộn của cô, mặc lên cảm giác tràn đầy sức sống. Xuân Vũ nhiều nét giống , là da trắng hồng, khuôn mặt tinh xảo. Khi cô mặc đồ mới , như biến thành một con khác, khi còn xinh , thanh tao hơn cả những cô tiểu thư nhà quyền quý.
Một lúc , Xuân Phong đồ xong, chỉ thấy một váy áo tím tôn lên làn da trắng như tuyết, eo nhỏ tinh tế. Thay bộ quần áo, cho Xuân Phong như gái đôi mươi, nhưng khác với Xuân Vũ, bà toát lên vẻ sang trọng và quý phái, thêm phần trầm , thành thục.
“Ông chủ, mua bộ .” Xuân Phong còn để mở miệng với ông chủ
“Đứa nhỏ , còn thích lắm con nhanh miệng như .” Mẹ Xuân Phong thấy cô quyết định nhanh quá, khỏi ngăn .
“Không cần ohaan vân nữa, bộ quần áo thực sự hợp, hãy tin tưởng mắt của con, tuyệt đối sai . Mẹ xem thêm xem còn thích bộ nào , con thử đồ .”
Xuân Phong cầm quần áo đến phòng thử đồ. Mẹ cô chỉ lắc đầu , bà chọn thêm hai bộ đồ thô để mặc hàng ngày. Bà chọn thêm cho Xuân Sinh mấy món đồ. Tuổi vẫn ham chơi, bà chọn cho màu xanh đậm, để nếu câu nghịch bẩn cũng dễ xử lý.
Xuân Phong đồ xong , chút kinh diễm. Cô chọn một bộ quần áo màu trắng bạc, thắt lưng hoa văn ẩn tinh tế, nếu kỹ sẽ . Dáng nho nhỏ phát triên, nhưng giấu làn da mịn màng, ngũ quan tinh xảo. Cái miệng đào nhỏ nhắn, sống mũi thanh tú, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, giống như một viên bảo thạch lóe sáng. Lông mi dài như một cánh bướm chao liệng, lay động lòng . Cả cô như một bức tranh tiểu tiên nữ.
“Nhị tỷ, tỷ thật , như tiên nữ trong bức tranh .” Xuân Sinh mắt sáng ngời .
“Đệ từng gặp tiên nữ , Sao tiên nữ trông thế nào?” Xuân Phong cố ý trêu đùa.
“Xuân Thành ca ca , thần tiên tỷ tỷ trong tranh là nhất đời, thấy tỷ tỷ là nhất, tỷ là tiên nữ ?” Xuân Sinh nghiêng đầu, ngây thơ .
“Đệ nha, mới tỷ tuổi dỗ dành con gái , lớn lên còn thành dạng gì nữa.” Xuân Phong xoa xoa mặt Xuân Sinh, lắc đầu.
“Lớn lên sẽ thành lợi hại nhất, bảo vệ và các tỷ, kiếm nhiều tiền để ngày ngày đểu ăn bánh bao!” Xuân Sinh bộ dáng nam tử hán, khí khái . Nói xong còn chống nạnh, cả nhà đều cảm động.
”Được, tỷ chờ kiếm tiềm mua bánh bao thịt cho tỷ ăn” Xuân Phong vỗ vai Xuân Sinh.