Nhìn đoàn rước dâu hôm nay, nếu Hồng Loan nhận tin tức rằng phía Mục Hãn Vương tử thành công, lẽ nàng tin rằng hôn lễ là thật.
Trong khi đó, Xuân Phong đang đường đưa đến Hung Nô, trói chặt trong một chiếc thùng đen thấy ánh sáng, giống như một món hàng đang vận chuyển.
Ban đầu, Xuân Phong rời kinh thành trong cơn giận dỗi. Khi vài chục dặm, nàng dừng tại một quán ven đường để ăn uống.
Sau khi bình tĩnh và suy nghĩ, nàng cảm thấy nên rời như thế. Nếu cứ thế bỏ , chẳng nàng quá yếu đuối ?
Nàng từng cứu nhiều như , ít nhất cũng hỏi rõ chuyện. Dù chết, cũng c.h.ế.t một cách minh bạch. Hắn dựa mà đối xử với nàng như thế?
Nếu tận mắt thấy và phụ nữ khác quấn quýt bên , nàng tuyệt đối tin mà nàng tâm ý trao tình cảm thể điều vô sỉ như lưng nàng.
Nghĩ như , Xuân Phong liền dậy, chuẩn xoay ngựa về.
khi rời khỏi quán vài trăm mét, một nhóm áo đen rõ lai lịch chặn đường nàng.
“Các là ai? Muốn gì?” Thấy đối phương đông , khí thế hung hãn, Xuân Phong hỏi, giọng chút tự tin.
“……”
đáp nàng chỉ là sự im lặng. Có vẻ như những vì tiền bạc, mà là nhắm chính nàng.
“Các vị hảo hán, , mới đến vùng , trong tay chút bạc lẻ. Hay là để mời các vị uống nhé?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Dù những đến vì , Xuân Phong vẫn bỏ cuộc, thử đề nghị. Nàng tháo túi hành lý, lấy một gói bạc, định đưa cho những kẻ bịt mặt đối diện.
đối phương vẫn phản ứng, chỉ vài bắt đầu tiến tới, bao vây nàng.
Thấy tình hình bất lợi, Xuân Phong ném túi bạc trong tay về phía họ bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/than-y-tieu-nong-dan-xuyen-khong-lam-ruong-cung-dau/chuong-394.html.]
Vô nghĩa, lúc chạy thì còn đợi đến khi nào?
Mặc dù võ công cận chiến của nàng cũng tệ, nhưng một địch với cả chục, hai chục như ? Dù chỉ là đánh luân phiên thôi cũng đủ khiến nàng mệt chết, huống chi bọn chúng ai nấy đều vũ khí.
Để giữ cái mạng nhỏ , nhất là chạy mau thôi! Xuân Phong nghĩ thầm trong lòng.
Những kẻ phía thấy nàng định chạy thì lập tức đuổi theo.
Đáng tiếc, dù Xuân Phong chạy nhanh thế nào cũng sánh với khinh công nội lực của .
Cuối cùng, nàng vẫn đuổi kịp. Bất đắc dĩ, Xuân Phong đành ném bao hành lý xuống, rút d.a.o găm , xắn tay áo lên mà chiến.
Đầu hàng phong cách của nàng. Nàng tin rằng ông trời sẽ đối xử bất công với , nàng sẽ dễ dàng c.h.ế.t như . Xuân Phong tự an ủi .
vẻ như những thật sự ý định lấy mạng nàng, bởi họ tay chí mạng.
Xuân Phong vật lộn với bọn họ suốt hơn nửa canh giờ, thuốc bột cũng dùng hết sạch, thể lực cạn kiệt, cuối cùng vẫn thoát phận bắt.
Kết cục, Xuân Phong cam lòng, hỏi: "Rốt cuộc các ngươi là ai? Bắt gì? Dù g.i.ế.c cũng lý do chứ?"
"..."
Đáp nàng vẫn là sự im lặng tiếng động.
Xuân Phong tức đến mức hai má phồng lên. "Mấy đều câm hết ? Hay cắt lưỡi ? Sao chẳng ai lên tiếng ?"
"Này! Các ngươi ít nhất cũng một câu chứ?" Xuân Phong kiệt sức, để mặc bọn họ trói , nhưng vẫn ngừng hỏi.
"Các ngươi..." Xuân Phong định mở miệng thứ ba thì gáy đột nhiên đánh mạnh, mắt tối sầm và ngất .
Những kẻ tay thật nặng, khi ngất, Xuân Phong còn cảm nhận cơn đau ở gáy, nhịn mà thầm oán trách.